Tiếng vó ngựa đạp đất phát ra tiếng lộc cộc đầy gấp gáp.
“Báo… phát hiện tung tích của quân địch ở hai mươi dặm phía trước!”
Lính trinh sát tiên phong chạy nhanh như tên bắn, “huy” một tiếng, nắm chặt dây cương để bắt chiến mã dừng lại, vội vàng xoay người xuống ngựa rồi bẩm báo.
“Hai mươi dặm? Đúng là vội vàng tìm đường chết mà…” Khương Bồng Cơ cười lạnh một tiếng, “Ta biết rồi, báo Dương quân sư tới đây.”
Khương Bồng Cơ không nhanh không chậm cho lính trinh sát lui ra ngoài, cúi đầu gặm sạch nửa cái đùi dê nướng trong tay phải.
Đánh trận thì phải đánh, nhưng bụng thì cũng phải ăn no cái đã.
[Thân Gông]: Trời ạ, tốt xấu gì thì Streamer cũng phải tôn trọng kẻ địch của mình chứ, người ta sắp đánh tới nơi rồi đấy.
[Mèo Yêu Túy Vân]: Có nên nói Streamer rất đáng giận hay không đây? Kẻ thù đã hung hăng đánh tới cửa rồi mà cô vẫn còn ngồi đây gặm đùi dê nướng nguyên con nữa chứ, đây là kênh livestream tranh bá nghiêm chỉnh chứ không phải là kênh livestream đồ ăn ngon đâu nhé! Làm đối thủ của cô, chắc phải thường xuyên mang theo bình dưỡng khí mất, nếu không thì đã bị đả kích đến mức không gượng dậy nổi nữa rồi.
Tại sao phải mang theo bình dưỡng khí?
Bởi vì hành động cợt nhả của Khương Bồng Cơ làm người khác khó thở!
[Mị Tâm]: Bé cưng không đồng ý phát biểu của bạn Thân Gông đâu! Nếu như Streamer tôn trọng kẻ địch, bỏ đùi dê xuống, vậy thì chẳng phải là cô ấy không tôn trọng sự cống hiến của dê non vì đã đóng góp thịt hay sao? Trận chiến thì lúc nào mà chẳng đánh được, nhưng mà đùi dê đã nướng chín thì phải nhân lúc còn nóng để ăn mới là ngon nhất…
Trùng hợp là Khương Bồng Cơ cũng nghĩ như vậy.
Dương Tư lập tức chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Khương Bồng Cơ gặm sạch sẽ phần thịt vụn mắc trên đùi dê và vứt mẩu xương vào đống lửa bên cạnh.
Cô rút khăn ra lau miệng, lại lau dầu mỡ bám trên tay, nhìn rất ung dung thong thả.
Dường như không nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo suy sụp của Dương Tư, cô vẫn bình tĩnh hỏi: “Tĩnh Dung tới rồi à? Ngồi đi!”
Trong lòng Dương Tư thật sự suy sụp, thịt dê kia là gã nướng, nó được tẩm ướp nhiều loại gia vị khác nhau, nướng đến mức vàng óng xốp mềm. Gã còn chưa kịp cắn được một miếng, chỉ mới đi ra nhà xí một chút mà thôi, thế mà lúc trở lại, dê non đã gặp nạn phân thây, chết không toàn thây… toàn bộ vào bụng chủ công rồi.
Mọi người đều biết Dương Tư là kẻ ham ăn, thấy gã nhìn chằm chằm vào đống xương dê non với vẻ mặt đờ đẫn, các khán giả đều cười đầy tà ác.
[Cảnh Ảnh]: Tiểu Dung Dung đừng khóc, ở chỗ bé, nguyên một con dê nướng chỉ có năm trăm sáu mươi nhân dân tệ thôi, anh muốn ăn bao nhiêu, bé mua cho anh bấy nhiêu.
[Con Mèo Rối Nấm Lạnh]: Ài, Streamer đúng là càng ngày càng điên rồ, Tiểu Dung Dung đáng yêu như thiên sứ mà cũng bị ức hiếp như vậy.
