Đối mặt với sự uy hiếp của Khương Bồng Cơ, Hoàng Tung đau đớn hạ quyết tâm chấn chỉnh thế lực, nơi đầu tiên bị xử lý là Nguyên thị bên ngoại.
Võ tướng dưới trướng Hoàng Tung một nửa là xuất thân từ Nguyên thị.
Để hạn chế ảnh hưởng xấu, anh ta đã xuống tay rất tàn nhẫn, con người hay mách lẻo như Nguyên Tín cũng bị chỉnh đốn một trận.
Nguyên Tín bị nhốt trong phòng tối một thời gian, cuối cùng cũng thuận theo, dù cho ông ta vẫn không thích Nhiếp Tuân, nhưng ông ta cũng không dám tiếp tục mách lẻo nữa.
Lần xuất chinh này liên quan đến tính mạng và tài sản của Hoàng Tung, vị fan cuồng lớn tuổi Nguyên Tín muốn được ra tiền tuyến vì chủ công mà xung phong xông vào trận địa nên đã đích thân đi xin lỗi Nhiếp Tuân. Sau khi “hòa giải” suôn sẻ với Nhiếp Tuân xong, Nguyên Tín lại được Hoàng Tung tin dùng lần thứ hai, phụ trách chiến trường Thương Châu.
Phân tích lúc trước của Phong Cẩn không sai, mục tiêu chính của Hoàng Tung không phải Thương Châu, nơi này xem như là sát biên giới chiến tranh.
Không phải trung tâm cuộc chiến, Nguyên Tín không hài lòng.
Ông ta cũng đã bỏ tự tôn xuống để nhận tội với Nhiếp Tuân, hai người cũng “hòa giải” thuận lợi rồi, vì sao chủ công vẫn không tín nhiệm ông ta như trước chứ?
Không cho ông ta phụ trách chiến trường trung tâm thì thôi, sao còn đưa ông ta đến sát biên giới chứ?
Nhiếp Tuân hiểu suy nghĩ của vị đó, bỗng nhiên không biết nên nói như thế nào.
Không lầm đâu, hành động này của Hoàng Tung cũng thật không ổn chút nào. Để Nhiếp Tuân làm quân sư cho Nguyên Tín, khiến hai người này hợp tác với nhau.
Cũng không phải Hoàng Tung cố ý, chỉ là bởi vì Nhiếp Tuân hiểu rất rõ Thương Châu, tính nết cũng ôn hòa.
Kết quả là, Nhiếp Tuân không những phải xử lý công văn trong quân, huấn luyện binh sĩ, mà còn phải trấn an cảm xúc của cái tên fan cuồng lớn tuổi này.
Với miệng lưỡi trơn tru của hắn đã bóp méo sự thật thành công, khiến Nguyên Tín nghĩ lầm Hoàng Tung vẫn còn coi trọng ông ta giống như trước đây.
Nói như thế nào nhỉ?
Thương Châu tuy là một miếng gân gà, nhưng lại là miếng gân gà hấp dẫn quân chủ lực của Khương Bồng Cơ.
Nếu có thể gây áp lực để cô điều binh sai lầm thì công lao lập được chẳng phải còn lớn hơn so với trên chiến trường chính hay sao?
Nhiếp Tuân nói rất có lý có tình, hắn còn tự tay vẽ ra một bản kế hoạch rất đẹp, Nguyên Tín vốn ghét hắn mà cũng động lòng rồi.
“Quân sư có diệu kế gì không?” Nguyên Tín vội vàng học hỏi kinh nghiệm của Nhiếp Tuân.
“Giả tất là thật, thật tất là giả.” Nhiếp Tuân nói: “Binh pháp nói, tinh hoa nhất ở một chữ ‘quỷ’.”
Nói cách khác, chiến trường không chỉ có máu và giết chóc, mà còn là cuộc thi âm mưu không thua gì toan tính trong triều đình.
Dù có nghìn quân, nhưng nếu không có mưu kế hỗ trợ, nói trắng ra thì cũng chỉ là mãng phu mà thôi.
Nhiếp Tuân nhìn thấy đáy mắt Nguyên Tín lộ ra chút không kiên nhẫn, hắn liền nói thẳng kế hoạch của mình ra.
