Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1262

Lời này không hề có ý nịnh nọt ngốc nghếch.



La Việt nhìn tinh nhuệ dưới trướng chủ công, tự nhận mình không thể sánh bằng.



Không chỉ năng lực hành động siêu cường mà tố chất tác chiến cũng thuộc hạng cao nhất mà hắn từng thấy trong đời.



Tình hình trị an của Hoàn Châu tốt như vậy, một phần nguyên nhân quan trọng là binh lính dưới tay hắn đã góp sức.



“Vì vậy, khi chủ công bị bệnh nặng, lại bị nơi khác xâm phạm, quần chúng nên xúc động, thề sẽ tiêu diệt kẻ địch chứ không phải e sợ chiến tranh, tung tin đồn nhảm.”



Trình Viễn lại nói: “Viễn nghi ngờ rằng những người này đang bị điều khiển, có kẻ đứng phía sau sai sử.”



Tai họa ngầm trốn trong bóng tối, nếu không bắt được thì ai có thể yên tâm?



Nơi tiền tuyến, bọn họ đang khẩn trương đánh trận, ở hậu phương lại có kẻ bất ngờ đâm một đao, vậy là xong đời rồi.



Hai mắt La Việt run lên, hắn nói với vẻ ngưng trọng: “Vẫn là hai vị quân sư suy nghĩ chu đáo.”



Hắn rất để tâm về vấn đề này, phái người kín đáo theo dõi sát sao mấy người kia.



Mấy ngày sau đã có tiến triển.



Sau khi tìm hiểu nguồn gốc, La Việt bị tin tức vừa tra ra dọa đến mức giật nảy mình, tập trung nhìn kĩ thì mới nổi giận đến mức râu cũng muốn bay lên.



Hắn vội nhịn lửa giận xuống, phái người tìm Trình Viễn và Mạnh Hằng để bàn bạc.



Kẻ tung tin đồn nhảm là đầu bếp vận lương được chiêu mộ từ quận Hứa.



Đầu bếp vận lương là để làm gì?



Chủ yếu là ở hậu cần, phụ trách cung cấp lương thực cho tiền tuyến, đảm bảo tác chiến có thể diễn ra liên tục.



Nhỡ con đường lương thực xảy ra vấn đề thì sao? Binh lính ở tiền tuyến lấy cái gì để đánh trận?



“E là hai vị quân sư không ngờ được kẻ âm thầm xúi bẩy bọn chúng là ai…”



Ánh mắt La Việt trở nên thâm trầm, giọng nói ngưng trọng, nắm đấm siết chặt, nổi cả gân xanh đã nói rõ tâm trạng của hắn lúc này.



Mạnh Hằng và Trình Viễn liếc nhìn nhau, cùng lên tiếng hỏi.



“Là ai?”



Đầu ngón tay La Việt chỉ vào một vị trí trên sa bàn, hai người cùng nhìn, là ở trong quận Hứa!



Nội ứng?



Trong lòng hai người lạnh toát, sắc mặt tối sầm lại.



“Sao lại là nội ứng? Trước đây không hề có chút dấu hiệu nào...”



May mà phát hiện sớm, nếu không, chờ hai phe binh mã thực sự khai chiến giằng co, nội ứng mà đâm một đao thì thiệt hại chắc chắn rất lớn.



La Việt trầm mặt nói: “Nghe nói quận Hứa có thể có hôm nay đều là nhờ vào lão thái gia. Năm xưa, lão thái gia làm quận thủ quận Hứa, đã tốn biết bao công sức để dẹp gọn ác phỉ hoành hành, sĩ tộc cưỡng đoạt đất cày của dân chúng. Đám sĩ tộc bị trừng phạt, mấy năm nay vẫn luôn an phận thủ thường, mắt thấy nhiều nhà ở đất đai thuộc về dân chúng như vậy, mình thì chẳng mò được chút ngon ngọt nào, chưa chắc đã không ghi hận.”



Trước khi Liễu Xa đảm nhiệm quận thủ quận Hứa, nơi này là rừng thiêng nước độc không ai quản lý.



