“Phụ thân, linh đường đã có hài nhi ở đây trông nom rồi, ngài mau đi nghỉ ngơi một lát.”
Liễu Hành khẽ nói với Liễu Cấp, vẻ mặt hắn khá mệt mỏi, trong đôi mắt màu xanh chứa đựng tâm sự nặng nề.
Nhà đã dột lại gặp mưa suốt đêm, thuyền đã trễ còn gặp gió tạt đầu, năm nay Liễu thị giống như phạm vào sao Thái Tuế* vậy, làm chuyện gì cũng không thuận lợi.
* Sao Thái Tuế: Là một sao xấu trong tử vi.
Đầu tiên Trương gia ở quận Hà Gian và Hoàng Tung âm thầm cấu kết với nhau, nội ứng ngoại hợp bán đứng quận Hà Gian khiến cho toàn tộc Liễu thị bị giam lỏng.
Sau đó lão phong quân tức giận công tâm mà chết, cha cũng vì quá bi thương mà bất tỉnh tại linh đường, mang bệnh theo người cố gắng chống đỡ lo liệu tang sự. Liễu Hành trơ mắt nhìn cha nhanh chóng già đi mấy tuổi chỉ trong vài ngày, người cha ngày thường sống trong nhung lụa thảnh thơi, nho nhã của hắn giờ đây trở nên ốm yếu, tinh thần sa sút.
Liễu Cấp bị bệnh, hơn nữa bệnh cực kỳ nghiêm trọng, lúc nãy ho khan còn ói ra đờm máu.
Liễu Hành thấy cha như vậy thì kinh hồn bạt vía, sợ cha quá lao lực mà đi theo bà nội, liên tục khuyên nhủ cha mình đi nghỉ ngơi.
Nhưng Liễu Cấp lại là một người cố chấp, không những không chịu nghỉ ngơi mà lại càng thêm để ý tang lễ của lão phong quân, hễ có việc gì là hỏi tới ngay.
“Ta không sao.”
“Phụ thân, sức khỏe của ngài rất quan trọng. Tổ mẫu ở trên trời có linh nhìn thấy ngài như vậy sẽ đau lòng.”
Liễu Hành đã khuyên nhủ hết lời nhưng Liễu Cấp vẫn bất động như cũ.
“… Con đốt thêm tiền vàng cho tổ mẫu đi...” Liễu Cấp vừa mới nói hai câu liền không nhịn được ho khan, con ngươi tối tăm ảm đạm không chút ánh sáng: “Còn nữa, con quyên góp thêm hai phần tiền nhang đèn cho chùa miếu, nhất định phải khiến các đại sư trong chùa tận tâm hơn nữa, mỗi ngày tụng kinh văn nhiều thêm một chút.”
Vùng lân cận quận Hà Gian có rất nhiều chùa chiền, phần lớn sĩ tộc tại địa phương đều tin Phật.
Lão phong quân qua đời dĩ nhiên phải mời đại sư nổi danh nhất địa phương đến siêu độ tụng kinh, làm lễ cúng đủ bốn chín ngày.
Mệt nhọc một buổi khiến bệnh tình của Liễu Cấp càng nghiêm trọng hơn, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã bị giày vò đến mức gầy xọp đi.
Liễu Hành thấy cha như vậy thì mắt ầng ậc nước.
Hắn không ngờ tình cảm cha dành cho bà nội lại sâu đậm như vậy, sau khi bà nội mất tận tâm hết lòng lo hậu sự.
Người ấy đã qua đời, người chết là lớn nhất.
Liễu Hành là vãn bối nên cũng không oán giận những chuyện quá đáng bà nội gây ra khi còn sống nữa, tất cả đều tan biến như mây khói.
Hắn nói: “Nhi tử biết rồi ạ, nhất định sẽ nhớ quyên góp thêm hai phần tiền nhang đèn.”
