Vì khoảng cách rất xa nên Khương Bồng Cơ không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra nơi hậu phương của quân địch, càng không biết Nhiếp Tuân đang giãy giụa giữa ranh giới sống và chết.
Ở hậu phương, Nhiếp Tuân đang giãy giụa vì tính mạng của mình, các tướng sĩ trên chiến trường vẫn đang liều mạng chém giết, mỗi giây mỗi phút đều có tính mạng ngã xuống nơi đất khách.
Thứ gọi là khí thế này, đánh trống liền phất lên nhưng hạ xuống cũng rất nhanh, một khi đã xuống dốc rồi thì rất khó dâng trào thêm lần nữa.
Khương Bồng Cơ thẳng mặt gài bẫy Nguyên Tín, nuốt trọn năm nghìn binh mã của ông ta, giáng một cái tát vào sĩ khí của bọn chúng.
Cô nắm chặt lấy chuôi đao của Trảm Thần, giống như người tái phát cơn nghiện thuốc, cực lực kiềm chế ý muốn lao ngay vào chiến trường.
Dương Tư đứng bên cạnh thấy cô nhẫn nhịn vất vả như vậy, dáng vẻ tội nghiệp khiến gã không nhẫn tâm nổi, lời khuyên đầy bụng liền biến thành một tiếng thở dài.
“Nếu như chủ công không chê, chi bằng để Tư thay ngài.”
Nhìn đi, một mưu sĩ chu đáo hiểu ý người như gã hiếm có lắm đấy, săn sóc chủ công đến thế này cơ mà.
Bắt nạt tiểu thiên sứ đáng yêu như vậy, lương tâm của chủ công không đau đớn à?
Ánh mắt Khương Bồng Cơ sáng ngời, cô chỉ hận không thể tóm lấy Dương Tư mà thơm một phát...
Tên nhóc này hiểu chuyện quá đi!
Dương Tư: “…”
Gã đâu dám để chủ công thơm mình chứ, thứ nhất là lúc bị chủ công thơm một phát, gã sẽ có cảm giác như bị đàn ông thơm vậy, thứ hai là gã sợ đến lúc chủ công tỉnh táo lại sẽ quay ra trả thù gã, thứ ba là gã sợ nếu chuyện này truyền đến tai Vệ Từ thì sẽ rước lấy đòn trả thù của Vệ mỹ nhân vì ghen tị, chuyện này không thể chọc bừa được, độc thân là tốt nhất!
Khương Bồng Cơ siết chặt lấy dây cương của Tiểu Bạch, dường như nó cũng hiểu được suy nghĩ của Khương Bồng Cơ.
“Xông lên, Tiểu Bạch!”
Khương Bồng Cơ siết chặt dây cương, kẹp lấy bụng ngựa, Tiểu Bạch nhanh như chớp chạy vòng qua cánh bên của đại quân để xông lên tiền tuyến.
Dương Tư còn chưa kịp dặn dò câu nào thì đã thấy Tiểu Bạch xông lên, để lại một đống bụi mù mịt, một người một ngựa đã sớm biến mất không thấy.
“Ôi… gặp phải một chủ công như vậy, chắc chắn mình sẽ mọc tóc bạc sớm mất, phải uống nhiều cháo mè đen mới được…”
Bởi vì cán cân thắng bại trong cuộc chiến lần này đã nghiêng về phía mình, cục diện trận đấu cũng càng ngày càng có lợi, nên Dương Tư mới chịu để Khương Bồng Cơ tùy ý buông thả như thế.
[Nữ Vương Yêu Tinh Đỏ Tươi]: Oai phong lên ngựa, Husky xuất trận!
[Tang Tước]: Mấy người đúng là có độc mà, có chịu để yên cho cục cưng xem livestream không hả? Dưới sự tẩy não đầy bạo lực của mấy người, hiện tại trong đầu của cục cưng toàn là hình ảnh Husky cưỡi Tiểu Bạch, vung vẩy đao thần chém hết người này đến người kia thôi, rõ ràng Streamer trông oai phong mê người thế kia cơ mà…
Những gì tà ma thường khiến người khác ghi nhớ sâu hơn là những thứ thực tại, không ít khán giả ăn không ngồi rồi mỗi khi nghĩ đến Khương Bồng Cơ, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu bọn họ không phải là khuôn mặt thanh tú của cô, cũng không phải là nụ cười thư thái, mà là một con chó Husky mặc áo bạc giáp đỏ và thè lưỡi ra.
