Nghe xong lời này của Hoa Uyên, Nhiếp Tuân lộ vẻ mặt uể oải, hai tròng mắt nặng nề hơi khép lại, đáy mắt có vẻ kỳ lạ.
Hai người không ai nói gì thêm, không khí ngưng trệ một lúc, bầu không khí xung quanh vô cùng quỷ dị, dường như đang đấu võ trong im lặng.
“Học trò rất kính trọng và ngưỡng mộ Nhiếp quân sư, biết quân sư gặp phải cảnh ngộ này, trong lòng học trò vô cùng căm giận.” Một lúc lâu sau, Hoa Uyên mỉm cười: “Trăm nghe không bằng một thấy, trong lúc tính mạng nghìn cân treo sợi tóc mà quân sư vẫn còn nghĩ đến người nhà và chủ công, nhân cách cao cả như vậy, quả thực là mẫu mực của chúng ta.”
Nhiếp Tuân bình tĩnh như đánh Thái Cực quyền: “Tuân chẳng qua chỉ là hạng người vô danh tiểu tốt, không nhận nổi lời khen như vậy đâu.”
Hoa Uyên lại cười, tỏ ra thân quen mà tiến lên mấy bước, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Nhiếp Tuân, hai người chỉ cách nhau ba bước chân.
Gã thấp giọng nói: “Nếu người như quân sư được coi là hạng người vô danh tiểu tốt thì biết bao anh tài trong thiên hạ này phải thẹn thùng che mặt chứ?”
Nhiếp Tuân không để ý, duy trì tư thế nằm ngửa, hai mắt nhìn thẳng lên trên, ánh mắt trống rỗng.
Hoa Uyên tiếp tục nói: “Quân sư giỏi việc suy đoán lòng người, học trò tự than thở không bằng.”
Mắt Nhiếp Tuân giật giật, vẻ mặt không thay đổi nhưng trong lòng đã nổi lên sát ý.
“Gì mà suy đoán lòng người chứ?”
“Nghe nói... giữa quân sư và tướng quân có rất nhiều mâu thuẫn, tranh đấu cũng tương đối lâu rồi.” Hoa Uyên nói: “Tướng quân không chịu nghe theo lời khuyên can của quân sư, cứ khăng khăng làm theo ý mình, trực tiếp dẫn binh đối đầu với quân địch khiến toàn quân rơi vào cảnh tổn thất nghiêm trọng. Vậy mà ông ta còn không tự tỉnh ngộ, ra tay với quân sư ngay trước trận khiến quân sư suýt nữa bị mất mạng, hai chuyện này mà truyền đến tai chủ công, tướng quân nhẹ thì bị tước quyền, biếm thành thường dân, nặng thì bị xử theo quân pháp.”
Những đề nghị mà Hoa Uyên nói với Nguyên Tín, Nhiếp Tuân đều đã từng nói qua, nhưng Nguyên Tín không chịu tin Nhiếp Tuân mà lại tin Hoa Uyên .
Sao Nguyên Tín có thể tin tưởng một kẻ làm tạm thời được chứ?
Chỉ là vì thời cơ và tình hình không giống nhau, người nói chuyện không giống nhau.
Thêm một điểm nữa, thời điểm mà Nhiếp Tuân khuyên can Nguyên Tín, ông ta còn chưa gặp phải thất bại nào, vẫn vững vàng thản nhiên và tự tin ngút trời.
Thứ hai, mối quan hệ giữa Nhiếp Tuân và Nguyên Tín khó khăn lắm mới được cải thiện lại một lần nữa trở nên căng thẳng, khiến Nguyên Tín càng không ưa Nhiếp Tuân, sinh lòng hoài nghi. Nhiếp Tuân còn bị Phong Cẩn gài bẫy, khiến Nguyên Tín rất nghi ngờ đề nghị “vườn không nhà trống” của Nhiếp Tuân.
Đến lúc gặp Hoa Uyên, Nguyên Tín đã gấp đến độ giậm chân bình bịch rồi.
Nhìn vẻ ngoài thì trông ông ta vẫn kiêu ngạo tự phụ như vậy, nhưng thật sự trong lòng đã rất sốt ruột.