Bọn cướp bóc ác độc lúc ẩn lúc hiện, thân hào nông thôn bóc lột, mấy năm khô hạn liên tiếp, dân chúng khổ cực, ai trốn được đều trốn, không chạy nổi thì đành phải nhận mệnh, chẳng khác nào địa ngục nhân gian.



Các thế lực đã quen làm vua một phương rồi, đột nhiên có kẻ tới quản lý, chẳng ai chịu phục, liên tiếp ép chín vị quận thủ đương nhiệm phải chết hoặc khiến những người sắp nhậm chức phải bỏ mạng trên đường đến quận Hứa.



Một vài người chết trong tay thổ phỉ, vài người chết vì âm mưu ám toán của bọn chúng, một vài người chết do quan phỉ cấu kết với nhau!



Liễu Xa không chỉ sống sót mà còn có thể cưỡng ép các thế lực ở đây phải há miệng, tự thò tay vào miệng mình mà móc ra không ít lợi ích để chia cho dân chúng, khai khẩn ruộng hoang, đào móc nguồn nước, sửa đổi thuế má, dưới sự quản lý của ông, quận Hứa trở thành một quận lớn sản xuất lương thực cho Đông Khánh.



Sĩ tộc bản địa và thân hào nông thôn cũng nhờ vậy mà được hưởng thụ ân huệ, nhưng bọn họ vẫn không thỏa mãn, vì đất đai mà dân chúng canh tác ngoài kia vốn đều là tài sản của họ, nếu không phải tại Liễu Xa ương ngạnh thò một chân vào, mọi lợi nhuận mà tài sản này sinh ra đều thuộc về bọn họ.



Nói cách khác, Liễu Xa đã động đến lợi ích của họ, mà lại không hề nhỏ.



Nhưng tình thế mạnh hơn người, bọn họ không chơi lại được Liễu Xa, đánh không lại được Liễu Hi, có ấm ức mấy cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.



Bây giờ, quân địch đang lao đến chân thành, đúng là một thời điểm tốt để phân chia, lập lại lợi ích.



Phong Giác dưới trướng Hoàng Tung vô cùng gian trá, từ lâu đã phái người tới quận Hứa thăm dò, biết nội bộ quận Hứa không hề bền chắc như thép.



Rượu nhạt cũng làm người đỏ mặt, tiền trắng lay động lòng người.



Phong Giác nắm chặt lấy nhược điểm của bọn họ, coi đó như nơi đột phá mà tiến hành xúi giục.



Nhưng những người này vốn không phải là kẻ ngốc.



Người theo đuổi lợi ích khi tính đến mặt ích lợi hay thiệt hại thì luôn luôn tinh khôn và nhạy bén.



Một mặt, bọn họ theo Hoàng Tung, mặt khác lại an phận thủ thường, thái độ tương đối mập mờ, chẳng đắc tội bên nào.



Người tính không bằng trời tính, ai ngờ Khương Bồng Cơ lại ngã bệnh!



Bệnh nặng không xuống nổi giường, dưới gối lại chẳng có người thừa kế, tình thế cực kỳ ác liệt! Thương Châu thất bại, bị thế lực của Hoàng Tung chiếm mất một quận, chiến tuyến ở Hoàn Châu và quận Hứa đều ở thế bị động chịu đòn. Xem tình hình này thì hẳn là phe Hoàng Tung tốt hơn, ông trời đã giúp bọn họ rồi!



Những kẻ đầu cơ trục lợi bắt đầu kích động!



Nếu coi làm ăn là đánh trận, giai đoạn đầu là đầu tư thì đương nhiên hậu kỳ phải vơ vét thật nhiều chiến lợi phẩm để bù vào chi phí đã bỏ ra, đánh bọn cường hào là sự lựa chọn tốt nhất.



Hiện giờ mà bọn họ không biểu hiện lập trường thì đến khi Hoàng Tung thực sự đánh vào quận Hứa, liệu anh ta có bỏ qua cho tài sản của bọn họ không?



Chắc chắn sẽ làm thịt bọn họ ngay!



