“Cút! Ra ngoài!”
Nguyên Tín chịu thiệt lớn như vậy dưới tay Khương Bồng Cơ, thiệt hại tới hàng chục nghìn binh mã, sao ông ta có thể không tức giận chứ?
Một khi tính ương ngạnh đã bùng phát thì dù có khống chế thế nào cũng vô dụng, sức mạnh hồng hoang khắp cơ thể cấp bách cần có một chỗ để trút hết ra ngoài, đập phá chủ trướng là cách duy nhất.
Các phó tướng dưới trướng không dám đối đầu chọc giận Nguyên Tín, ngay cả tâm phúc của Hoàng Tung là Nhiếp Tuân mà ông ta còn nói chém là chém, những người khác thì lại càng khỏi phải nói.
Một đám phó tướng nhìn nhau, hậm hực ôm quyền lui ra, kẻo “nằm không cũng trúng đạn”.
Mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, Nguyên Tín nhìn soái trướng trống rỗng, thở hổn hển như bò, hai mắt giăng kín tơ máu đỏ tươi.
Lần này đại bại, Nguyên Tín khó tránh bị trừng phạt, nhưng ông ta không muốn thừa nhận, càng không thể thừa nhận đó là lỗi của mình.
Nhà binh thắng thua là chuyện bình thường, lần sau, ông ta nhất định có thể vây giết được kẻ địch!
Trong lòng rầu rĩ không vui, cả đêm buồn khổ uống rượu, cho đến khi say mèm.
Cùng lúc đó...
Sau khi trải qua một phen đấu tranh sinh tử, cuối cùng thì Nhiếp Tuân cũng gắng gượng mở được đôi mắt lim dim mờ mịt ra.
“Quân, quân sư tỉnh rồi à? Quân sư tỉnh lại thật rồi!!”
Quân y chăm sóc hắn phát hiện lông mi của Nhiếp Tuân động đậy, trong lòng vô cùng kích động, đây là điềm báo sắp tỉnh lại.
Nếu như hắn không qua khỏi thì quân y phụ trách khâu lại vết chém sẽ hoàn toàn tuyệt vọng, sợ phải gánh chịu trách nhiệm về cái chết của Nhiếp Tuân.
Lúc này, Nhiếp Tuân không chỉ không chết mà còn thuận lợi tỉnh lại, ông ta không chỉ không phạm sai lầm mà còn có công, con đường thăng tiến ngay dưới chân rồi!
“Quân sư, bây giờ ngài có chỗ nào không thoải mái không? Có đói không? Có khát không? Có muốn ăn chút cháo loãng để lót dạ không?”
Quân y cảm động đến mức rơi nước mắt, ca chữa bệnh cho Nhiếp Tuân chắc chắn là ca áp lực lớn nhất mà ông ta từng nhận. Hôn mê ba ngày ba đêm, cứ sốt cao mãi không lùi, miệng vết thương đỏ ửng lại có dấu hiệu bị thối rữa, bọn họ đều cho rằng Nhiếp Tuân không chống đỡ qua được ải này, trong lòng đang nghĩ đến việc chuẩn bị hậu sự rồi.
Không ngờ Nhiếp Tuân trông thì yếu đuối, nhưng khao khát sống của hắn lại rất mạnh, có thể chịu đựng vượt qua cửa ải nguy nan nhất.
Sắc mặt Nhiếp Tuân không còn chút máu nào, hai cánh môi nứt nẻ vì thiếu nước, đôi mắt mờ mịt lại rời rạc, dường như hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Quân y chỉ có thể kiềm chế nỗi kích động, ánh mắt mong mỏi nhìn miệng Nhiếp Tuân, chờ mong hắn sẽ nói điều gì đó.
Nếu như Nhiếp Tuân tỉnh táo thì tức là hắn đã tạm thời qua cơn nguy hiểm, nếu như thần trí vẫn mờ mịt thì thời kỳ nguy hiểm vẫn chưa qua.
Quân y lại thử gọi mấy lần, cuối cùng thì Nhiếp Tuân cũng định thần lại, tròng mắt chuyển động nhìn về phía ông ta.
Nhiếp Tuân cảm giác như mình đã mơ một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, hắn vừa đi vừa mò đường trong bóng tối, sau lưng còn có thứ gì đó không rõ đang đuổi theo hắn. Hắn không biết đó là thứ gì, nhưng hắn lờ mờ cảm nhận được thứ đó vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể bị đuổi kịp.
Hắn chỉ có thể chạy không ngừng về phía trước, mặc cho tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần.
Ngay khi sắp tuyệt vọng, hắn nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ phía xa, giống như một sự chỉ dẫn trong bóng tối u ám vậy.
Đó là tiếng khóc của một bé gái, bé khóc rất lâu rất lâu, thỉnh thoảng còn nấc lên, Nhiếp Tuân nghe mà trái tim khẽ đau đớn.
Hắn không quan tâm thứ gì đang đuổi phía sau mình nữa mà chạy về phía bé gái đang khóc, nếu thật sự có một đứa trẻ đang ở nơi tối tăm này thì tuyệt vọng đến nhường nào. Nhiếp Tuân không biết lúc đó mình đã nghĩ thế nào, cứ như bị ma ám mà tìm kiếm theo phương hướng đó vậy.
Không biết đã chạy bao lâu, ánh sáng đột nhiên tràn khắp trước mắt hắn, xua tan mọi tối tăm xung quanh.
Đứng ở nơi tận cùng của ánh sáng là một người phụ nữ có dáng người thướt tha, cô mặc một bộ váy màu đào hồng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo màu hồng đậm, đang cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành gì đó. Nhiếp Tuân tập trung nhìn vào, mới phát hiện trong lòng người phụ nữ có một bọc tã. Người phụ nữ cũng phát hiện ra sự tồn tại của hắn, liền quay đầu gọi một câu.
