Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1265

Có câu nói rằng “Núi không đến tìm ta thì ta đến tìm núi*”, Nguyên Tín đã muốn trốn tránh thì cũng phải xem Phong Cẩn có muốn để ông ta đi hay không!




* Có nghĩa là nếu bên kia không chủ động thì ta sẽ chủ động.



Chiếm được món hời lớn, tỏ rõ oai phong xong là muốn chùi miệng chạy thẳng đi sao?



Nhiếp Tuân có thể hiểu rõ Thương Châu hơn Mạnh Hồn không?



Mạnh Hồn mới là người sinh ra và lớn lên ở Thương Châu!



Nhưng mà…



Tên Nhiếp Tuân này có chút khó chơi, anh phải nghĩ ra cách nào đó khiến đối phương lơ là cảnh giác mới được!



Ánh mắt Phong Cẩn lóe lên, trong lòng khẽ động, lập tức đã có tính toán.



Mạnh Hồn tiếp xúc với những mưu sĩ này đã lâu, ít nhiều cũng nắm rõ được quy luật rồi.



“Quân sư có kế sách rồi sao?”



Phong Cẩn cười nói: “Kế sách thì không khó! Nhiếp Tuân mà muốn đi qua Hiệp Giang thì chắc chắn sẽ cực kỳ đề phòng, chúng ta không dễ thành công.”



“Nếu đã như vậy thì vì sao không để cho bọn chúng thuận lợi qua Hiệp Giang, khi bọn chúng đánh nhau trực diện với chủ công, chúng ta theo sát phía sau, qua sông chặn lại đường lui của bọn chúng?”



Không ít chư hầu lúc đánh trận thường sẽ đóng chiếm bờ sông bến đò thích hợp để lên bờ, để bảo đảm quá trình qua sông của ta không bị quân địch quấy nhiễu. Ai cũng biết câu nói “nửa qua sông mà đánh*”, cho nên đại quân mà gặp phải dòng sông thì luôn hết sức cẩn thận. Dĩ nhiên là Nhiếp Tuân cũng không ngoại lệ.




* Khi quân đội của kẻ địch băng qua sông, đến nửa đường thì xông ra tiêu diệt dịch.



Ai cũng biết nếu quá trình qua sông mà bị ảnh hưởng, nhẹ thì tổn thương gân cốt, nặng thì toàn quân bị tiêu diệt.



Ví dụ tiêu biểu nhất chính là trận thủy chiến giữa Khương Bồng Cơ và Bắc Cương, toàn bộ Bắc Cương bị chôn sống đến nỗi không bò dậy nổi.



Đương nhiên là Nhiếp Tuân sẽ không ngu ngốc như Bắc Cương.



Dựa theo lối suy nghĩ bình thường, Phong Cẩn sẽ theo sát phía sau, chờ đại quân Nguyên Tín qua sông được một nửa thì sẽ ra tay tập kích bất ngờ.



Chắc chắn Nhiếp Tuân sẽ đề phòng chiêu thức này của Phong Cẩn, cho dù phe Phong Cẩn có thể thành công nhưng hiệu quả thu được sẽ rất nhỏ.



Nếu đã như vậy thì dứt khoát làm ngược lại!



Mặc cho đại quân Nguyên Tín qua sông, sau đó mới phái binh đóng chiếm bờ sông bến đò Hiệp Giang, ngăn chặn đường lui của bọn chúng!



Lúc binh mã của Nguyên Tín và Khương Bồng Cơ đối đầu nhau, phía trước căng thẳng, phía sau lơ là cảnh giác thì ra tay đâm một nhát…



Cũng với kế sách như vậy, chỉ là đảo lộn thứ tự trước sau, hiệu quả đạt được lại hoàn toàn khác nhau.



Lại nói đến bên kia…



Dưới sự khuyên bảo tận tình của Nhiếp Tuân, Nguyên Tín chỉ có thể nén nỗi uất ức mà mang binh rời khỏi, chỉ để lại một phần binh mã đóng giữ thành quả chiến đấu.



Dọc trên đường đi, trời yên biển lặng, cơ bản không có tình huống đột ngột nào xảy ra.



