Vừa nghĩ đến tính nóng như lửa của chủ công nhà mình… La Việt lập tức đổi thái độ.
Không chỉ không tức giận như lúc trước, ngược lại còn thấy thương cho mấy con rắn độc ở quận Hứa này.
Lúc nào tìm đường chết không tìm, lại cứ tìm vào lúc này?
Muốn đi đầu thai sớm thì cũng không cần gấp gáp như thế chứ.
Người ngoài đều cho rằng chủ công nhà họ bị bệnh nặng, những tâm phúc như bọn họ lại đều hiểu rõ rằng chủ công không chỉ không sinh bệnh, mà còn đang phải nhịn một bụng lửa giận muốn chém người đấy! Cô giả bệnh để đi đường vòng, giết ngược tới tận đại doanh Hoàng Tung, quậy tung cả một vùng trời lên.
Bọn cá muối ngoài việc quỳ ủng hộ cho cô, hô hào rằng quá hoành tráng, còn lại chỉ vây xem, không lắm lời, chỉ nhìn cô “carry” toàn cục!
Không nhìn lầm đâu, ngay dưới mí mắt Hoàng Tung, Khương Bồng Cơ nghênh ngang dẫn năm mươi nghìn binh mã đi đường vòng để vây quét đường lui.
Thương Châu liên tiếp bại lui, thế cục báo nguy. Khương Bồng Cơ dứt khoát dắt lừa xuống núi, dẫn năm mươi nghìn đại quân đánh thẳng vào Thương Châu.
Bề ngoài là đi Thương Châu, nhưng trên thực tế lại là dẫn binh lên Bắc, xuôi theo Thương Châu qua Hà Nam, đánh ngược lại vào Kham Châu của Hoàng Tung.
Binh mã của Hoàng Tung từ hạ du Hiệp Giang của sông Tùng, lên bờ đánh thẳng vào Thương Châu, mấy chục nghìn binh mã dần dần xông vào Thương Châu, bây giờ, ai nấy cũng đang trầm mê trong chuỗi báo cáo thắng lợi liên tiếp, làm sao kịp phản ứng nổi, đừng nói là quay đầu trợ giúp Kham Châu - nơi tiếp giáp với Thương Châu.
Căn cơ của Hoàng Tung ở Hạo Châu, còn Kham Châu chỉ mới tiến hành kinh doanh được một, hai năm, lớp phòng thủ đương nhiên không vững chắc bằng đại bản doanh Hạo Châu.
Lúc trước, cô giơ đá tự đập chân mình, giả bệnh nằm trên giường, mùi vị kia chẳng khác nào bị giam trong đại lao.
Bây giờ ra ngoài dẫn binh mới được thả lỏng bản thân, ngay cả đuôi lông mày cũng vui vẻ nhướng lên, không khí xung quanh cũng có vẻ hài hòa thoải mái.
Cô mặc một bộ quân trang màu đỏ trắng, giục ngựa rong ruổi, đuôi lông vũ trên mũ giáp bị gió mạnh thổi quét trực tiếp mà bị áp xuống rất thấp.
[Ta Là Nhị Nhị Bánh Bao Hấp]: Không hiểu sao, thấy Streamer hưng phấn như thế, tôi cứ như thấy một con Husky vậy.
[Y Tụ Thập Niên Hương]: Tôi đồng ý với lầu trên. Là một con Husky được thả rông.
[Phốc Thử Phốc Thử Tiếu]: Đồng ý với lầu trên và trên nữa. Đúng là một con Husky vất vả lắm mới được thả rông sau khi bị bỏ tù mười năm.
[An An Bé Cưng Ngoan]: Đừng như vậy chứ, bác Streamer của chúng ta sẽ mất mặt lắm đấy. Các bạn nói vậy, tôi thật không dám nhìn thẳng vào mỹ nhân Streamer đâu. Mấy ngày trước, tôi có đòi mẹ mua đồ của bác Streamer, mẹ còn bảo tôi mua gối ôm Husky đấy, thời khắc ấy, hình ảnh thần tượng coi như tan tành rồi.