Dựa theo tập tục thời bấy giờ, thời gian đình linh* không giống nhau, căn cứ vào khả năng kinh tế của từng nhà mà xác định, ví dụ như đình linh một ngày, ba ngày, năm ngày hoặc bảy ngày. Những hộ gia đình phổ thông đình linh bảy ngày sau đó đưa linh cữu đi chôn cất, hộ gia đình có điều kiện hơn thì thời gian đình linh lâu hơn một chút, còn những nhà có bối cảnh thân phận thì đình linh đủ bảy bảy bốn chín ngày. Địa vị của lão phong quân không thấp, tất nhiên thời gian đình linh sẽ là bốn chín ngày.
* Đình linh: Đặt quan tài ở đâu đó trước khi chôn cất.
Khi kết thúc thời gian đình linh sẽ đưa linh cữu đi chôn cất, tang lễ long trọng, linh cữu của lão phong quân được chôn cất bên cạnh mộ phần cha ruột của Liễu Cấp.
Bốn chín ngày dài đằng đẵng không chỉ hành hạ thi thể của lão phong quân mà còn giày vò cả những người con cháu hiếu thảo túc trực bên linh cữu.
Thân thể Liễu Cấp mang bệnh còn phải chịu đựng cực khổ hơn, vừa qua bốn chín ngày của lão phong quân ông liền ốm không dậy nổi, công việc của linh đường đành giao cho Liễu Hành xử lý.
Hoàng Tung nghe được tin tức này bèn kinh ngạc hỏi: “Liễu Cấp cũng bị bệnh ư? Thật hay giả đấy?”
Túc trực bên linh cữu là một việc khổ cực, lại còn vào lúc thời tiết thay đổi do giao mùa, có không ít người Liễu thị ngã bệnh, số lượng thầy lang trong nhà không đủ phải mời thêm thầy lang từ bên ngoài về. Hoàng Tung thừa dịp này cài vào một ít tai mắt, thầy lang ngoại phủ chẩn bệnh cho Liễu Cấp chính là tay chân của Hoàng Tung.
Thầy lang không dám giấu giếm gì, vội vàng bẩm báo với Hoàng Tung: “Hoàn toàn đúng sự thật, thân thể của ông ta vô cùng suy yếu, trong ngoài đều hư nhược, cộng thêm ưu tư quá độ và tích tụ trong lòng, nếu như không tĩnh dưỡng điều trị e là không chịu đựng được đến ngày hạ táng lão phu nhân.”
Hoàng Tung kinh ngạc đến mức trợn tròn hai mắt, bật thốt lên: “Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?”
Thầy lang trả lời: “Chỉ nặng không nhẹ.”
“Năm nay Liễu thị đúng là phạm vào sao Thái Tuế rồi, lão phu nhân vừa mới bệnh qua đời trưởng tử liền thoi thóp, đây là muốn cùng tổ chức tang sự hay sao?” Hoàng Tung không quan tâm Liễu Cấp chết hay sống, anh ta chỉ biết nếu Liễu Cấp chết thì người bị đổ oan sẽ là mình. “Ngươi quay về cố gắng chữa trị cho ông ta, thuốc nào chữa khỏi thì dùng loại đó, không nên keo kiệt. Dù phải dùng thuốc mạnh cũng phải giữ lại hơi tàn của ông ta, đừng để ông ta chết.”
Hoàng Tung cũng không muốn trong một tháng đọc hai bài văn tế, vậy quá xui xẻo!
Nếu như Liễu Cấp chết chẳng phải anh ta sẽ phải mang tiếng nữa sao, thế thì oan uổng cho anh ta quá.
Nghe Hoàng Tung dặn dò, thầy lang không dám xem thường, cẩn thận hầu hạ Liễu Cấp.
Mấy ngày lại trôi qua, Hoàng Tung nhận được tin tức trinh sát tiền tuyến truyền về, Khương Bồng Cơ phái sứ giả tới viếng đám tang rồi.
“Lan Đình phái ai tới?”
Trình Tĩnh trả lời: “Vệ Từ, Vệ Tử Hiếu!”
