Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1279

Quả nhiên, sau khi hành quân đi đường vòng lần thứ hai trong ngày, bọn họ lại bị mai phục lần nữa.



Trong mắt Dương Tư chứa đầy sự kinh ngạc, gã bỗng nhiên hiểu ra.



“Chủ công, thằng oắt Nguyên Tín làm vậy là muốn giết dần giết mòn chúng ta…”



Thời gian hành quân càng dài thì số quân lương bị tiêu hao càng nhiều, nếu không thể tụ hợp với đoàn người Phong Cẩn trước khi quân lương hết sạch thì nói không chừng, năm mươi nghìn binh lực ở đây thật sự sẽ bị người ta hại chết.



Vừa nghĩ đến khả năng này, Dương Tư vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy sợ hãi.



“Không chỉ đơn giản là kéo dài thời gian thôi đâu, huynh không phát hiện ra tinh thần và thể lực của tướng sĩ bây giờ đang bị tiêu hao rất nhanh sao?” Khương Bồng Cơ nói: “Do có mai phục nên tướng sĩ không thể không nâng cao tinh thần để đối phó.”



“Nếu chỉ là trong chốc lát thì vẫn ổn, nhưng nếu như cứ kéo dài nhiều ngày liên tiếp, tinh thần và thể lực tất nhiên sẽ không còn sung sức nữa, sức chiến đấu chắc chắn sẽ giảm xuống.”



Tinh thần không tốt, bụng lại đói, có thể phát huy được bao nhiêu sức mạnh chứ?



Dương Tư nói: “Chủ công, hiện giờ nên làm thế nào?”



Khương Bồng Cơ hỏi ngược lại: “Huynh nói xem?”



Dương Tư đáp: “Thay vì sợ bóng sợ gió, chi bằng cứ mạnh tay mở đường máu để đánh ra ngoài, chúng ta không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn được.”



Nếu vì sợ tổn thất mấy nghìn binh lực mà phải trả giá bằng năm mươi nghìn binh mã cộng thêm chủ công nữa, Dương Tư thật sự muốn hộc máu.



Khương Bồng Cơ cười lạnh rút thanh đao Trảm Thần bên hông ra, thân đao sáng như tuyết, khúc xạ dưới ánh mặt trời tạo ra tia sáng sắc lạnh chói mắt.



“Thật trùng hợp, ta cũng nghĩ như vậy đấy.”



Từ trước đến nay, Khương Bồng Cơ chưa bao giờ là một người nhát gan, tính cô cẩn thận nhưng không có nghĩa là hay sợ bóng sợ gió.



Đã bị người khác cố ý tính kế thế này, nếu cô còn không ra sức lấy lại danh dự thì cô đâu còn mặt mũi nào nữa chứ!



Không biết mấy boss, ai cũng sĩ diện hết à?



“Đại quân tiếp tục tiến lên!”



Nếu còn tiếp tục bị hao tổn nữa thì khí thế, lực chiến đấu, tinh thần của các tướng sĩ phe mình đều bị giảm mạnh, đến lúc đó, dù có muốn chiến đấu cũng không còn hơi sức nữa.



“Kế này khá giống với câu ‘nước ấm nấu ếch’ đấy.” Khương Bồng Cơ nói: “Đối phương biết được chúng ta không muốn tăng thêm thương vong, nên mới lập ra cái gọi là ‘mai phục’, mục đích là làm cho chúng ta không ý thức được mà đi đường vòng xa xôi, làm những chuyện vô ích. Nếu chúng ta thật sự vì nguyên nhân này mà trốn tránh không chịu xuất chiến hết lần này đến lần khác, thì đây lại chính là mong muốn của kẻ địch. Từng chút từng chút một, dần dần tiêu hao sức chiến đấu của phe ta, cho đến khi không còn sức để tiếp tục chiến đấu nữa, biện pháp này quả thật không tệ. Chưa hết, lương thực dọc theo đường đi còn bị quân địch dọn dẹp sạch sẽ. Chúng ta sẽ không có nguồn lương thực tiếp tế, một khi rơi vào bước đường cùng thì chỉ có thể mở to mắt nhìn chính mình chết dần chết mòn.”



“Ta thật sự muốn gặp người đã nghĩ ra được kế sách này một lần.” Dương Tư lắc đầu: “Dựa vào bố cục này cho thấy, hắn ta có sự hiểu biết nhất định về tình huống của Kham Châu và tốc độ hành quân của phe ta, nếu không muốn nói là đã nắm rõ hết.”



