Từ xưa đến giờ chỉ có Khương Bồng Cơ chọc người khác tức chết, nào có ai chọc cô tức chết được?
Chiến cuộc ở Thương Châu nhìn thì tưởng như liên tục bại lui, nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu của Phong Cẩn. Cho đến nay, Nguyên Tín vẫn không hề hay biết, vô tình rơi vào cái bẫy mà quân địch đã bày sẵn. Ông ta ba lần gửi tin chiến thắng về cho Hoàng Tung, nội dung trong đó phóng đại giá trị của bản thân ông ta, cắt xén nỗ lực của Nhiếp Tuân.
Ông ta thừa nhận, quả thực Nhiếp Tuân rất thông minh, nhưng ông ta mới là người dẫn binh xông lên trước trận giết địch, công thành xông vào trận địa, chiến thắng đều do ông ta một đao một thương chém giết có được!
Từ đầu tới cuối, Nhiếp Tuân chỉ động một tí mồm mép thôi, vậy mà cũng muốn được chia một nửa công lao ư?
Đương nhiên là Nguyên Tín không chịu. Nhưng ông ta cũng từng bị giáo huấn, biết Hoàng Tung không thích mình đâm thọc, ngoài việc cắt xén công lao Nhiếp Tuân ra thì ông ta chưa bao giờ nói xấu hắn. Nhiếp Tuân biết rõ trò vặt của ông ta, trong lòng dù không thoải mái nhưng lại không phát tác.
Tin chiến thắng liên tiếp báo về, mấy trận thắng nhỏ xua tan mây đen âm u trong lòng mọi người, Hoàng Tung cảm thấy khối đá vẫn đè nặng trên ngực mình dường như đã nhẹ đi không ít.
“Xem ra, chuyện Liễu Hi bị bệnh nặng là thật…”
Theo như ấn tượng của Phong Giác về Khương Bồng Cơ, người này chịu cái gì cũng được chứ nhất định không chịu thiệt. Nếu không phải cô thực sự xảy ra chuyện thì sao có thể cho phép Thương Châu liên tiếp thất bại được? Không chỉ Thương Châu không có động tĩnh gì mà ngay cả đội quân chủ lực cũng càng dè dặt, co vòi rút cổ, tiêu cực lười biếng.
Người ngoài nhìn vào cho rằng thủ lĩnh Khương Bồng Cơ ngã bệnh, cả đội quân chẳng khác gì rắn mất đầu, nên họ mới dùng phương pháp này để kéo dài thời gian.
Trình Tĩnh vẫn hơi nghi ngờ, nhưng thấy Nguyên Tín liên tiếp gửi tin chiến thắng về, anh ta lại nhịn không được mà nghi ngờ liệu mình có quá đa nghi rồi không?
Chẳng lẽ nỗi ám ảnh mà Liễu Hi gây ra cho anh ta quá sâu, nên anh ta mới thấy người kia đáng sợ như thế?
Đoàn người dưới trướng đã bị hoa mắt bởi màn khói mù mà Khương Bồng Cơ tung ra rồi, dù không phải hạng người thiển cận nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn cơ hội tốt thế này trôi qua. Ai nấy đều nhao nhao bước ra khỏi hàng thuyết phục Hoàng Tung, vì cái gọi là thời cơ không thể bỏ lỡ, cơ hội mất đi sẽ không quay lại, qua thôn này không còn tiệm khác.
Không thừa dịp Khương Bồng Cơ bị bệnh nặng, dẫn binh đánh vào quận Hỗ và Hoàn Châu, chẳng lẽ chờ cô khỏi bệnh rồi mới “đường đường chính chính” đối đầu sao?
Hoàng Tung vốn đã tin rồi, hiện giờ lại có hơn nửa đám người dưới trướng tán thành xuất binh, anh ta không còn do dự nữa.
Lãnh thổ của Khương Bồng Cơ rất rộng, chiến tuyến dài dằng dặc, không thể chi viện. Hoàng Tung chiếm được con đường quan trọng là quận Hà Gian, nếu chia binh tấn công thì cực kỳ thuận tiện.
