Nguyên Tín thua một cách hết sức hồ đồ, không thể không nhắm mắt chấp nhận nhân viên tạm thời này.
“Ngươi tên gì? Quê quán ở đâu? Nhà ngươi còn những ai?”
Tuy nói đây là công việc tạm thời nhưng vẫn có thể coi là nhân viên chính thức, phải điều tra rõ ràng nguồn gốc mới được.
Khẩu âm của người này không giống như người Đông Khánh, nhẹ nhàng mềm mại như người vùng quê, nói chuyện rất ôn hòa.
Chỉ cần nghe giọng nói là có thể đoán được đây là một người hòa nhã điềm đạm.
Nhưng Nguyên Tín lại không tin người này đơn thuần như vậy, bằng mắt quan sát của ông ta, người này nhất định từng giết người, mà không chỉ một mạng!
Người nọ chắp tay nói: “Học trò tên là Hoa Uyên, tổ tiên là người ở Ninh Châu Nam Thịnh, trong nhà không còn ai cả.”
Ninh Châu, Nam Thịnh?
Thần kinh Nguyên Tín tê cứng trong nháy mắt, đôi mắt hổ ánh lên vẻ hăm dọa, nhìn Hoa Uyên bằng ánh mắt không thiện chí.
“Người Nam Thịnh sao? Sao ngươi không ở Nam Thịnh mà lại chạy đến Đông Khánh kiếm sống?” Nguyên Tín không đổi ý, ông ta là kẻ kiêu ngạo tự phụ, cho dù Hoa Uyên không có ý tốt, ông ta cũng không sợ đối phương làm ra trò trống gì: “Họ Hoa rất hiếm.”
Hoa Uyên không ngại bị Nguyên Tín nghi ngờ, gây khó dễ: “Nam Man tàn sát dã man, học trò chạy đến Đông Khánh, chỉ mong tìm được một con đường sống.”
Nguyên Tín kinh ngạc: “Thế cục ở Nam Thịnh còn chưa được bình định sao?”
Hoa Uyên nói: “Nam Man thế mạnh, trước khi rời đi, học trò có nghe nói An Thôi và Dương Đào hợp tác mời các chư hầu Nam Thịnh kết đồng minh, bàn chuyện chinh phạt Nam Man, không biết kết cục ra sao. Bất luận thắng bại thế nào, Nam Man cũng không phải là họa năm ba ngày là có thể dẹp yên, học trò không thể làm gì khác, đành phải đến nơi khác mưu sinh.”
Nguyên Tín nghe xong, trong lòng hơi thổn thức, ưu sầu.
Nam Man và Bắc Cương được gọi là hai khối u dị tộc, vẫn luôn mơ tưởng chiếm giữ Trung Nguyên rộng lớn, Đông Khánh thoát khỏi nanh vuốt của Bắc Cương nhưng Nam Thịnh lại bị Nam Man đến gieo họa. Ông ta hiểu rất rõ thủ đoạn của đám người dị tộc này, tàn nhẫn không khác nào ác thú, khiến người nghe phải kinh sợ.
Hoa Uyên vì tìm đường sống mà đến Đông Khánh, đây cũng là điều dễ hiểu.
Nguyên Tín hỏi đơn giản về học vấn của Hoa Uyên, ông ta không biết giữa Hoa Uyên và Nhiếp Tuân thì ai giỏi hơn, nhưng người này chắc chắn không hề tầm thường.
Nhân viên tạm thời cứ được quyết định như vậy, Nguyên Tín còn sai người chuẩn bị bữa tối phong phú cho Hoa Uyên.
Đừng thấy cơ thể Hoa Uyên gầy gò, khẩu vị của gã lại không hề nhỏ chút nào, một người ăn hết phần của ba người, ăn như sói vồ hổ ngoạm, khiến người ta phải hoài nghi rằng liệu có phải người này chưa từng ăn đồ ăn ngon bao giờ không...
Hoa Uyên ôm bụng no nê, nói: “Mấy ngày qua, học trò chỉ có nước uống cầm hơi, thực sự rất đói, nếu thất lễ thì xin tướng quân tha lỗi.”