May mà Khương Bồng Cơ đã tắt hội thoại trên màn hình livestream, nếu không cẩn thận để cô nhìn thấy màn hình thì hành động chắc chắn sẽ trở nên thất thường.
Cách chỉ huy của Dương Tư không giống Khương Bồng Cơ, người sau thì thích sử dụng dương mưu một cách đường đường chính chính, còn người trước thì thích “ngoài miệng cười nhưng bụng một bồ dao găm”.
Vừa âm hiểm vừa xảo quyệt, luôn khiến người khác có cảm giác như bị rắn độc máu lạnh bò lên người vậy.
Khương Lộng Cầm lên trước giết địch là người đầu tiên phát hiện ra người chỉ huy thay đổi, nếu đoán không sai thì người chỉ huy bây giờ chắc hẳn là Dương Tư nhỉ?
“Thật là khó chịu …”
Khương Lộng Cầm học theo Khương Bồng Cơ, cô cũng thích phong cách tác chiến đại khai đại hợp*, giờ đổi thành Dương Tư, cô cảm thấy khó chịu toàn thân luôn, chỉ khi giết thêm vài kẻ địch mới khiến cô cảm thấy lòng thoải mái hơn chút. Khương Lộng Cầm vung tay vẩy hết máu tươi dính trên kiếm của mình đi, ánh mắt tràn ngập vẻ tàn khốc.
* Đại khai đại hợp: đường lối mạnh mẽ, trực tiếp, ít hoa lá màu mè.
“Chủ công đâu rồi?”
Khương Lộng Cầm cưỡi ngựa lùi xuống vị trí phía sau, quay đầu lại tìm Khương Bồng Cơ, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.
Đương nhiên là cô không nhìn thấy được rồi, bởi vì khoảng cách giữa cô và Khương Bồng Cơ quá xa.
“Đúng là kém cỏi, không chịu nổi một nhát…”
Khương Bồng Cơ cảm thấy dòng máu trong người mình sôi trào cuồn cuộn, thứ máu tươi khiến người khác cảm thấy sợ hãi lại là thuốc kích thích thần kinh cô.
Khương Bồng Cơ cưỡi ngựa xông lên thật nhanh, đi đến đâu là giết người đến đó, bỏ lại một đống xác địch mà tiến lên phía trước.
[Tòa Thành Hư Ảo]: Cứ mười bước là giết được một người, mười dặm không ngừng. Streamer lại một bước giết mười người, oan hồn vây đầy mình.
Vế trước nói về hiệp khách phóng khoáng dũng cảm, còn vế sau lại nói về kẻ giết người hàng loạt, máu dính dầy tay.
Bọn họ không thể trách Khương Bồng Cơ tàn nhẫn vô tình được, cũng không thể nói “đáng đời” trước cái chết của tướng sĩ phe địch được.
Ai là hung thủ chứ?
Thời thế!
Cá muối xem chuyện vui tự giải trí, có một vài cá muối trầm tĩnh hơn thì nhàn nhã trở mình, tiếp tục sống chết mặc bây.
Ánh mắt Khương Bồng Cơ giống như muốn nhìn xuyên qua hàng nghìn lớp người, nhìn về phía tướng lĩnh phe địch vậy.
Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt được kẻ cầm đầu.
Nếu có thể lấy được đầu của thủ lĩnh quân địch trong hàng vạn quân thì…
Khương Bồng Cơ nổi lên ý muốn ấy, nhưng cô còn chưa kịp hành động thì đã phải nhanh chóng từ bỏ thử thách mê hoặc này.
Thôi bỏ đi, cái đám “tiểu công túa” sắp bước vào tuổi trung niên với lão niên quan trọng hơn. Vietwriter.vn
Tuy nói như vậy, nhưng Khương Bồng Cơ vẫn giết bất cứ ai cản đường mình.
Một khi cô đã ra tay, không ai được chết nguyên vẹn cả!
Phe Khương Bồng Cơ thế như trẻ tre, phe Nguyên Tín thì càng đánh càng mất tinh thần, khi sĩ khí đã hạ xuống một mức nhất định thì các tướng sĩ không còn dũng khí đánh tiếp nữa.
Thấy không thể cứu vãn được cục diện trận đấu nữa, cuối cùng Nguyên Tín chỉ có thể phẫn hận, nhổ một bãi nước bọt, sau đó không cam lòng ra lệnh lui quân.
Ông ta cho rằng đám quân địch này rất dễ bị đánh bại, ai ngờ cắn hai miếng rồi mới biết bọn họ không phải xương cốt mà là xương làm từ thép!