Không bao lâu sau, đại quân nhận được một phong thư báo bí mật.
Liễu Hi điều động năm mươi nghìn binh mã chi viện Thương Châu!
Đoàn người Trình Tĩnh nghe vậy lắc đầu. Mặc dù Thương Châu đã bị Nguyên Tín gặm mất một quận, nhưng chiến tuyến vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ. Lúc này lại chi viện năm mươi nghìn binh mã thì có thể thấy kẻ địch đã luống cuống. Mặc dù năm mươi nghìn binh mã này có thể ổn định chiếm cứ Thương Châu, nhưng cũng làm Hoàn Châu và quận Hỗ lâm vào nguy cơ.
Bọn họ đều hiểu rõ Khương Bồng Cơ đi theo con đường tinh nhuệ, binh mã dưới trướng chỉ có khoảng hai, ba trăm nghìn.
Hiện giờ, cô phân ra năm mươi nghìn để chi viện Thương Châu, tương đương với việc dốc ba phần binh mã vào Thương Châu.
Hoàng Tung quyết định thật nhanh, chia binh tiến đánh quận Hứa và Hoàn Châu, hai đường cùng tiến.
Phong Giác dẫn binh phụ trách chiến tuyến ở Hoàn Châu, còn mình thì dẫn người tấn công quận Hứa.
Phía Khương Bồng Cơ chỉ phòng thủ chứ không tấn công, dù phòng tuyến chưa bị công phá nhưng vẫn lâm vào thế bị động, phải chịu trận bị đánh.
Quận Hứa do Trình Viễn, Mạnh Hằng tọa trấn, La Việt thống lĩnh binh lính, thuận tiện đề bạt thêm mấy võ tướng mới, cục diện lâm vào thế giằng co.
Trước kia, La Việt xuất thân từ thống lĩnh cấm quân Đông Khánh, sau đó bị Khương Bồng Cơ ép lên thuyền giặc, bèn dứt khoát xây dựng cơ nghiệp ở huyện Tượng Dương Hoàn Châu. Mấy năm nay, hắn vẫn luôn phụ trách an toàn xung quanh. Hoàn Châu có thể an nhàn nhiều năm như vậy, không thể không nhắc đến sự nỗ lực của La Việt.
Vì quá an dật, nên khi võ tướng cùng thời tấn thăng ào ạt, phát đạt ầm ầm, hắn vẫn còn giậm chân tại chỗ.
Nếu không phải quận Hứa thiếu người, lúc này hắn cũng không muốn ra tiền tuyến, dẫn binh đánh giặc là phải đánh cược mạng sống, hắn lại chỉ muốn làm kẻ an nhàn thôi.
La Việt không thiếu năng lực, nếu thực sự vô năng thì khi vẫn còn Đông Khánh, hắn đã không leo lên được vị trí thống lĩnh cấm quân.
Nhưng hắn chỉ thích giữ cái đã có, tấn công không phải sở trường của hắn.
Khương Bồng Cơ cũng biết bệnh của La Việt, nên dứt khoát sai hắn nghe theo Trình Viễn và Mạnh Hằng. Để cho thuận tiện, cô phái Hàn Úc đang ở hai quận Chiết và Hỗ chú ý tình thế ở quận Hứa, nếu có gì không ổn thì lập tức xuất binh kiềm chế binh lực của Hoàng Tung, phải cố kéo dài thời gian đến sau đợt thu hoạch vụ thu năm nay. Quận Hứa là quận sản xuất lương thực lớn, trong mùa thu hoạch năm nay, quận này sẽ đóng vai trò quan trọng nhất cho lần quyết chiến này.
Quận Hứa an dật lâu như vậy, đột nhiên bị một đội quân hùng hậu tiếp cận, lòng người bàng hoàng.
La Việt vốn định ra khỏi thành chặn đánh, cứ ở mãi trong thành cố thủ không phải biện pháp hay, lòng người ở quận Hứa dễ bị dao động.