Nguyên Tín cũng giận không nổi, biểu hiện của Hoa Uyên cho thấy những lời gã nói không phải là giả, đúng là ăn rất sạch sẽ, một hạt cơm cũng không bỏ sót.
Ăn uống xong xuôi, Nguyên Tín nói với Hoa Uyên về vấn đề khiến ông ta khổ não mấy ngày nay.
Hoa Uyên nói: “Những ngày chạy nạn, học trò có nghe nói chuyện binh mã dưới trướng Liễu Hi gây chuyện ở Kham Châu.”
Nguyên Tín tức đến nghiến răng, bực bội nói: “Bọn chúng ức hiếp người ta quá đáng.”
Nghĩ đến chuyện phải hy sinh hơn mười nghìn binh mã, lòng ông ta đến giờ vẫn còn nhỏ máu, thật sự chỉ hận không thể chạy đi liều mạng với Khương Bồng Cơ.
Hoa Uyên kinh ngạc nói: “Nghe nói kẻ địch mang đến bảy, tám mươi nghìn binh mã?”
Nguyên Tín tức giận sửa lại: “Cùng lắm chỉ là năm mươi nghìn thôi.”
Hoa Uyên nói: “Năm mươi nghìn binh mã, một ngày đại quân phải tiêu tốn năm trăm thạch lương thực, bọn họ hành quân đơn giản như vậy thì có thể mang được bao nhiêu lương thực?”
Nguyên Tín nói: “Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, cướp bóc kho lương của Kham Châu để bổ sung cho quân mình.”
Hoa Uyên nói: “Nếu kẻ địch dùng phương pháp lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, vì sao tướng quân không dùng kế vườn không nhà trống, khiến bọn họ không có lương thực để lấy?”
Nguyên Tín nghe xong thì nghẹn họng, không phải ông ta không nghĩ đến kế vườn không nhà trống, chẳng qua ông ta cảm thấy mình có thể đánh bại kẻ địch một cách trực diện, không cần làm những hành động dư thừa ấy. Kế vườn không nhà trống, giết địch một nghìn sẽ tự tổn hại tám trăm, biện pháp như vậy, nếu không phải cùng đường thì ông ta sẽ không sử dụng.
Thực tế, Nhiếp Tuân đã đề cập với ông ta nhiều lần nhưng Nguyên Tín thấy việc Nhiếp Tuân ngăn cản ông ta trực diện đối mặt với kẻ địch là vì coi thường thực lực của ông ta, vì vậy Nguyên Tín không hề nghe theo. Bây giờ bị thiệt hại quá nhiều, Nguyên Tín tự biết rằng mình đã gây ra họa, đương nhiên phải nghĩ biện pháp để bù đắp lại.
Ông ta chịu đựng, kiên nhẫn hỏi Hoa Uyên: “Kẻ cắp đã cướp bóc hơn nửa Kham Châu, bây giờ, kế vườn không nhà trống còn có tác dụng sao?”
“Đương nhiên là còn! Quân địch có năm mươi nghìn binh mã, lương thực là vấn đề vô cùng quan trọng, tại sao tướng quân không bày trận dẫn quân địch đi sâu vào Kham Châu, mượn cơ hội cắt đường lui, vây khốn bọn chúng mấy ngày?” Hoa Uyên nói: “Nếu không làm vậy, bọn chúng sẽ lại tiếp tục gây chuyện, đến Hạo Châu làm loạn đấy...”
Nghe đến đây, cả mặt Nguyên Tín đều đen lại.
Nếu Hạo Châu cũng bị gieo họa, không cần chủ công Hoàng Tung truy xét trách nhiệm, Nguyên Tín sẽ phải tự mình kết liễu để tạ tội.
Nếu Khương Bồng Cơ không phải người lý trí và quả quyết, lại tham lam, không bỏ dở giữa chừng, thì có lẽ sẽ thật sự mắc bẫy.
Càng là kẻ tham lam thì càng ưa mạo hiểm, tâm thế này giống như phường cờ bạc vậy, thích nhất là tích tiểu thành đại.
Nếu ván này mà ông ta đặt cược đúng, thế cục sẽ xoay chuyển.