Cho dù nghìn người lên án chỉ trích, thế nhưng da mặt Khương Bồng Cơ đã dày như góc tường thành, đạt đến đỉnh cao áo sắt chuông vàng, thật sự bất khả xâm phạm.
Cô vẫn nói với vẻ mặt tự nhiên: “Quân địch đã ở bên ngoài cách hai mươi dặm, Tĩnh Dung đã có đối sách gì chưa?”
Dương Tư âm thầm hít sâu một hơi, kiềm chế ý muốn bóp chết chủ công nhà mình.
Nếu như có thể bóp chết được thì tốt rồi, nếu bóp không chết thì sẽ bị giết ngược lại, thật không đáng chút nào.
Gã nói: “Quân địch có chuẩn bị mà đến, rõ ràng là nhằm vào quân ta. Nếu đã không thể tránh né thì chi bằng ra sức đánh một trận phủ đầu.”
Lúc này, Dương Tư đang kìm nén lửa giận trong lòng, kẻ địch ngu ngốc đánh tới, không đánh một trận cho ra trò thì đúng là có lỗi với bản thân mình.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Dùng đơn vị chuyển đổi hiện tại, hai mươi dặm là khoảng 8100 mét, với khoảng cách này, nói gần không gần, nói xa cũng không tính là xa.
Nếu là quân đội bình thường thì khoảng cách này có chút vội vàng, thường thường chỉ có thể gấp gáp nghênh chiến.
Bên Khương Bồng Cơ thì lại khác, khoảng cách nghênh chiến cao nhất có thể giảm tới mười dặm.
Địch nhân phát động công kích cách đây bốn nghìn mét, trong khoảng thời gian mà kẻ địch xông tới, một đại quân hỗn loạn có thể sắp xếp xong trận địa, chuẩn bị nghênh chiến.
Hai mươi dặm, đối với khoảng cách này mà nói, Khương Bồng Cơ vẫn thấy rất dư dả.
Bởi vì đang ở trong địa bàn người khác, tiết trời hôm nay cũng không quá nóng, cho dù đang lúc nghỉ ngơi, chúng tướng sĩ vẫn không tùy tiện cởi chiến giáp ra. Vừa nghe thấy tiếng kèn lệnh vang lên, toàn quân tướng sĩ lập tức kéo căng thần kinh, từng người một cầm vũ khí lên, chạy đi tập hợp bày trận.
Dương Tư lập tức ra lệnh, áp dụng trận địa ngoài lỏng trong chặt, tạo cho kẻ địch có ảo giác rằng quân mình đang hoang mang ứng chiến.
Đợi một lúc sau, cát sỏi nằm trên mặt đất vì mặt đất rung chuyển mà nảy lên, tiếng bước chân quân địch nặng nề và mạnh mẽ.
Cờ vẫy phần phật, gió lớn gào thét, cát vàng bay loạn, vô số bóng người như ẩn như hiện.
Kham Châu là địa bàn của Hoàng Tung, Nguyên Tín vừa tìm kiếm tung tích quân địch, vừa cho người dọn dẹp tàn binh, tổng số người của đại quân đã lên tới năm mươi nghìn người. Khi biết rõ tung tích Khương Bồng Cơ, ông ta không gấp gáp tìm cô để quyết một trận tử chiến, ngược lại để tướng sĩ toàn quân nghỉ ngơi hai ngày, hồi phục sức lực.
Dùng đội quân mệt mỏi cứng đối cứng với kẻ địch, Nguyên Tín còn chưa ngu ngốc đến mức này.
“Quân địch trang bị nhẹ nhàng đơn giản tập kích, đường dài ở Kham Châu, tuy nhân số nhiều nhưng không đáng sợ.”
Nguyên Tín tràn đầy tự tin, đánh trận chẳng những phải xem người mà còn phải xem lương thực và sự sắp xếp của đội quân.
Khương Bồng Cơ chỉ huy năm mươi nghìn đại quân đánh lén Kham Châu, vẫn còn ở nơi này hô phong hoán vũ, rõ ràng là cô không thể mang theo các loại vũ khí chiến đấu to lớn, sàng nỏ, thang mây, xe bắn đá chứ đừng nói đến vũ khí khổng lồ, chắc chắn là không mang theo.