[Thành Doãn...]
Thành Doãn?
Trong lòng Nhiếp Tuân hoảng sợ, bỗng nhiên trợn tròn mắt, ký ức điên cuồng mạnh mẽ xông vào đầu hắn như thủy triều, khiến hắn đau đớn tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh lại, Nhiếp Tuân ngơ ngác, không biết mình đang ở đâu, cho đến khi hốc mắt tràn ra hơi nước do ánh sáng chói của nến, hắn mới dần dần tỉnh táo lại.
“Quân sư? Quân sư?”
Quân y vẫn kiên nhẫn gọi hắn, nếu không phải sợ mạo phạm Nhiếp Tuân thì ông ta thật sự muốn gọi cả tên lẫn họ ra rồi.
Nghe nói phải gọi như vậy thì mới có thể gọi được linh hồn đang lang thang về cơ thể.
Nhiếp Tuân dùng sức chớp chớp đôi mắt bị cay đến mức chảy nước mắt, gian nan mở miệng.
“Nước, nước...”
Hắn hôn mê suốt ba ngày ba đêm, trong bụng ngoài nước thuốc mà quân y đã đổ vào ra thì chỉ có hai bát cháo loãng nhỏ, bây giờ, hắn vừa đói vừa khát.
Quân y vội vàng cho người đưa cháo loãng ấm tới, cẩn thận cho Nhiếp Tuân ăn hết non nửa bát, cả người Nhiếp Tuân lúc này vô lực, nuốt cũng khó, bỏ phí lại hơn một nửa. Sau khi uống nước xong, Nhiếp Tuân không chống đỡ được thân thể mệt mỏi, liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai tỉnh lại thì đã là ba canh giờ sau.
Thần trí của Nhiếp Tuân đã tỉnh táo hơn nhiều, hắn bảo binh lính đang chăm sóc mình cho hắn một bát cháo loãng, tay chân lạnh như băng mới dần ấm áp lên.
Tỉnh táo lại rồi, Nhiếp Tuân vẫn không nhúc nhích, chỉ nằm trên chiếc giường đơn sơ, nhìn chằm chằm vào đỉnh lều.
Lúc này, một phó tướng nào đó vì trong lòng không yên tâm nên tới thăm Nhiếp Tuân.
Nhiếp Tuân đã hồi phục lại được một chút sức lực, hỏi phó tướng: “Tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
Trước khi hắn trọng thương hôn mê, chiến cuộc đã ở trong tình thế rất bất lợi rồi, nếu như Nguyên Tín có thể rút quân kịp thời thì tổn thất hẳn là không quá lớn.
Sắc mặt phó tướng nặng nề, hắn ta ấp úng nói: “Quân ta đại bại, tổn thất hơn mười một nghìn binh lực, quân nhu đã mất ba phần mười.”
Nhiếp Tuân nghe xong, bình tĩnh nhắm mắt lại.
Phó tướng nói: “Quân sư, quân sư... mạt tướng có một ý kiến to gan lớn mật... Hay là quân sư âm thầm gửi một phong thư cho chủ công, lén cách chức Nguyên Tín tướng quân? Nguyên Tín tướng quân xử sự như thế... không thể làm tướng được! Lần này, quân sư đã gặp nạn, đâu thể dễ dàng bỏ qua như thế chứ.”
Nhiếp Tuân nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, lâu đến mức phó tướng tưởng rằng hắn lại bắt đầu mê man rồi. Vietwriter.vn
“Đổi tướng giữa trận là điều tối kỵ của nhà binh.” Giọng nói của Nhiếp Tuân hờ hững: “Hơn nữa... Ta sợ ta chẳng còn bao lâu nữa rồi...”
Trong lòng phó tướng kinh hãi, nhìn về phía quân y với ánh mắt không thể tin nổi.
Quân y khó xử gật đầu, ông ta nói: “Vết thương trên người quân sư quá sâu, cho dù không bị thương tới chỗ yếu hại trong nội tạng, nhưng đã mất quá nhiều máu, vết thương sưng đỏ bắt đầu có dấu hiệu thối rữa... Nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm thì cần phải xem tình hình phục hồi trong nửa tháng tới thế nào, chỉ sơ sẩy một chút thôi là...”
Nhiếp Tuân đã chống chọi qua cửa ải gian nan nhất, nhưng không có nghĩa là mạng sống của hắn đã an toàn.
Trên đường hành quân, vật tư thiếu thốn, hoàn cảnh tĩnh dưỡng lại không yên bình, đối với Nhiếp Tuân mà nói, tất cả các yếu tố đều bất lợi.
Trước khi miệng vết thương hoàn toàn khép lại, bọn họ không thể lơ là được, nếu như miệng vết thương đột nhiên nứt toác hoặc xui xẻo bị nhiễm trùng, cái mạng nhỏ của Nhiếp Tuân sẽ phải bỏ tại đây. Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm tòng y của quân y, tỷ lệ sống sót của Nhiếp Tuân chưa tới một phần mười...
Phó tướng khó xử nhíu chặt mày, một lúc lâu sau mới tức giận thở dài một tiếng, chỉ hận không thể tóm Nguyên Tín ra mà quật cho một trận, không có Nhiếp Tuân xử lý quân vụ, đại quân từ trên xuống dưới sẽ rất hỗn loạn, Nguyên Tín lại chỉ là một tên thô lỗ chỉ biết luyện binh đánh giặc... Chuyện gì thế này!
Nhiếp Tuân yếu ớt nhếch khóe miệng lên, cười khổ nói: “Thật ra thì ta có chết cũng không đáng tiếc, tiếc là còn chưa được tận mắt thấy chủ công thành công thống trị...”