Nếu ông ta đặt sai thì sẽ thua cuộc đến mức ngay cả mảnh vải cũng không còn.
Nguyên Tín nghe theo đề nghị của Hoa Uyên, dời các kho dự trữ lương thực đi, dụ Khương Bồng Cơ đuổi theo, đồng thời theo dõi sát sao hướng hành quân của đại quân.
Biết nói sao đây, Khương Bồng Cơ lại không phải là một kẻ hiền lành, cô sẽ không giống Nguyên Tín, liều lĩnh tham công.
Nói rút lui là rút lui, không chút lưu tình.
Dù sao thì công việc của Hoa Uyên chỉ là tạm thời, Nguyên Tín cũng không hoàn toàn tin tưởng gã, rất nhiều chuyện, gã không có tư cách nhúng tay vào.
Vừa mới được nhàn rỗi, Hoa Uyên lại nổi máu hóng hớt.
Ví dụ như những chuyện về Nguyên Tín, ví dụ như ân oán tình thù của kẻ xui xẻo trước đó làm công việc mà hiện giờ gã đang làm - Nhiếp Tuân.
“Tướng quân thật sự đã giết Nhiếp quân sư ngay tại tiền tuyến ư?”
Hoa Uyên cười hỏi, không hề lo lắng mình là người sẽ bước vào vết xe đổ của Nhiếp Tuân.
Binh lính nói: “Không giết không giết đâu, quân sư vẫn còn sống, nhưng nghe quân y nói thì bệnh của quân sư rất nặng, lặp đi lặp lại đã hơn nửa tháng rồi.”
Hoa Uyên nói: “Ta ở chỗ tướng quân đã hai ngày, cảm thấy tướng quân cũng không phải là người khó chung đụng, sao quan hệ giữa ông ấy và quân sự lại kém như vậy?”
Làm sao mà hắn biết được chứ?
Binh lính thở dài nói: “Tướng quân của chúng ta chỗ nào cũng tốt, chỉ có tính khí là hơi không tốt, huynh thế chỗ của quân sư thì cố gắng ngồi cho cẩn thận.”
Suýt chút nữa là Nhiếp Tuân đã bị Nguyên Tín chém chết, quân sư quả là một nghề nguy hiểm.
Hoa Uyên khoát khoát tay, tỏ ý mình đã hiểu.
Gã và Nhiếp Tuân không giống nhau, Nhiếp Tuân là đồng nghiệp chính thức của Nguyên Tín, còn gã chẳng qua chỉ vì miếng cơm mà kiếm một công việc tạm thời, không cần quá tận tâm tận lực.
“Bây giờ, quân sư đang dưỡng bệnh ở đâu thế? Ta muốn đi thăm.”
Tuy rằng đây chỉ là công việc tạm thời của Hoa Uyên nhưng gã vẫn có quyền hạn nhất định, đến gặp Nhiếp Tuân một chút thì không có vấn đề gì.
Bây giờ, Nhiếp Tuân đã qua giai đoạn nguy hiểm, cơ thể gầy gò nhưng thần trí rất tỉnh táo, chỉ cần dưỡng thương thật tốt là có thể khỏi bệnh.
Nghe nói có người đến thăm mình, lại còn là một người lạ, Nhiếp Tuân nhướng mày, lạnh lùng đồng ý cho đối phương đi vào.
Hoa Uyên đến gặp Nhiếp Tuân, quả thật chỉ đến thăm một chút, hai người chỉ liếc mắt nhìn nhau, không còn trao đổi gì khác.
Đến khi...
“Nghe nói, quân sư đã viết thư để vợ con nhờ cậy nhà ngoại?”
Nhiếp Tuân nằm im, mí mắt không động, con ngươi xoay chuyển, ánh mắt lạnh nhạt.
“Khi đó, tính mạng Tuân bị đe dọa, không rõ bản thân còn có thể sống hay không, chỉ có thể làm vài chuyện đó, sắp xếp ổn thỏa cho phu nhân.”
Hoa Uyên cười một tiếng mà hàm ý thâm sâu.
“Học trò bội phục.” Vietwriter.vn