“Đi vòng được thì cứ đi đi, bớt được số lượng thương vong là tốt.”
Khương Bồng Cơ nhanh chóng đưa ra quyết định, chuyện này phải thực hiện sớm chứ không nên muộn, càng kéo dài thời gian, quân lương lại càng căng hơn.
Dương Tư gật đầu đồng ý, nếu không biết đằng trước có quân địch mai phục thì thôi, nhưng đã biết rồi mà còn ngốc nghếch lao lên đánh, vậy chẳng phải là tự tìm ngược à?
Dù gì thì gã cũng là người địa phương Kham Châu, Dương Tư rất quen thuộc với quê hương, cho dù có đi đường vòng nhưng vẫn không lãng phí nhiều thời gian.
Khương Bồng Cơ nhìn sắc trời, trầm ngâm nói: “Đại quân nghỉ ngơi và hồi sức tại chỗ nửa canh giờ, trinh sát tiên phong đi trước dò đường.”
Nói là nghỉ ngơi và hồi sức tại chỗ, nhưng tướng sĩ toàn quân vẫn duy trì trận hình ngăn địch, đề phòng kẻ địch thình lình liều chết tấn công.
Khương Bồng Cơ xoay người xuống ngựa, Tiểu Bạch ngoan ngoãn đi theo sau cô, Dương Tư thấy thế cũng xuống ngựa nghỉ ngơi.
“Vì sao chủ công lại cau mày?” Dương Tư uống một ngụm nước cho họng đỡ khô, mùa xuân đi qua, mùa hạ dần tới, thời tiết càng lúc càng nóng, chỉ hành quân một hai, canh giờ là nóng đến mức người đổ đầy mồ hôi, lúc nghiêm trọng thậm chí còn cảm thấy khát khô cổ họng: “Chẳng lẽ có điều gì không ổn sao?”
Khương Bồng Cơ nói: “Chỉ là ta cảm thấy có chút kỳ quái thôi...”
“Kỳ quái? Có gì kỳ quái?” Dương Tư cực kỳ hứng thú: “Nếu chủ công không ngại thì cứ nói ra để Tư nghiền ngẫm cho ngài, có khi lại giải thích được nghi hoặc giúp ngài.”
Cô lắc đầu nói: “Không thể nói rõ là kỳ quái chỗ nào, chỉ là trong lòng ta có đôi chút không thoải mái mà thôi.”
Dương Tư lúng túng, như thế này thì phải nghiền ngẫm thế nào đây?
“Vậy thì... Chủ công có thể nói chuyện gì đã khiến ngài không thoải mái không?” Dương Tư từ từ hướng dẫn.
“Chuyện gì à?” Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ: “Đúng rồi, vừa rồi trinh sát nói có mai phục, ta cứ cảm thấy không hợp lý cho lắm.”
Khương Bồng Cơ luôn luôn tin vào trực giác của mình, đó là cảm giác nhạy cảm vô cùng với nguy hiểm, nó từng giúp cô tìm đường sống trong chỗ chết mấy lần.
Cho dù Khương Bồng Cơ đã ở thời đại này nhiều năm, nhưng cô quen với kiểu chiến tranh và lối suy nghĩ của thời đại tinh tế hơn, thỉnh thoảng cô cũng không thể hiểu nổi. Dương Tư chủ động tới giúp cô giải thích nghi ngờ, cô liền nghe lời gã mà nói hết ra, có thể đối phương sẽ cho cô một vài đề nghị hữu dụng.
Dương Tư nói: “Chuyện mai phục vừa rồi sao? Chủ công cảm thấy mai phục có trá à?”
Khương Bồng Cơ nói: “Trinh sát căn cứ theo dấu vết hành quân để phán đoán tình huống của quân địch, hơn mười nghìn binh mã để lại dấu vết, không phải là rất rõ ràng sao?”
Càng nói, suy nghĩ trong đầu của cô lại càng lúc càng xuôi.