Hoàng Tung nói: “Vệ Từ? Ta nhớ anh ta là đồng môn của Hữu Mặc, có vẻ Lan Đình rất coi trọng người này.”
Dẫu sao cũng là người đại diện cho Lan Đình đến viếng đám tang trưởng bối, không phải tâm phúc thì không có tư cách này.
Trình Tĩnh nói: “Có lẽ Tử Hiếu giống như mặt trăng, tuy rằng không bì kịp sự chói chang gay gắt của mặt trời nhưng cũng có ánh sáng rực rỡ của bản thân. Cậu ấy được Lan Đình Công coi trọng cũng là bình thường.”
Dù sao cũng là huynh đệ đồng môn, giúp nhau tâng bốc cũng là hành động cơ bản cần có.
Dĩ nhiên đây không phải là nói khoác.
Năng lực chính vụ của Vệ Từ vốn mạnh, nhưng anh có tính khiêm tốn, chưa bao giờ tranh giành háo thắng nên mới khiến sự tồn tại của mình trở nên mờ nhạt.
Thoáng cái lại hai ngày trôi qua, Vệ Từ đi đường mệt nhọc rốt cuộc đến được quận Hà Gian.
Dưới bóng ma bao phủ của chiến tranh, quận Hà Gian trở nên lạnh lẽo tiêu điều, ruộng đồng xung quanh hoang phế cỏ dại mọc đầy, không có nông dân canh tác. Tuy rằng Hoàng Tung không cần dùng binh mạnh đã chiếm được quận Hà Gian nhưng vẫn có không ít người dân vội vội vàng vàng đưa cả gia đình đi chạy nạn.
Vào thành, hai bên đường phố không có lấy một bóng người, quán rượu tiệm trà cũng đóng cửa, trên bậc thềm phủ bụi mọc đầy rêu xanh.
Vệ Từ là sứ giả Khương Bồng Cơ phái đến nên đương nhiên Hoàng Tung sẽ không để anh tự do hoạt động trên địa bàn của mình, việc kiểm tra dò xét là không thiếu.
Mặc dù Hoàng Tung dùng đủ loại thủ đoạn nhưng Vệ Từ luôn ứng đối trôi chảy. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Do có quan hệ với Khương Bồng Cơ, Liễu thị bị sĩ tộc Hà Gian cô lập, bên cạnh nhà vô cùng vắng lặng, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít. Lần này lão phong quân qua đời, không ít sĩ tộc muốn phủi sạch quan hệ nên không tới viếng, rối rít đóng cửa không tiếp khách, ví dụ như Thượng Quan thị.
Ngay cả thời điểm khó khăn nhất cũng chưa từng xảy ra cảnh tượng sân đình đìu hiu vắng vẻ như vậy.
Đương nhiên, có người sợ cũng có người không sợ, Ngụy Uyên - cha vợ của Kỳ Quan Nhượng dám “gióng trống khua chiêng” đến Liễu thị chia buồn.
Vệ Từ một đường bôn ba chạy đến, Liễu Hành đợi ở linh đường nghe tin bèn vội vàng phân phó người làm chuẩn bị tiếp đãi Vệ Từ.
Cùng lúc đó, Liễu Hành báo tin này cho Liễu Cấp.
Liễu Cấp ốm nặng nằm liệt giường mấy ngày nghe tin này bệnh tình ngược lại có chuyển biến tốt, ý thức cũng trở nên thanh tỉnh.
Nghe Khương Bồng Cơ cử người đến chịu tang, ông sửng sốt hồi lâu, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Trong lòng Liễu Hoành thầm nghi ngờ.
Từ khi cha lâm bệnh nặng thường xuyên lộ ra những biểu cảm mà hắn không đoán được.
“Nó có suy nghĩ này đã là hiếm thấy rồi, Hành Nhi, con phải tiếp đãi sứ giả cẩn thận, đừng có đối xử lạnh nhạt với người ta.”
Liễu Hành đáp: “Vâng.”