Hoàng Tung chỉ cấp cho Nguyên Tín bốn mươi lăm nghìn binh mã, bốn mươi lăm nghìn binh mã này tuy đều đã qua huấn luyện, nhưng so với quân tinh nhuệ còn kém rất xa.
Mang bốn mươi lăm nghìn binh mã đi cứng đối cứng với quân địch, không khác gì… vượt nghìn dặm để tặng đầu cho người ta, lễ nhẹ tình ý nặng.
Đối ngoại, Nhiếp Tuân đưa ra cờ hiệu một trăm năm nghìn quân tinh nhuệ.
Đối nội, Nhiếp Tuân ra lệnh cho binh mã dưới trướng chia làm hai đội, đội một vượt qua Hiệp Giang, đội còn lại ngồi ở doanh trại án binh bất động. Sau khi qua sông, đội binh mã thứ nhất sẽ đóng quân ở phía đông, đợi đêm khuya mặt nước bắt đầu đầy sương mới âm thầm qua sông trở về, ngày thứ hai lại để cho đội binh mã thứ hai qua sông. Cứ qua lại như vậy, hiển nhiên có thể tạo áp lực giả với đại quân của địch.
Căn cứ phán đoán của Nhiếp Tuân, quân phòng thủ ở Thương Châu cũng không nhiều, tám mươi nghìn binh mã đủ để sinh ra áp lực tâm lý vô cùng lớn đối với bọn họ.
Chỉ cần bọn họ không chịu được áp lực tâm lý đó, gửi thư xin Khương Bồng Cơ tiếp viện, khiến cho cô đưa ra mệnh lệnh điều binh sai lầm, nhiệm vụ nơi chiến trường Thương Châu coi như hoàn thành. Nếu có thể tốt nhất nên chiếm lấy Hoàn Châu, nếu không cũng phải lấy được quận Hứa.
Chiếm được Hoàn Châu, thế lực của Khương Bồng Cơ cũng sẽ bị đứt đoạn, Hoàng Tung liền có thể đánh bại từng nơi một.
Chiếm được quận Hứa, lương thảo sung túc đủ dùng đến một hai năm.
Kế hoạch của Nhiếp Tuân rất hoàn hảo nhưng đồng đội của hắn lại gây cản trở vào đúng thời điểm quan trọng.
Tám mươi nghìn với một trăm nghìn, rõ ràng là một trăm nghìn lớn hơn rồi.
Nhiếp Tuân cũng không phải là quân sư tướng quân, quyền hành trong quân nhỏ hơn Nguyên Tín một chút, Nguyên Tín có thể chấp nhận ý kiến của hắn có thể không.
Vì vậy Nguyên Tín tiện tay vẽ rắn thêm chân, thêm vài nét bút nữa.
Con số thêm vào này không chỉ không làm dao động quyết tâm của Phong Cẩn, mà ngược lại còn khiến anh kiên định với phán đoán của mình hơn.
Bởi vì quá giả!
Nhiếp Tuân biết Nguyên Tín tự quyết định, lập tức giận đến xanh cả mặt.
May mà bên Phong Cẩn vẫn chưa có động tĩnh gì, Nguyên Tín hẳn là chưa làm hỏng chuyện, nên hắn mới miễn cưỡng nhịn sự bực bội xuống.
Nguyên Tín không những không cảm thấy mình làm sai, mà ngược lại còn đắc ý hỏi Nhiếp Tuân.
“Quân sư, ngươi còn có diệu kế nào tiếp theo không?”
Nhiếp Tuân mang khuôn mặt buồn bực: “Phái trinh thám đi thăm dò mọi nơi, giả vờ chia quân ra, sau đó dồn trọng quân tấn công vào một điểm…”
Nếu đã ngụy tạo ra trăm nghìn binh mã rồi, thì đương nhiên phải tạo ra sức mạnh của trăm nghìn binh mã chứ.
Nếu không màn kịch này làm sao diễn tiếp được?
Nguyên Tín không giải thích được: “Chia kiểu gì được?”
Vietwriter.vn
Binh lực trong tay bọn họ không đủ, chia ra không phải là tìm chết sao?
Nhiếp Tuân nói: “Dùng lại chiêu cũ là được!”