“Quân sư cái gì cũng tốt, duy chỉ có mỗi tật xấu là nói năng hay phóng đại, cố ý bắn tiếng đe dọa, nâng cao chí khí người khác, dập tắt oai phong của mình. Binh mã Thương Châu vốn đã không chịu nổi một đòn, vậy thì có gì phải lo lắng cơ chứ? Không phải dọc đường đi này đều là tàn binh bại tướng hay sao? Thương Châu lớn như vậy nhưng chỉ giống như tờ giấy thôi, đâm một cái đã rách rồi!”



Nguyên Tín ngồi trên lưng ngựa cao to, không hài lòng mà oán trách với phó tướng hai bên, trên khuôn mặt to lớn thô kệch đầy vẻ bực bội.



Rõ ràng kẻ địch yếu ớt như vậy, Nhiếp Tuân còn tỏ thái độ như gặp phải kẻ địch lớn mạnh, còn bắt Nguyên Tín này không thể không làm theo, thật là phiền phức.



Vẻ mặt hai vị phó tướng bên cạnh đầy ngượng ngùng.



Bọn họ thấp cổ bé họng, lại là phó tướng dưới quyền Nguyên Tín, không thể nói tốt cho Nhiếp Tuân được.



Loạn thế là thời điểm tốt để võ tướng ra mặt, hai vị phó tướng vốn chỉ là lính quèn nhỏ nhoi, dựa vào công trạng mà được thăng chức, nhưng không sánh được Nguyên Tín là thân thích của chủ công. Có mấy lời Nguyên Tín có thể nói ra khỏi miệng không chút kiêng kỵ, nhưng hai phó tướng lại không thể tùy tiện mở miệng nói ra, để tránh rước họa vào người.



Mặc dù bọn họ cũng cảm thấy Nhiếp Tuân có vẻ chuyện bé xé ra to, nhưng lời nói của quân sư chắc chắn có lý, nghe nhiều một chút cũng không sao.



Ngược lại là tính tình tướng quân nhà mình giống như pháo nổ, động một chút là nổ, động một chút là giận, cơ bản không nghe khuyên bảo.



Một tướng lĩnh thành công phải là người biết lắng nghe, lại có thể có chủ kiến của mình.



Nguyên Tín cứng đầu, chỉ có chủ kiến mà lại trực tiếp coi thường lắng nghe người khác.



Hai phó tướng chỉ có thể làm người hòa giải. Giảng hòa hai bên, ai cũng không thể đắc tội.



Nhiếp Tuân cách đội quân tiên phong một đoạn, không nghe rõ bọn họ đang nói gì.



Chẳng qua, nhìn dáng vẻ kia của Nguyên Tín, đoán chừng cũng không nói ra được lời tốt đẹp gì.



Mấy ngày gấp gáp lên đường, còn cách Hiệp Giang chưa tới nửa ngày đường, toàn quân trên dưới kéo căng dây thần kinh, đề phòng kẻ địch đánh lén.



Kết quả là?



Đừng nói truy binh đánh lén, đến nửa cái bóng cũng không có.



Nguyên Tín phô bày sức mạnh ở Thương Châu, kết quả, ngay cả cái rắm mà Phong Cẩn cũng không dám thả một cái, chứ đừng nói là đánh lén đánh bọc giống như lời Nhiếp Tuân nói.



Phí gần hết nửa ngày qua sông, mãi đến khi tất cả mọi người đều đến được bờ bên kia, sắp xếp xong trận địa rồi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng kẻ địch đâu.



Vẻ mặt Nguyên Tín đắc ý, làm như không nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Tuân, cố ý hỏi dồn một câu.



“Quân sư, quân địch Thương Châu đã bị chúng ta đánh vỡ lá gan rồi, hình như ngay cả đuổi theo cũng không dám đâu.”



Nhiếp Tuân nói Phong Cẩn sẽ dẫn binh đuổi theo tấn công bọn họ, kết quả là không có ai cả.



Nhiếp Tuân nói Khương Bồng Cơ sẽ mang binh chặn ở trước bến đò Hiệp Giang ngăn cản bọn họ, kết quả là không có. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Nhiếp Tuân nói lúc qua sông, kẻ địch sẽ nhảy ra đánh lén, kết quả cũng… không có!



Văn nhân ấy mà, chỉ biết dựa vào miệng lưỡi ăn nói lung tung, ngoại trừ nói ra thì còn biết làm được cái gì nữa đây?



Nguyên Tín thật sự không rõ, cái tên Nhiếp Tuân chỉ biết nói suông này có chỗ nào đáng giá để chủ công Hoàng Tung coi trọng, phân công?