Nếu không phải hiểu rất rõ, chỉ cần một phân đoạn nào đó xảy ra một chút sai lầm thì chuyện hắn ta làm đều trở nên vô nghĩa.



Nếu như tốc độ hành quân của Khương Bồng Cơ nhanh hơn so với dự tính, thì lúc bọn họ đang chuẩn bị mai phục lại lỡ gặp phải đại quân của Khương Bồng Cơ, thì chẳng khác gì chủ động tìm chết.



Còn nếu tốc độ hành quân của Khương Bồng Cơ chậm hơn so với dự tính thì cũng không thể nào đạt được hiệu quả cao như bây giờ.



Chỉ khi mọi sự tính toán đều hoàn hảo không chút sai lầm thì mới có thể từng bước ép sát, khiến bọn họ phải mệt mỏi, khó có thể chịu nổi.



Khương Bồng Cơ giễu cợt nói: “Kế hoạch có tốt hơn đi nữa, nhưng một khi đã bị người khác nhìn thấu thì cũng chẳng còn giá trị gì cả.”



Cô sợ quân mai phục sao?



Cô đương nhiên không sợ!



Quân mai phục thì sao chứ?



Đừng nói chỉ có mười nghìn binh lính, cho dù là có năm mươi nghìn quân mai phục cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện giữ lại được toàn bộ binh mã của cô.



Khi mục tiêu đã có cảnh giác, hiệu quả của việc phục kích sẽ bị giảm đi nhiều.



Khóe môi Dương Tư lộ ra ý cười, gã cực kỳ thích xem chủ công nhà mình lộ ra biểu cảm tự tin giết trời giết đất như vậy.



Không ai lại muốn đi theo một chủ công vô năng nhu nhược, lúc nào cũng tỏ ra sợ hãi rụt rè, như vậy sẽ làm thuộc hạ rất bức bối và khó chịu.



Dựa theo tính toán của Hoa Uyên, hẳn là Khương Bồng Cơ phải nhịn thêm một trận nữa rồi mới bùng nổ, đúng lúc bước vào bẫy đã được chuẩn bị trước đó, nơi ấy cực kỳ thích hợp cho việc phục kích.



Nào ngờ tính khí của cô còn nóng nảy hơn cả tưởng tượng của Hoa Uyên, bây giờ đã không nhịn được rồi.



Không thể nhịn được nữa, cũng không cần phải nhịn nữa!



Đối mặt với sự xuất binh tấn công không đi theo lẽ thường của Khương Bồng Cơ, Nguyên Tín là người đầu tiên ngỡ ngàng.



Bởi vì Hoa Uyên đã đoán đúng hai lần, cho nên đối với lần phục kích này, Nguyên Tín không hề để bụng. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Bày đặt làm ra vẻ, cho rằng Khương Bồng Cơ sẽ bị dụ hay sao, dù có chuẩn bị mai phục hoàn hảo đến đâu nhưng chẳng phải vẫn trở nên uổng phí à?



Ai ngờ, bây giờ Khương Bồng Cơ đã quyết định dẫn binh liều chết xông ra, khiến Nguyên Tín phải luống cuống tay chân một phen.



Khương Bồng Cơ là người có tính cách nói làm là làm ngay, lúc nào cũng hành động sạch sẽ gọn gàng, không dây dưa kéo dài.



Nếu đã quyết định rằng sẽ mạnh bạo xông ra thì cô đương nhiên sẽ không cho địch nhân có thời gian để chuẩn bị.



Nguyên Tín giận dữ đến nỗi không thể kìm lại được, vì cắn chặt răng mà gân xanh nổi đầy trán: “Mấy tên văn nhân quả nhiên là không hề đáng tin chút nào…”



Tính toán của Hoa Uyên xuất hiện sai lầm, Nguyên Tín liền lâm vào thế bị động.



Ông ta mới là phe phục kích đấy, bây giờ lại bị đẩy vào thế bị động, cứ như là bị Khương Bồng Cơ phục kích vậy.



Nguyên Tín là một kẻ tự cao tự đại, luôn cho là mình lúc nào cũng đúng, nên tất nhiên là ông ta sẽ không nghĩ rằng nguyên nhân thất bại là do bản thân ông ta, mà lại truy xét ngay rằng đây là sai lầm của Hoa Uyên.



Ai bảo Hoa Uyên chỉ là một tên làm việc tạm bợ trong quân, xuất thân bần hàn, Nguyên Tín coi tính mạng gã chỉ như con kiến thôi, đúng là một lựa chọn tốt để làm kẻ gánh tiếng xấu cho người khác.