Nếu thật sự cắn một phát thì chắc chắn cả răng lẫn lợi sẽ vỡ hết.
Khương Bồng Cơ truy sát một lúc, giành được danh hiệu giỏi nhất trận đấu, cuối cùng mới không cam lòng mà dẫn quân quay về.
Trong lòng cô biết rõ, tình hình của đại quân rõ ràng không ổn, đừng nói đến việc truy sát kẻ địch, ngay cả chuyện kéo dài thêm một lát cũng rất khó.
“Nhặt hết đồ dùng quân dụng của bọn chúng, mở tiệc khao đại quân, chăm sóc cho thương binh, các tướng sĩ vất vả rồi.”
Khương Bồng Cơ nâng tay lau vết máu dính trên mặt mình đi, rồi tiện tay xé một mảnh vải nhỏ trên quần áo của một thi thể nào đó để lau sạch thân đao của mình.
Dương Tư cũng nói: “Chủ công, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai hẵng rời khỏi đây, hôm nay Nguyên Tín bị thiệt hại rất nhiều, ông ta đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”
Nguyên Tín chiến đấu trên sân nhà, lương thực hậu cần được bảo đảm, phe Khương Bồng Cơ lại không được như thế, chỉ có thể dùng chiến tranh nuôi chiến tranh thôi.
Nếu chỉ có ba đến năm nghìn binh mã thì có thể không cần lo lắng quá, nhưng áp lực của năm mươi nghìn binh mã lại quá lớn, đồ ăn cũng phải tính toán rồi mới được ăn, không dám ăn bừa.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta cũng nghĩ vậy. Không phải ta sợ cái gì, chỉ lo mỗi việc Nhiếp Tuân sẽ đưa ra mưu kế ‘vườn không nhà trống’ cho Nguyên Tín nghe thôi.”
“Vườn không nhà trống” là gì?
Đương nhiên đây không phải là trải thảm như nhóm cá muối nói, đây là một phương pháp lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, chuyên dùng để đối phó khi kẻ địch mạnh tấn công.
Xây tường rào vững chắc, dọn sạch bên ngoài, khiến kẻ địch không tấn công được thành cũng không cướp được lương thực.
Hiện giờ, Khương Bồng Cơ không cần phải chiếm thành đoạt đất nữa, nhưng cô muốn cướp lương thực quân nhu của địch!
Nếu Nguyên Tín nghe theo lời khuyên của Nhiếp Tuân, sử dụng phương pháp “vườn không nhà trống”, giết được một nghìn tên địch nhưng phải tổn hại tám trăm người, phe Khương Bồng Cơ chỉ có thể chịu đói thôi.
Một khi năm mươi nghìn quân hết lương thực, không cần chờ mười ngày nửa tháng, chỉ bốn, năm ngày thôi đã không chịu nổi rồi.
Trong trường hợp xấu nhất thì phải giết ngựa chiến để ăn.
Nói đến chuyện này…
Khương Bồng Cơ dặn dò: “Tiện thể cho người kiểm kê lại số ngựa chiến của quân địch, con nào dùng được thì dùng tiếp, con nào không dùng được nữa thì làm thịt, nấu thêm một mâm món mặn.”
Dương Tư nói: “Còn thi thể của các tướng sĩ chết trận thì sao?”
Khương Bồng Cơ nhướng mi mắt lên, sau đó lườm gã.
“Huynh còn muốn ăn thịt người cơ à?”
Dương Tư: “…”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Má nó, ai muốn ăn thịt người chứ!
Khương Bồng Cơ nói: “Sau khi đốt thi thể tướng sĩ bên mình thì đem cả quần áo lẫn bình tro cốt về, còn quân địch thì trực tiếp đốt ở bờ sông.”
Rất nhiều trường hợp sau khi chiến tranh kết thúc, để tiện cho việc dọn dẹp chiến trường, thi thể đều được vứt xuống sông, lúc thảm thiết nhất, thậm chí còn chặn đứng cả một đoạn sông, máu tươi nhuộm đỏ cả dòng. Nếu làm như vậy có thể thuận tiện hơn thì Khương Bồng Cơ không ngại làm.
Nhưng cô hiểu rõ rằng thi thể thối rữa sẽ làm ô nhiễm con sông, thậm chí còn có thể tạo ra dịch bệnh lớn cho thôn xóm sống gần con sông đó.
Đốt cháy thi thể chắc chắn là cách làm tốt nhất.