Bây giờ thì ông ta có thể đắc ý rồi, Nhiếp Tuân phạm sai lầm có nghĩa là phán đoán của ông ta chính xác. Nhiếp Tuân cưỡi ngựa, cúi thấp đầu, hồi lâu không nói câu gì, chỉ là sắc mặt có phần tái nhợt.



Nguyên Tín thấy Nhiếp Tuân không có phản ứng gì thì cảm thấy hơi vô vị.



Sau khi đến Kham Châu, Nguyên Tín dọn dẹp tàn quân trước, điều động lính trinh sát tiên phong dò xét quân đội Khương Bồng Cơ đang đi đến chỗ nào rồi.



Ỷ vào chiến thuật lưu manh lấy chiến tranh nuôi chiến tranh và tính cơ động mạnh mẽ, đoàn người Khương Bồng Cơ giống như con cá chạch len lỏi khắp nơi, thật sự không dễ bắt được.



Đoàn người Nguyên Tín vừa mới sang Hiệp Giang, Phong Cẩn lại ra tay bắt đầu lấy lại phần đất đai bị mất, thuận tiện giải quyết hơn mười nghìn binh mã mà Nguyên Tín để lại.



Mạnh Hồn cười nhạo nói: “Hơn mười nghìn binh mã mà cũng muốn giữ vững một quận Thương Châu, sợ là quá ngây thơ rồi.”



Tuy nói Nhiếp Tuân dựa vào bản lĩnh để xây dựng ra một trăm nghìn binh mã giả tưởng nhưng Phong Cẩn đã nhìn thấu quỷ kế của hắn từ lâu.



Nguyên Tín không nỡ bỏ bỏ xuống chiến lợi phẩm vừa mới gặm được, nên không để ý đến Nhiếp Tuân phản đối phái người trấn thủ, binh lực vốn đã không nhiều, giờ lại bị phân ra mỏng thêm.



Nói cách khác, ông ta chỉ mang ba mươi bốn nghìn binh mã chặn đánh Khương Bồng Cơ, có thể đánh nổi năm mươi nghìn quân tinh nhuệ sao?



Hơn mười nghìn binh mã có thể giữ vững được một quận sao?



Dù chỉ là một huyện thôi thì cũng chỉ có thể gắng gượng giữ được.



Mạnh Hồn giơ đầu ngón tay tính toán độ chênh lệch binh lực của hai quân, ông cảm thấy…



“Quân sư, bắt nạt người ta như vậy có phải là không tốt lắm không?”



Phe chủ công có năm mươi nghìn binh lực, ông và Phong Cẩn lại mang thêm mười lăm nghìn quân tới.



Vậy chẳng phải là sáu mươi lăm nghìn đánh ba mươi bốn nghìn, Khương Bồng Cơ còn có thêm chiến thuật tập kích bất ngờ. Cho dù là tác chiến trên sân nhà Nguyên Tín, quân ta chắc chắn vẫn còn có thêm nhân lực và hậu cần, nhân số chiến đấu có thể tăng lên đến năm mươi hoặc sáu mươi nghìn người, kẻ địch lại đâu thể chịu nổi khi bị giày vò cả trước lẫn sau nữa chứ.



Phong Cẩn cười nói: “Nếu như Mạnh tướng quân cảm thấy không tốt lắm, tướng quân có thể sống chết mặc bây, chờ chủ công đến tính sổ.”



Xem cuộc vui, ai mà không muốn chứ?



Tìm một ghế quan sát có tầm nhìn cực tốt, dựng lên một cái lều cỏ, ôm hoa quả, thoải mái dễ chịu đấy.



Bọn họ dám làm như vậy, đến lúc đó phải giải thích với chủ công như thế nào về chuyện dung túng Nguyên Tín xâm nhập Thương Châu đây?



Mạnh Hồn cũng nghĩ đến điểm này, trong lòng như bị nghẹn…



Đạo hữu chết bần đạo không chết!



Đoàn người Mạnh Hồn dùng tốc độ nhanh nhất tấn công để lấy lại phần đất đai bị mất, đồng thời chiếm đóng trước bến đò Hiệp Giang, truy kích đại quân Nguyên Tín qua sông.



Cùng lúc đó, sau khi Nguyên Tín đào sâu ba thước, cuối cùng cũng tìm được đội quân của Khương Bồng Cơ đang lục tung trời đất lên để cướp đồ…

Bình Luận (0)
Comment