“Hàng chục nghìn binh mã phục kích, đây đã được coi là cực kỳ mạnh tay rồi. Tất nhiên là mong muốn một phát ăn ngay, được ăn cả ngã về không, ngay cả trinh sát của bên ta cũng có thể phát hiện được tung tích ở trên mặt đất rất rõ ràng, kẻ địch sẽ không dễ dàng mắc mưu, cả đám Nguyên Tín đều mắt mù không nhìn thấy sao?” Khương Bồng Cơ nói tới đây, lập tức cảm thấy trong chuyện này có âm mưu nào đó, lại còn là âm mưu có tính định sẵn: “Nếu như muốn phục kích kẻ địch, để phòng ngừa kẻ địch sinh lòng cảnh giác, tất nhiên là phải cố gắng hết sức để hủy diệt dấu vết hành quân, để kẻ địch không chút đề phòng mà tiến vào khu vực mai phục.”
Dương Tư suy nghĩ theo lối này, càng nghĩ càng thấy không hợp lý, mối nghi ngờ sinh sôi trong lòng.
“Chủ công lo nghĩ rất đúng, kẻ địch có ý đồ phục kích chúng ta nhưng lại để lại sơ hở lớn như vậy, hành động này của chúng thật sự rất đáng nghi.”
Một lúc lâu sau, Dương Tư đột nhiên nghĩ tới những lời Khương Bồng Cơ vừa nói.
Gã nói: “Vừa rồi, trinh sát báo cáo đằng trước có địch mai phục với quy mô hơn mười nghìn binh lính, chủ công nói ‘Đi vòng được thì cứ đi đi, bớt được số lượng thương vong là tốt’. Bây giờ nhìn lại, quả thật nếu vụ mai phục này thật sự chỉ nhằm vào chủ công. Bởi vì chủ công trời sinh đã luôn cảnh giác, sau khi biết có kẻ địch mai phục ở phía trước thì tất nhiên sẽ lựa chọn đi đường vòng. Lẽ nào... Mai phục ở phía trước là giả, mai phục thật sự nằm ở trên đường mà chúng ta đi vòng sao?”
Khương Bồng Cơ lại lắc đầu: “Chuyện này cũng chưa chắc, điều chắc chắn nhất bây giờ là... đằng trước quả thật có mai phục.”
Mặc dù kênh livestream ngoài tán dóc đánh rắm ra thì chẳng có tác dụng gì, nhưng Khương Bồng Cơ là người giỏi tận dụng, cô sẽ dùng hết khả năng và tất cả tài nguyên đang có để đạt được mục đích của mình. Camera của kênh livestream có thể quan sát mặt đất từ một độ cao nhất định, Khương Bồng Cơ điều chỉnh góc nhìn của camera, sau đó quả thật phát hiện có không ít mai phục. Nói cách khác, nếu không đi đường vòng thì Khương Bồng Cơ vẫn sẽ bị mai phục.
Nghe xong, Dương Tư buồn bực, chuyện gì thế này?
Bây giờ nhìn lại, đi đường vòng không được, không đi vòng cũng không được, rối rắm đến mức khiến người ta phải hoang mang rối loạn.
“Trong đầu cái tên thô lỗ Nguyên Tín đó đang tính toán gì đây?”
Khương Bồng Cơ nói: “Chuyện này không thể là do Nguyên Tín nghĩ ra được, ông ta không có đầu óc để suy nghĩ những chuyện phức tạp đâu. Đây cũng không phải phong cách của Nhiếp Tuân... Ta không dám nói mình hiểu rõ Nhiếp Tuân, nhưng những thứ như phong cách là đặc điểm riêng của mỗi người, phong cách của Nhiếp Tuân không phải thế này.”
“Nhiếp Tuân không phải bị Nguyên Tín chém một đao, suýt nữa đã bị mất mạng rồi sao? Từ trước tới nay, văn nhân đều rất kiên quyết, Nhiếp Tuân ghét Nguyên Tín, hẳn là sẽ không mang bệnh mà vẫn bày mưu tính kế cho ông ta.” Dương Tư nói: “Dưới trướng của Hoàng Tung có không ít nhân tài, có khi là kẻ nào đó đã ra tay...”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Ta có trực giác là người đó muốn nhắm vào ta nên mới làm vậy.”
