Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1256

Nhận được tin tức Vệ Từ thay mặt Khương Bồng Cơ đến chịu tang, tâm trạng của người nhà Liễu thị vô cùng phức tạp.



Bọn họ biết sau khi Khương Bồng Cơ phân tông riêng không những làm Liễu thị mất hết mặt mũi mà còn khiến bọn họ trở thành trò cười cho thiên hạ, bọn họ hận không thể lập tức thẳng sống lưng đuổi sứ giả của cô cút ra ngoài, đồng thời cũng âm thầm vui mừng vì cô còn chưa quên họ hàng, bà nội qua đời còn biết cử người đến chịu tang.



Đúng như những gì Liễu Cấp nói lúc trước, người ta là dao thớt, chúng ta là cá thịt.



Quy luật sinh tồn thời loạn lạc chính là dựa vào nắm đấm, người nào có sức mạnh thì mới có tiếng nói.



Không có chỗ dựa vững chắc, dù là sĩ tộc hay chư hầu thì sớm muộn cũng biến thành cá nằm trên thớt mặc người định đoạt mà thôi.



Người nhà Liễu thị mấy ngày nay gặp quá nhiều cảnh giậu đổ bìm leo rồi, môn đình náo nhiệt trước kia bây giờ cửa nhà vắng vẻ, sự tương phản cực lớn này khiến không ít người khó chịu, chính vì vậy, bọn họ cũng nhận rõ được tầm quan trọng của quyền lực.



Rõ ràng trong lòng bọn họ rất ghét Vệ Từ nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ tươi cười, rất sợ chọc giận đối phương.



Vệ Từ không để ý những người có tâm tư khác lạ này, sau khi chào hỏi Liễu Hành bèn nghiêm túc thắp hương cho lão phong quân.



Liễu Hành không biết Vệ Từ nên không rõ người này tính tình ra sao, chỉ đành cẩn thận lựa chọn đề tài đối thoại, âm thầm dò xét thái độ của Khương Bồng Cơ bên kia.



Vệ Từ hơi nhíu mày, trên mặt là vẻ buồn rầu, anh thực lòng nói: “Chủ nhân của ta nghe tin lão phong quân qua đời đau buồn không thôi, bị đả kích mạnh, không cẩn thận khiến bệnh cũ tái phát, đến nay vẫn bệnh nặng khó dậy. Không phải ngài ấy không nhận người nhà không đến chịu tang, mà thật sự là có lòng nhưng không đủ lực.”



Cái gì?



Đường muội bị bệnh?



Theo bản năng Liễu Hành cảm thấy nghi ngờ, đến lúc hắn ý thức được nếu để lộ cảm xúc sẽ khiến Vệ Từ không vui bèn vội vàng bổ sung.



“Lan Đình Công luôn luôn khỏe mạnh làm sao lại có bệnh cũ tái phát đến mức bệnh không dậy nổi?”



Vệ Từ dường như không thấy vẻ nghi ngờ Liễu Hành không cẩn thận lộ ra, ưu sầu nói: “Chủ công tính tình cố chấp, chuyện gì cũng muốn đích thân hành động. Mấy trận đại chiến lúc trước, chủ công xung phong đi đầu, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng khó tránh khỏi vài vết thương nhẹ và mấy bệnh vặt, ngài ấy lại không chịu nghỉ ngơi, dồn nén qua từng ngày nên xuất hiện tai hoạ ngầm. Trước lúc lên đường chủ công còn hôn mê, thầy lang nói ít nhất phải mê man ba ngày mới có thể tỉnh lại.”



Khương Bồng Cơ là ảnh đế, đương nhiên Vệ Từ cũng không kém cạnh.



Lúc anh nói đến chuyện này, trong đầu hiện lên cảnh tượng quãng thời gian bệ hạ bệnh nặng ở kiếp trước nên vẻ mặt vô cùng lo âu.



Trong lòng Liễu Hành hơi lo lắng, lập tức tin hơn nửa.