[Bao Bao Tử Thái Thang]: Gối ôm Husky thì kể làm gì? Cục cưng vào group chat Husky, cả đám có tâm trao đổi về chuyện nuôi bác Streamer đấy.
Thế giới bọn họ đều biết đến kênh livestream của Khương Bồng Cơ, cô có fanpage chính thức, có người quản lý riêng, số lượng fan hâm mộ đã đạt tới một tỷ. Hai vị diện cộng lại, tối thiểu cũng phải tỷ rưỡi, có thể thấy cô nổi tiếng khủng khiếp đến thế nào.
Khi trước, Khương Bồng Cơ chia ra năm mươi nghìn binh mã xuất chinh đánh ngược, fanpage nghịch ngợm đổi ảnh chân dung thành một con Husky cưỡi ngựa tươi rói, quân trang đỏ trắng, lông đuôi theo gió tung bay, hớn hớn hở hở như thể lâu lắm mới được hít chút khí trời vậy, cực kỳ giống cô bây giờ, cho nên bọn họ mới buồn cười như vậy.
Ảnh đại diện mới được fan hâm mộ nhất trí khen ngợi, thuận tiện kích động một đám người lao đi nuôi Husky.
Bọn họ không thể tiếp xúc gần gũi với Khương Bồng Cơ, nhưng bọn họ có thể nuôi một con Husky cực kỳ giống với Streamer mà.
Khương Bồng Cơ: “…”
Cô cảm thấy da mặt mình rất dày, nhưng so với bọn cá muối này thì có vẻ vẫn còn kém xa.
Bị bọn cá muối trêu chọc, cười cợt, đoạn đường hành quân này của Khương Bồng Cơ không còn buồn tẻ mà thú vị hơn nhiều.
“Ai cha.. cái lưng của ta, bị xóc nảy đến mức gãy mất thôi…”
“Im lặng, lại đây xem xem.”
Dương Tư bị Khương Bồng Cơ lựa chọn theo quân, vội vàng xông pha bảy, tám ngày khiến gã ăn đủ khổ cực. Đường xá khó đi, xe ngựa lao vun vút hành gã đến mức suýt nữa nôn ọe, vì nghĩ cho cái mạng nhỏ, gã quyết định cưỡi ngựa, dùng yên ngựa mềm nhất thoải mái nhất, nhưng xóc nảy trên lưng ngựa suốt một ngày, hai cái đùi của gã cũng mềm nhũn ra như đi mượn, không chỉ đùi mà mông cũng đau, eo cũng đau, cứ như bị tháo rời cơ thể ra rồi ráp lại ấy.
Sau chiến dịch này, xem như gã đã hiểu được địa vị của mình trong lòng chủ công.
Vệ Từ có thể thay mặt chủ công tới quận Hà Gian để chịu tang cho lão phong quân, Dương Tư không ghen tị gì, dù sao thì đãi ngộ ấy là do anh lấy thân đổi lấy. Nhưng vì sao Kỳ Quan Nhượng có thể ở lại tiền tuyến Hoàn Châu dẫn binh mã chặn đánh Phong Giác, còn mình lại bị chủ công dẫn theo chạy loạn ở tiền tuyến?
Chẳng lẽ Kỳ Quan Nhượng giỏi về mưu kế quỷ quyệt còn mình thì không?
Thực tình thì gã không muốn chạy ngược chạy xuôi với chủ công thế này đâu…
Vệ Từ là tri kỷ của chủ công, Kỳ Quan Nhượng là bạn thân nhất của chủ công. Duy chỉ có gã…
Một cục gạch vạn năng, chỗ nào thiếu thì gã phải tới lấp vào.
Cái gì cũng có, duy chỉ nhân quyền là không có!
Dương Tư ôm một bụng đầy ấm ức, mấy ngày nay không biết đã oán trách bao nhiêu lần, nhưng lại không dám nói với Khương Bồng Cơ, chỉ có thể bí mật quan sát, thỉnh thoảng nhìn cô bằng ánh mắt u oán đáng thương. Khương Bồng Cơ chẳng để ý Dương Tư nghĩ gì, nhưng các khán giả lại không xem nhẹ biểu hiện của gã.