Ông ta cần một thắng lợi để bù đắp những sai lầm và tổn thất trước đó, nhân tiện để chủ công tha thứ cho chuyện Nhiếp Tuân.
Nếu như Nguyên Tín lập được công lớn, khi đó Hoàng Tung sẽ nhìn vào chiến công của ông ta mà không truy xét những việc kia nữa, càng không làm chỗ dựa cho Nhiếp Tuân.
Tuy nhiên, cho dù Hoàng Tung làm chỗ dựa cho Nhiếp Tuân, Nguyên Tín vẫn có thể thoát tội chết, cùng lắm thì bị phạt cách chức, không đau không ngứa.
Trừ những điều này ra, Nguyên Tín cũng không cảm thấy một sĩ tử nghèo hàn có thể tính kế ông ta, vì thế mới miễn cưỡng đồng ý với đề nghị của Hoa Uyên.
“Tướng quân biết rõ lợi - hại trong đó, ông ta muốn tránh sự chỉ trích, dùng chiến công để lấp vào chỗ đó. Trước khi ấy, ông ta sẽ không để chủ công biết được mình đã gây ra những chuyện gì.” Hoa Uyên cười nói: “Quân sư biết rõ điểm này, cho nên mới chọn lúc ấy để viết ‘di thư’ cho phu nhân, để họ đến nhờ vả nhà ngoại ở Hoàn Châu. Bởi vì tướng quân không những không đem ‘di thư’ nói cho chủ công, ngược lại còn giúp quân sư giấu giếm.”
Nếu để Hoàng Tung biết Nhiếp Tuân viết “di thư” cho vợ, vậy chẳng phải là Nguyên Tín chưa đánh đã khai sao?
Chỉ cần tránh được Hoàng Tung, Nguyên Tín lại vì vài suy tính của mình mà nhắm một mắt mở một mắt, phu nhân của Nhiếp Tuân mới có thể an toàn rời khỏi đây.
Từ đầu tới cuối đều là Nhiếp Tuân tính toán Nguyên Tín, Nguyên Tín lại không hề hay biết, bị Nhiếp Tuân nắm chặt trong tay.
Hoa Uyên cười hỏi: “Nghe nói quân sư từng suýt chết, dưới tình hình như vậy mà vẫn có thể tính toán chuẩn xác đến thế, học trò có thể không bội phục sao?”
Đáy mắt Nhiếp Tuân là một luồng sát khí nhưng giọng nói lại cực kỳ ôn hòa.
“Tuân không hiểu ngươi đang nói gì, đưa phu nhân đi là vì ta nghĩ đến nửa đời sau của họ, đây chẳng qua chỉ là bản năng và chức trách của một người cha, một người chồng mà thôi.” Nhiếp Tuân tỏ ra khổ sở: “Vết thương nặng như thế này, Tuân không biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa, đương nhiên phải có một vài sắp xếp rồi.”
Hoa Uyên nói: “Chính xác mà nói, chắc hẳn là đồng thời sắp xếp.”
Cánh tay Nhiếp Tuân đang để bên người chợt căng thẳng, suýt nữa đã động đến vết thương đang khép lại.
“Nếu quân sư bất hạnh bị hại, quý phu nhân và con gái đã có nhà ngoại bảo vệ, nửa đời sau chắc chắc bình an vô lo. Nếu như quân sư may mắn còn sống, có thể đưa họ đi...” Hoa Uyên tủm tỉm cười nhìn Nhiếp Tuân, con ngươi đen nhánh khiến người ta không lạnh mà run, giống như một cái đầm sâu u tối lạnh như băng vậy: “Sau này, quân sư sẽ không còn nỗi lo gì nữa. Theo như học trò thấy, quân sư cũng không phải người rộng lượng và lương thiện gì, sao có thể nuốt được cơn tức này?”
Văn nhân trong thời đại này, không có thứ gì ngoài xương cốt cứng rắn, tâm cao khí ngạo, làm việc quyết liệt.
Phật hệ ư?
Không tồn tại!