Hắn hỏi: “Vậy thân thể Lan Đình Công có gì đáng ngại hay không?”



Hy vọng bệnh không nghiêm trọng.



Vệ Từ thở dài, nói: “Thầy lang nói rằng lúc này chủ công không thể bôn ba đường dài hoặc là tâm tình phiền muộn, phải an ổn dưỡng thương ba đến năm tháng mới được.”



Ba đến năm tháng sao?



Liễu Hành cảm giác lòng mình lạnh lẽo.



Cần tu dưỡng ba đến năm tháng lận, đó chẳng phải bị bệnh rất nặng sao?



Hai người đứng một bên nói chuyện, âm thanh cũng không lớn, nhưng linh đường là một nơi thanh tịnh, tuy có con cháu khóc tang nhưng cũng không thể khóc liên tục mười hai canh giờ một ngày, khóc một lúc lại nghỉ một trận cho nên đối thoại của hai người bị bọn họ cố ý nghe được. Con cháu Liễu thị vừa quỳ gối lên bồ đoàn niệm kinh văn vừa dỏng tai lên muốn nghe được nhiều tin tức hơn.



Sau khi nghe xong, ai nấy đều kinh hồn bạt vía.



Liễu Hi mà cũng ngã bệnh rồi?



Dường như còn bệnh rất nghiêm trọng.



Lừa ai chứ!



Nghĩ lại thì cô điên rồi mới giả bộ bệnh để trốn chạy tang, cô không sợ có ngày bị đâm sau lưng hay sao?



Vệ Từ hỏi: “Sao lúc nãy không thấy Liễu đại gia đâu?”



Liễu thị vẫn do Liễu Cấp quản lý nên Vệ Từ dựa theo vai vế gọi ông là “Liễu đại gia”, nếu như người quản lý việc nhà là Liễu Hành thì sẽ xưng hô kiểu khác.



Nhắc đến cha mình, vẻ mặt Liễu Hành suy sụp.



Hắn nói: “Phụ thân bôn ba lao lực để lo tang sự cho tổ mẫu, mấy ngày trước cũng bị bệnh, lúc này chỉ có thể dựa vào thuốc để chống đỡ.”



Vệ Từ thở dài, nói: “Lúc này nhiều chuyện xảy ra, chịu đựng qua đoạn thời gian này sẽ khổ tận cam lai.”



Liễu Hành gật đầu đồng tình, hy vọng lời chúc phúc của Vệ Từ có thể biến thành sự thật.



Vệ Từ thay mặt Khương Bồng Cơ đến, không chỉ dâng hương là xong mà còn những chuyện Khương Bồng Cơ muốn anh làm anh đều phải thực hiện.



Liễu Hành cảm kích Vệ Từ không thôi.



Đừng thấy Vệ Từ dung mạo đẹp đẽ mà cho rằng anh không đáng tin, thực ra năng lực của anh vô cùng tốt.



Có Vệ Từ trợ giúp, Liễu Hành cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ đi một nửa, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.



Cùng lúc đó, tai mắt ẩn núp của Hoàng Tung truyền tin tới tai anh ta, Hoàng Tung cũng lựa chọn nghi ngờ giống Liễu Hành.



Khương Bồng Cơ để lại ấn tượng quá sâu trong lòng anh ta, sức sống của người này so với gấu hoang còn mạnh hơn, làm sao dễ dàng bị bệnh như vậy?



Cảm giác này giống như đỉnh núi sừng sững vạn năm đột nhiên sụp đổ, người ngoài đương nhiên không có cách nào tiếp nhận.



Không bao lâu, một lá mật thư truyền tới tay Hoàng Tung.



Người đưa mật thư đến quận Hà Gian ngay sau Vệ Từ, nội dung mật thư cũng do gián điệp nằm vùng trong quân đội của Khương Bồng Cơ truyền tới.