Vậy nên, họ quyết định thật nhanh, một vài thế lực của quận Hứa đã âm thầm nghiêng về phe Hoàng Tung.



Mặc dù không giúp Hoàng Tung được bao nhiêu, nhưng phái người tung tin đồn, dao động lòng quân coi như là tiền đặt cọc của họ, là thái độ của họ.



Đến khi chiến cuộc dần dần sáng tỏ, Hoàng Tung phát triển, bọn họ sẽ còn đầu tư thêm, cho đến khi hoàn toàn đứng hẳn về một phe.



Độ mạo hiểm khi đầu tư rất lớn, nhưng lợi ích cũng sẽ rất lớn.



Nếu cược đúng thì coi như đã nắm được sự thịnh vượng của gia tộc trong tầm tay.



Sau khi tra ra được những người này, La Việt không nén nổi tức giận .



“Chỉ hận năm xưa lão thái gia không mạnh tay, sao không làm thịt hết những kẻ làm bậy này đi!”



La Việt to tiếng. Dù là ai đi nữa, nếu biết có kẻ muốn đâm mình từ đằng sau thì chẳng thể nào thoải mái nổi.



“Nếu sớm làm thịt thì hôm nay đã không buồn nôn như vậy rồi!”



Mạnh Hằng đưa mắt lườm một cái, nhẹ giọng nhắc nhở: “La tướng quân, mời nói cẩn thận!”



Sao có thể nói xấu cha của chủ công chứ?



La Việt không sợ sẽ bị gây khó dễ nếu lời này truyền ra ngoài sao?



La Việt sầm mặt lại, không nói gì nữa.



“Tạm thời án binh bất động, tìm kiếm chứng cứ phản bội thông đồng với địch của bọn họ. Cầm được chứng cứ thì giam người, chờ chủ công xử lý.”



Mạnh Hằng trông rất tỉnh táo, nhưng trong lòng đã giận dữ đến mức muốn nghiến răng. Hắn không tin chủ công nhà mình có thể chấp nhận nổi sự phản bội đáng xấu hổ này!



La Việt còn tưởng Mạnh Hằng muốn xử lý nhẹ tay nên không vui vẻ chút nào.



Trình Viễn nhắc nhở: “Nhớ lại đám người ở Sùng Châu kia đi.”



Năm xưa, khi Khương Bồng Cơ mới vào Sùng Châu đã gây ra một sự kiện đẫm máu. Người dẫn đầu của mấy gia tộc lớn đều bị cô giết sạch, tuy thành viên gia tộc không bị liên lụy nhưng mấy năm nay đều bị chèn ép đến mức không ngóc đầu lên nổi, toàn gia tộc chỉ có thể cụp đuôi, nhìn sắc mặt người ta mà sống.



Đến giờ mới được mấy năm?



Ai nấy đều đã suy tàn đến mức không thể tưởng tượng nổi.



Chỉ cần chủ công còn kiên quyết, mấy gia tộc đã đắc tội với cô ở Sùng Châu cả đời cũng đừng mong ngóc đầu dậy nổi.



Ngược lại, Thôi thị ở Sùng Châu khá tinh mắt, bám được “đùi vàng” là chủ công, bây giờ đang dựa vào giấy Tuyên mà tích cóp được vô số của cải.



Năm xưa chỉ giết mấy kẻ cầm đầu là vì chứng cứ thông đồng với địch có được do chủ công đã cưỡng ép vung nồi lên đầu bọn chúng.



Đám người ở quận Hứa này đúng là nông cạn và ngu xuẩn. Một khi có chứng cứ xác thực, lẽ nào chủ công lại không giết toàn tộc bọn họ sao?



Mạnh Hằng thấp giọng nói: “Chủ công nóng tính, chuyện này mà truyền tới tai ngài ấy, không giết cả đám thì làm sao ngài ấy nhịn được cơn giận này?”



Nhịn?



Ha ha, cứ để cho bọn họ tưởng mình được cưng chiều đi….

w●ebtruy●enonlin●e●com

Cháu trai, cháu thấy đấy, ta chiều cháu mà!

Bình Luận (0)
Comment