Ngoài mặt nói là chia mấy mươi nghìn quân ra ngoài, nhưng trên thực tế chỉ có một hai nghìn, binh mã còn dư lại sẽ tập trung công kích một chỗ.
Chỉ cần khiến quân địch nghĩ là sau khi bọn họ chia binh xong vẫn còn một lực lượng hung mãnh, hơn nữa nhờ vào kế hoạch lúc trước, tự nhiên sẽ khiến lòng bọn họ dựng lên một giả tưởng… Quân địch thực sự có một trăm nghìn binh mã! Năm mươi nghìn ngoài sáng, năm mươi nghìn trong tối chuẩn bị gây sự.
Bởi vì tin tức trên chiến trường truyền đến thường chậm, cho nên qua mắt quân địch chắc cũng không khó.
Nguyên Tín ngậm miệng.
Trong lòng của ông ta vẫn không thích Nhiếp Tuân, nhưng không thể không thừa nhận, văn nhân thực sự mang tim đen mà cưỡi ngựa!
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu ông ta là đối thủ của Nhiếp Tuân, lúc này chắc đã sớm tin tưởng rằng quân địch có một trăm nghìn binh mã rồi.
Kèn hiệu chiến tranh còn chưa kêu, mà mình đã thua khí thế.
Hành động của Nhiếp Tuân thực sự rất thông minh, nhưng mà quân địch của hắn cũng không phải là dạng người bình thường.
Phong Cẩn cực ít xuất hiện trên chiến trường chính, nhưng điều này không có nghĩa là anh yếu hơn so với người khác.
Mạnh Hồn từng là hiệu úy dưới trướng Mạnh thị, ông hiểu rất rõ địa hình Thương Châu, tin tức của trinh thám lại liên tục truyền về, ông liền đoán ra quân địch định tấn công nơi nào. Ông cùng với Phong Cẩn, Điển Dần bàn bạc hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định ra phương án tác chiến ban đầu…
Đóng cửa thả chó!
Dựa vào lời đề nghị lúc trước của Phong Cẩn, trước hết để cho quân địch đưa binh mã thâm nhập vào Thương Châu, cho kẻ thù thấy sự yếu đuối của mình, chờ họ kiêu ngạo tự mãn rồi mới mang binh chặn giết.
Dân chúng bình thường đã sớm sơ tán tránh nạn, cho dù nhường một hai cái thành, tổn thất cũng không lớn.
Phong Cẩn phối hợp diễn xuất với bọn họ, đám người Nguyên Tín gặp phải sức phòng ngự yếu kém như vậy, tuy không giòn giống như giấy, nhưng thời gian kiên trì đều không quá một ngày.
Công kích mạnh mẽ, đuổi theo quân địch mà đánh, Nguyên Tín liên tiếp chiếm được hai thành, khiến ông ta vui đến mức cười thấy răng không thấy mắt, nhìn Nhiếp Tuân cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Quân sư đúng là liệu sự như thần mà, bọn họ đang thực sự sợ đó.” Nguyên Tín cầm bình rượu bằng đồng, vui vẻ uống một ngụm, rượu chảy theo khóe miệng xuống cổ: “Xem tình hình này, tin đồn giặc Liễu bị bệnh nặng sợ là sự thật... Ha ha, Thương Châu không cần nửa tháng là đã chiếm được rồi. Lúc này, bức thư xin viện binh hẳn là đến chỗ giặc Liễu rồi nhỉ? Tốt nhất là khiến cô ta tức chết, thế mới hả lòng hả dạ!”
Lông mày Nhiếp Tuân nhíu chặt nhìn Nguyên Tín.
Trong quân kỵ rượu, chỉ là Nguyên Tín lại rất thích uống rượu, cứ đánh xong một trận con sâu rượu lại trồi lên, ông ta lại muốn uống một chút.
Thật không sợ hỏng việc!
Quân doanh không cho mang rượu tới, nhưng sau khi chiếm được một thành trì là có thể tìm ra rượu…
Hơn nữa chủ công Hoàng Tung không ở đây, không ai có thể trị được Nguyên Tín.
“Liễu Hi bệnh nặng... Ngược lại là ra ngoài ý muốn...” Trong lòng Nhiếp Tuân âm thầm lắc đầu.
Thực lực mạnh đến đâu thì ý trời cũng không thành toàn.