Hoàng Tung mở thư ra xem, vừa nhìn vẻ mặt liền trở nên phức tạp.



“Lan Đình… thật sự ngã bệnh? Lại còn bệnh nặng như vậy?”



Theo như tin tức gián điệp truyền tới, sau khi Khương Bồng Cơ lâm bệnh nặng, quân doanh quả thực hỗn loạn một trận, lò nấu thuốc hậu cần liên tục hoạt động, thường xuyên có các danh y khác nhau được mời đến xem bệnh cho Khương Bồng Cơ. Tên gián điệp này tâm tư tinh tế lại đa nghi, hắn không thể tiếp cận Khương Bồng Cơ nên nghĩ ra đủ loại phương thức lấy được vụn thuốc, vụng trộm phái người đi giao thiệp với người nhà của những thầy lang xem bệnh cho Khương Bồng Cơ.



Không phải thầy lang nào cũng giữ kín được tình hình của người bệnh, huống chi là liên quan đến toàn bộ tình hình chiến sự của các chư hầu.



Dựa vào những tin tức thu thập được, quả thật những thầy lang này gặp phải vấn đề khó nhằn, cả ngày ưu sầu không thôi, chân mày nhíu chặt.



Dĩ nhiên…



Không phải kỹ thuật diễn xuất của những thầy lang này tốt, chỉ là bởi vì người bọn họ chẩn đoán bệnh đúng là một cô gái mắc bệnh thời kỳ cuối.



Khương Bồng Cơ là người cẩn trọng, đã diễn trò thì phải diễn tới cùng, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.



Gián điệp của Hoàng Tung có tư chất rất tốt, thế nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đụng phải cô, ai có thể không gặp khó khăn?



“Người đâu, tra xem những vụn thuốc này dùng để chữa bệnh gì.”



Trong lòng Hoàng Tung có chút dao động, nhưng tính đa nghi khiến anh ta chưa hoàn toàn tin tưởng chuyện này.



Anh ta chia số vụn thuốc kia thành mấy phần nhỏ, âm thầm đưa đến cho các thầy lang khác nhau kiểm nghiệm, cơ bản mỗi người đều chẩn đoán giống nhau.



Biết được chuyện này, Hoàng Tung ngồi yên một lúc lâu, từ buổi chiều ngây người đến tận tối.



Đừng nói là anh ta, đổi thành bất kỳ người nào cũng sẽ có phản ứng như vậy thôi.



Khương Bồng Cơ là ngọn núi lớn đè ép Hoàng Tung, nhiều năm qua làm anh ta có cảm giác cực kỳ bức bách, không thể không cố gắng hơn, cẩn thận hơn.



Mắt thấy người giơ đao đấu với mình đến ngươi chết ta sống, ngọn núi luôn ép anh ta tới mức thở không nổi giờ lại ngã xuống?



Chọc cười anh ta sao!



Kỳ phu nhân thấy bộ dạng Hoàng Tung như vậy, không nhịn được ân cần hỏi thăm: “Lang quân, xảy ra chuyện gì vậy?”



Hoàng Tung hít sâu một hơi, lộ ra biểu cảm không biết diễn tả như thế nào.



“Phu nhân, Lan Đình dường như… bị bệnh rất nặng.”



Kỳ phu nhân âm thầm liếc mắt: “Chuyện này chàng cũng tin sao?”



Hoàng Tung gật đầu một cái: “Ta tin!”



Kỳ phu nhân biết rõ chồng mình đa nghi như thế nào, chuyện khiến anh ta tin tưởng khẳng định thật đến bảy tám phần mười.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Là... Là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Kỳ phu nhân kinh ngạc, nói: “Hay là lang quân mời mấy vị tiên sinh qua phủ nói chuyện một chút?”



Hoàng Tung vỗ ót một cái.



“Đa tạ phu nhân nhắc nhở, lúc trước bị tin tức dọa ấy ngây người, quên mất mấy vị tiên sinh.”

Bình Luận (0)
Comment