Mắt thấy đại quân của phe địch xông đến ngày càng gần, Nguyên Tín chỉ có thể vội vàng ứng chiến.



Bởi vì Khương Bồng Cơ phát hiện sớm, phe Nguyên Tín lại không chuẩn bị đầy đủ, thế nên cái gọi là phục kích vốn không đạt được hiệu quả mà bọn chúng mong muốn.



Dù vậy, Nguyên Tín vẫn tạo ra được một số lượng thương vong nhất định cho phe Khương Bồng Cơ.



Nhưng so với tổn thất khi gặp phải mai phục thực sự thì chút thương vong này vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.



Nhìn thấy cán cân trên chiến trường nghiêng về phía Khương Bồng Cơ, Nguyên Tín chỉ có thể giận dữ ra lệnh lui binh để ngăn cản thiệt hại tiếp tục gia tăng, bỏ lại ba, bốn nghìn thi thể để chạy về.



Kết quả của cuộc chiến này vẫn còn tốt hơn dự tính…



Khương Bồng Cơ lắc đầu: “Có một võ tướng như Nguyên Tín, thật sự có thể bị chọc cho tức chết.”



Dựa vào hình ảnh từ camera trong kênh livestream, hai lần phục kích trước đều có chuẩn bị đầy đủ, hao hết tâm tư, nếu Khương Bồng Cơ thật sự liều mạng xông ra thì số binh mã bị tổn thất ít nhất phải đến năm nghìn người.



Chỉ là hai lần mai phục giả thành công mà Nguyên Tín đã lười biếng, định qua loa lừa gạt người khác.



Nào ngờ Khương Bồng Cơ lại không hành xử theo lẽ thường, không chỉ không chọn đi đường vòng mà còn dẫn binh tấn công!



Một công trình bã đậu thì làm sao chống lại nổi sự phá hoại mạnh mẽ?



Dương Tư dùng khăn lau đi vết máu trên mặt, vừa chỉnh trang lại bản thân vừa nhịn cười nói: “Thật tiếc cho Nhiếp Tuân.”



“Ta cũng thấy tiếc.” Khương Bồng Cơ nói: “Thật ra thì tên Nguyên Tín đó đã cho ta một lời nhắc nhở, đó là phải thực hiện cải cách quân đội trước tiên.”



Nếu như bởi vì lợi ích của bản thân mà tướng lĩnh lại bóp méo mưu kế của quân lệnh, hoặc là chỉ làm cho có lệ để đối phó qua loa thì thất bại của Nguyên Tín chính là tấm gương đó.



Thống soái chỉ huy quân đội nắm trong tay quyền lực rất lớn, nếu để cho một người đáng tin giữ chức vụ đó thì không còn gì tốt hơn, nhưng nếu để cho một người không đáng tin làm…



Khương Bồng Cơ không khỏi nhíu mày.



Võ tướng dưới trướng cô không thể coi là nhiều, ngoại trừ một vài người có thể coi trọng ra thì những người mới sau này được cất nhắc lên vẫn còn non nớt, không thể tự mình đảm đương một phía.



Non nớt có nghĩa là thiếu kinh nghiệm, rất dễ bị người khác tính kế mưu hại.



Tất nhiên, kẻ ỷ mình lớn tuổi mà cậy già lên mặt như Nguyên Tín, kiêu ngạo tự phụ, vậy thì phải xin thứ cho kẻ bất tài rồi.



Dương Tư đương nhiên biết về chuyện cải cách quân đội, chủ công nhà mình từng nói qua mấy lần, nhưng đều vì thời cơ chưa chín muồi nên chưa thể thực hiện được.



“Ngài định cải cách quân đội thật sao? Chủ công khi nào về sẽ bắt tay vào làm à?”



Khương Bồng Cơ lắc đầu: “Phá được Bá Cao là ta sẽ thực hiện, ta đã có đầu mối rõ ràng rồi. Bây giờ nếu cải cách thì ảnh hưởng gây ra quá lớn.”



Cô muốn hạn chế binh quyền và quyền chỉ huy của thống soái, phân quyền như vậy có thể hạn chế cũng như loại bỏ được tình trạng tương tự xảy ra.



Cô không muốn dưới trướng của mình cũng xuất hiện một Nguyên Tín!



Hoàng Tung có thể nhịn được Nguyên Tín, nhưng nếu là cô thì chắc sẽ không nhịn nổi.



Nếu cô là Hoàng Tung thì cô đã nghĩ biện pháp âm thầm giết chết Nguyên Tín từ lâu rồi, ít nhất cũng phải nhốt ông ta lại hoàn toàn.

Bình Luận (0)
Comment