Dù là những người tốt tính như Vệ Từ, Phong Cẩn, nhìn bề ngoài thì khiêm tốn lễ độ, ôn nhuận như ngọc, nhưng đến khi chạm phải giới hạn của họ thì không ai còn là người hiền lành. Dù không nhìn ra được sự nguy hiểm từ vẻ ngoài của Nhiếp Tuân nhưng Hoa Uyên vẫn nhạy bén cảm nhận được dòng nước ngầm chảy xiết ẩn sau vẻ bình tĩnh này.
Nhiếp Tuân hay Nguyên Tín đều không phải kẻ tốt lành gì.
Vietwriter.vn
“Tuân và Nguyên Tín tướng quân đều là người dưới trướng chủ công, cho dù có một vài va chạm, cũng không phải là chuyện gì to tát.” Nhiếp Tuân nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Uyên, cười như không cười, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tuân sẽ không để ý đến đại cục, gây ra tai tiếng lục đục giữa văn và võ, cuối cùng khiến chủ công khó chịu sao?”
Hoa Uyên nghe xong, ngẩn ra, dường như không nghĩ đến việc Nhiếp Tuân sẽ trả lời như vậy.
Lời này của hắn tức là hắn nhịn nổi cơn tức này, không so đo sai lầm của Nguyên Tín sao?
“Tuân và Nguyên Tín tướng quân tuy rằng có chút mâu thuẫn, nhưng muốn nói công bằng thì phải do chủ công phán xét. Tướng quân mắc sai lầm, chỉ có chủ công mới có thể định tội ông ta.” Nhiếp Tuân bình thản nói: “Phu nhân ta nhờ cậy nhà ngoại, lúc này đương nhiên sẽ vấp phải sự chỉ trích. Đợi khi cái thân này của Tuân khỏe lên, chiến cuộc đã định, đương nhiên sẽ nghĩ cách đón họ về. Chuyện này, trong lòng Tuân đã có ý định riêng, không phiền ngươi nhọc lòng...”
Nói đến đây, Nhiếp Tuân lộ vẻ bất thiện, dường như rất bất mãn việc Hoa Uyên khích bác ly gián. Nói trắng ra là Nhiếp Tuân căn bản không quen biết Hoa Uyên, ngay cả đối phương họ gì tên gì cũng không biết, Hoa Uyên vừa tới đã suy đoán lung tung, xen vào chuyện của người khác, là ai cũng sẽ tức giận.
Hoa Uyên biến sắc, vội chắp tay tạ lỗi.
“Học trò lỗ mãng, mong quân sư thứ lỗi.”
Gã khẽ cười nhưng ánh mắt lại không hề vui vẻ chút nào.
Nhiếp Tuân khẽ khép mắt, bình thản hạ lệnh tiễn khách, Hoa Uyên biết mình nên lui ra.
Chờ gã rời đi, Nhiếp Tuân bắt đầu phân vân.
Hắn đang quyết định xem có nên lấy cái mạng này của Hoa Uyên hay không!
Trên đời này không thiếu kẻ thông minh, nhưng kẻ thông minh mà không quản được cái miệng của mình thì thường không thể sống lâu.
Không bao lâu sau, Nguyên Tín biết chuyện Hoa Uyên đi gặp Nhiếp Tuân, ông ta tỏ ra thờ ơ hỏi: “Ngươi đến gặp hắn làm gì thế?”
Hoa Uyên nói: “Có một vài chuyện, học trò không rõ lắm, nên đã đến thỉnh giáo quân sư...”
“Kẻ đó chỉ có vài câu khua môi múa mép, còn không bằng sĩ tử nghèo nhà ngươi đâu...” Nguyên Tín bĩu môi nói: “Vết thương của hắn sao rồi?”
Hoa Uyên suy nghĩ một lúc, có lẽ quân y cũng là người của Nguyên Tín, tình trạng của Nhiếp Tuân thế nào, sao có thể gạt được ông ta.
Vì thế...
Hoa Uyên nói: “Sắc mặt của quân sư có hơi tái nhợt, nhưng tinh thần có vẻ khá tốt.”
Nguyên Tín cười lạnh: “Mạng cũng cứng lắm!”