Bên ngoài đều biết vũ khí trong quân đội của Khương Bồng Cơ lớn mạnh hơn các chư hầu khác, điển hình nhất chính là sàng nỏ và xe bắn đá.
Trước khi cải tiến, sàng nỏ bình thường chỉ có thể lắp đặt một chiếc cung nặng, tầm bắn cũng không xa.
Trải qua sự cải tiến của Khương Bồng Cơ và thợ thủ công dưới trướng cô ta, giờ đã có thể lắp đặt được sáu chiếc cung nặng, tầm bắn là sáu trăm bước, trở thành một trong những vũ khí sắc bén khiến kỵ binh bị thương nặng.
Càng không cần nói đến xe bắn đá, vũ khí sắc bén dùng để công thành.
Không có những thứ vũ khí chiến đấu này, binh mã Khương Bồng Cơ chỉ có thể dựa vào nhân lực và đao kiếm trong tay.
Một người dù có mạnh hơn đi nữa, nhưng sao có thể lấy một địch lại mười?
Cho dù một người có thể làm được, chẳng lẽ toàn quân cũng có thể làm được sao?
Chỉ đơn thuần là chắp vá nhân lực, khoảng cách giữa Nguyên Tín và phe Khương Bồng Cơ không lớn, tính cả vũ khí chiến đấu mà phe mình có thì khả năng giành được phần thắng cao hơn.
Nguyên Tín rút kiếm hạ lệnh: “Toàn quân, xông lên…”
Vì giữ gìn thể lực, tốc độ lúc hành quân không nhanh, khi khoảng cách hai quân càng lúc càng ngắn lại, tốc độ sẽ đột ngột tăng lên.
Hơn một nghìn kỵ binh quanh co đánh bọc sườn, binh lính còn lại xung phong chặn đánh chính diện.
Trên chiến xa, trống trận ầm ầm vang dội, từng tiếng trống vang lên hung hăng nện vào tận đáy lòng.
Tùng tùng tùng…
Tiếng sau dồn dập hơn tiếng trước, tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước.
Trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy lên tận cổ họng, còn muốn nhảy vọt ra khỏi miệng.
Khương Bồng Cơ cười to một tiếng, cũng rút đao Trảm Thần đã uống vô số máu người ra.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Nổi trống, nghênh địch!”
Nguyên Tín cười to nói: “Nhìn trận địa phía trước kìa, rải rác hỗn loạn, không có kết cấu quy tắc gì cả, kẻ mang binh chắc chắn là kẻ non nớt chẳng có đầu óc!”
Khương Bồng Cơ trang bị gọn nhẹ đơn giản, không mang sàng nỏ nặng nề, nhưng phe Nguyên Tín lại có.
Cổ đại không có khái niệm về bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ, thiên hạ đều biết chuyện này vì đặt nền móng vững chắc cho cơ nghiệp ngày sau, Khương Bồng Cơ lấy sàng nỏ, xe bắn đá quyết chiến với Thanh Y Quân, tự nhiên đã khiến các thế lực chư hầu khác muốn tìm hiểu rõ ràng, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Bản thân nó vốn không phải khoa học kỹ thuật uyên thâm phức tạp gì, cho dù Khương Bồng Cơ cố ý bảo vệ nhưng vẫn bị các thế lực khác học trộm được.
Nói về sàng nỏ, hiện giờ Nguyên Tín mang theo mấy chục cái sàng nỏ, uy lực không thua kém những cái sàng mà Khương Bồng Cơ đã từng dùng qua chút nào.
Mũi tên lấy gỗ làm cán, lấy đầu thương bằng sắt làm mũi tên, lấy miếng sắt làm đuôi, uy lực kinh người, tầm bắn cực xa.
Mũi tên rời cung, ong ong không ngừng, giống như tiếng gào thét của tử thần vậy.
Khi bắn vào người, sức lực mạnh mẽ có thể làm cơ thể người bay vọt ra sau, xuyên qua cơ thể của mấy người khác nữa.
Thấy vậy, Dương Tư vội vàng ngăn cản Khương Bồng Cơ.
“Địch có sàng nỏ, chủ công không được mạo hiểm!”