Dương Tư nói rằng kế mai phục này là nhằm vào cô, cũng có thể nói là nhằm vào tính cách “cẩn thận chu toàn” của cô.
Để không làm số thương vong tăng lên, dưới tình huống biết rõ có mai phục phía trước, tất nhiên Khương Bồng Cơ sẽ lựa chọn đi đường vòng.
Đang nói thì các lính trinh sát tiên phong lục tục chạy về, tình hình đường đi đều rất tốt, thích hợp để hành quân.
Khương Bồng Cơ nói: “Nghỉ ngơi đủ rồi, tiếp tục đi thôi.”
Bởi vì có nghi ngờ, cho nên lúc hành quân, đoàn người Khương Bồng Cơ vô cùng cẩn thận, toàn quân luôn luôn giữ vững trạng thái nghênh địch.
Dương Tư quan sát hoàn cảnh hai bên đường, rồi nói: “Địa thế nơi này trống trải, không thích hợp để mai phục, hẳn là chúng ta đã an toàn rồi.”
Khương Bồng Cơ gật gật đầu, quay đầu lại liếc nhìn đội quân coi như chỉnh tề, không khỏi nhíu mày lại.
“Mọi người đã vất vả một ngày rồi, chúng ta nghỉ lại đây một đêm đã, ngày mai tiếp tục hành quân.”
Gần đây có nguồn nước, tiện cho đầu bếp vo gạo, bắc lửa nấu cơm, nhân tiện đổ đầy túi nước luôn.
Khán giả trong kênh livestream cũng bị căng thẳng thần kinh như bọn họ, nghe thấy cô chuẩn bị nghỉ ngơi hồi sức thì vội vàng nhắc nhở cô chú ý nguồn nước.
Đây là chuyện đương nhiên, Khương Bồng Cơ vô cùng cẩn thận với đồ ăn, nước uống đều phải đun sôi rồi cô mới chịu uống.
Chiến tranh ở thời cổ đại có không ít tiền lệ kẻ địch bỏ độc vào thượng lưu nguồn nước, tất nhiên Khương Bồng Cơ sẽ không phạm sai lầm cấp thấp này.
Kiểm tra một lúc, nguồn nước bình thường.
Đưa ra được kết luận này, Khương Bồng Cơ không những không thở phào nhẹ nhõm mà lại nhíu mày chặt hơn.
Ngày thứ hai, đại quân lại phát hiện ra dấu vết mai phục mờ mờ ảo ảo ở phía trước.
“Có thể đi đường vòng không?” Khương Bồng Cơ lại hỏi.
Dương Tư nhíu mày nói: “Có thể, nhưng đại quân phải quay đầu lại, hành quân từ ba tới năm dặm, hành trình sẽ dài hơn nửa ngày so với dự tính.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Hành trình của đại quân đều được tính toán xong cả rồi, nếu vượt quá thời gian đó thì bọn họ sẽ gặp phải áp lực thiếu thốn quân lương.
Khương Bồng Cơ nói: “Đi vòng!”
Dương Tư vội vàng nói: “Nhưng mà chủ công...”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta muốn biết trong đầu của đối phương đang tính toán điều gì, ta đã nhìn ra một chút manh mối rồi. Nửa ngày mà thôi, áp lực không lớn.”
Không còn cách khác, Dương Tư chỉ có thể nghe theo, trên dưới toàn quân tràn ngập không khí cổ quái lại căng thẳng, các tướng sĩ không hiểu vì sao phải đi đường vòng mấy lần.
Do bị tẩy não bởi vẻ uy nghi và cường quyền của Khương Bồng Cơ khi luyện binh, các tướng sĩ lựa chọn phục tùng vô điều kiện, sĩ khí vẫn chưa hề lung lay.