“Quân sư, giặc Hoàng đã khiêu chiến tấn công mấy ngày liên tiếp rồi. Bên ta phòng thủ mãi mà không chiến… không phải biện pháp lâu dài…”
Nếu có thể, La Việt thực sự muốn dẫn binh ra khỏi thành đánh một trận, tiêu diệt vẻ uy phong và kiêu ngạo của kẻ dịch.
Mạnh Hằng và Trình Viễn cũng rất bất đắc dĩ. Vì Khương Bồng Cơ đã hạ chỉ lệnh cho bọn họ phải phòng thủ, không thể tùy tiện xuất binh.
Nghe vậy, Mạnh Hằng nhíu mày, không vui nói: “Mới khai chiến được mấy ngày chứ? Binh mã hai phe chưa từng thực sự giao phong, còn chưa phân thắng bại đâu, quân địch vẫn chưa tiến được nửa bước vào quận Hứa! Kẻ địch còn chưa sốt ruột mà bên ta đã muốn bỏ cuộc nửa đường sao? Ai gây sự sau lưng thế?”
Quận Hứa trữ nhiều lương thực, căn bản không cần sợ chiến tranh tiêu hao.
Giờ mới đánh được mấy ngày, sao đã có người muốn gây sóng gió rồi?
La Việt cũng là người hiểu chuyện. Đánh trận không phải việc một hay hai ngày, giằng co nửa năm mấy tháng cũng là chuyện bình thường.
Đây là lần đầu tiên hắn không giữ được bình tĩnh như vậy.
“Mạt tướng sẽ phái người đi thăm dò, nếu bắt được kẻ thủ ác, tuyệt không nhân nhượng.”
Mạnh Hằng nói: “Làm phiền La tướng quân quan tâm tới việc này nhiều hơn.”
La Việt phái người âm thầm điều tra, bắt được mấy tên hay nói mấy lời hù dọa, bèn chém chết ngay trước mặt mọi người để lập quy củ.
Giết được mấy tên tung tin đồn nhảm, lòng quân lại vững vàng.
Sau chuyện này, Mạnh Hằng lại ngửi được có mùi không ổn.
Anh ta lại cho La Việt giết thêm vài người và âm thầm theo dõi vài kẻ khác.
La Việt không hiểu.
“Vì sao không giết hết mấy kẻ đó đi? Giữ lại chỉ là tai họa….”
Mạnh Hằng nhíu chặt mày. Anh ta đang suy nghĩ sâu xa. Trình Viễn bên cạnh lên tiếng giải thích giúp.
“Tất nhiên là thả dây dài câu cá lớn. Quận Hứa là nơi mà chủ công hạ tử lệnh phải giữ vững, tuyệt đối không thể có tổn thất mảy may. Hiện tại, hai phe địch ta đã giằng co mấy ngày ở biên giới quận Hứa rồi, còn chưa có dấu hiệu thất bại mà đã có kẻ thừa cơ gây sóng gió, truyền tin đồn thất thiệt khắp nơi rằng quân ta bị thua, làm dao động lòng quân. La Hiệu úy, huynh không cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ sao? Cẩn thận một chút không bao giờ thừa.”
Mạnh Hằng và Trình Viễn đều là người làm việc cẩn thận, không cầu công lao, chỉ cầu không bại.
Mạnh Hằng lớn tuổi lại ổn trọng hơn Trình Viễn, nghe anh ta, chú ý một tí, nhìn kĩ hơn một chút cũng không sai.
La Việt nói: “Chẳng lẽ lòng quân dao động không phải vì chủ công tuyên bố rằng mình bị bệnh nặng hay sao?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Chủ công bị bệnh sắp chết rồi, dưới gối lại không có người thừa kế, người không biết chuyện không hoảng hốt mới lạ.
Trình Viễn lắc đầu, hỏi lại La Việt.
“La Hiệu úy thấy binh mã dưới trướng chủ công thế nào?”
“Tinh nhuệ thiên hạ, ta so mà chỉ thấy xấu hổ.”