Còn có người hiểu chuyện bắt đầu tính toán cho Dương Tư xem gã phải nhìn bao nhiêu lần mới có thể được Khương Bồng Cơ chú ý.
Đám cá muối càng như vậy, Khương Bồng Cơ càng lờ đi ánh mắt của Dương Tư.
Dương Tư:
“…”
[Đau lòng ôm chặt lấy mình.jpg]
Sau khi nghỉ ngơi đủ, Dương Tư chống hai tay vào đầu gối để đứng dậy, chân đi tập tễnh bước tới sau lưng Khương Bồng Cơ.
Dựa vào ưu thế của kỵ binh, bọn họ giết thẳng vào phòng tuyến biên cảnh Kham Châu.
Từ giờ trở đi, mỗi bước đi đều phải chú ý cẩn thận. Đây là địa bàn của kẻ địch, lương thực hậu cần của bọn họ lại không dư giả, không thể quá lãng phí.
“Phe Hoàng Tung ít cũng phải nửa tháng mới định thần lại được!”
Dương Tư tính toán khoảng cách giữa hai vùng đất, trong bụng đã có được một con số đại khái.
“Nửa tháng?” Khương Bồng Cơ xoa xoa cằm cười nói: “Không tệ lắm. Nửa tháng này, chúng ta cứ chơi một chuyến cho đã, đường xá xa xôi chạy đến địa bàn của Bá Cao, chủ tùy khách tiện, nếu chúng ta không làm gì, tay không trở về thì chẳng phải rất không tôn trọng chủ nhà rồi sao?”
Dương Tư thầm nhếch miệng, tiện thể dành ba giây thương cảm cho Hoàng Tung.
Chủ tùy khách tiện sao?
Chủ công nhà mình mà không lật tung cả Kham Châu lên mới là lạ!
Binh lực phòng giữ Kham Châu yếu kém, chủ công mang theo năm mươi nghìn binh mã, có một phần là kỵ binh, còn lại là đều có tố chất thân thể cực kỳ vững vàng tinh nhuệ.
Nếu thực sự muốn chơi cho đã thì Kham Châu căn bản không thể đỡ nổi.
Lần này, Khương Bồng Cơ bọc đánh Kham Châu - hậu phương của Hoàng Tung không phải vì muốn mở rộng chiến quả, mà nói trắng ra là muốn quấy rối.
Hoàng Tung đánh trận ngoài tiền tuyến, cô bèn tới lật tung hang ổ của anh ta lên trời.
Cái lợi của cô không dễ chiếm vậy đâu, phần lớn đều phải nỗ lực bỏ mạng ra để trả giá!
Ỷ vào tính cơ động cực mạnh, Khương Bồng Cơ thực sự nói được là làm được, mỗi nơi cô đi qua đều giày vò một trận, rồi đem theo chiến lợi phẩm mà nhanh chóng rời đi.
Lương thực ở hậu cần không đủ để nuôi tiền tuyến, thì cô sẽ cướp các kho trữ lương quan trọng, vừa đánh vừa cướp.
Khi tin cấp báo tới được tai Hoàng Tung thì Kham Châu đã bị Khương Bồng Cơ ngoạm đi mất non nửa.
Vietwriter.vn
Lương thực nào có thể mang đi, cô dùng xe chứa đồ quân dụng để chở, cái gì không mang được thì cô mượn hoa hiến Phật, chia hết cho dân chúng Kham Châu.
Đổi lại là người khác, chắc chắn còn muốn phá cả ruộng tốt người ta đang canh tác, nhưng Khương Bồng Cơ không làm được việc thất đức ấy.
Ruộng tốt thì vẫn để cho bọn họ giữ đi. Dù sao thì Kham Châu cuối cùng vẫn thuộc về mình, cô không thể ra tay quá tuyệt tình.
“Cái gì?”
Hoàng Tung gần như hoài nghi mình nghe nhầm. Từ khi nào lại mọc ra năm mươi nghìn binh mã tới Kham Châu?
“Năm mươi nghìn binh mã? Kham Châu?”
Trình Tĩnh kịp phản ứng lại đầu tiên.
“Không ổn rồi! Không phải năm mươi nghìn binh mã đó đi chi viện cho Thương Châu hay sao?”