Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1280

Nguyên Tín chật vật chạy về, trước tiên là phái người đi tìm Hoa Uyên để hỏi tội.



Kết quả …



“Tướng quân, không thấy người đâu hết!”



Nguyên Tín đang chờ Hoa Uyên tới, trăm triệu lần cũng không ngờ đến sẽ nghe được đâu trả lời này. Không thấy Hoa Uyên đâu!



“Không thấy? Sao lại không thấy được? Mau tản ra tìm kiếm khắp nơi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”



Nguyên Tín chau mày, lửa giận trong người không có nơi để phát tiết, lúc này vừa tức vừa nghẹn khuất, giống như một con dã thú bị thương đang tức giận vậy, cơn thịnh nộ như đập thẳng vào mặt người khác.



Binh lính lo sợ cúi đầu xuống, không dám có một chút chậm trễ nào, vội vàng lui ra để đi tìm Hoa Uyên.



Tất nhiên là bọn họ không tìm được, bởi vì Hoa Uyên đã rời đi từ lâu.



“Vẫn chưa tìm được gã đâu à?”



Nguyên Tín đã chờ hơn nửa ngày, lửa giận trong lòng đang thiêu đốt tim gan của ông ta, thời gian trôi qua càng lâu, sự âm u trong lòng càng trở nên dày đặc.



Tim gan binh lính run lên, bởi vì sợ hãi mà toàn thân run rẩy, như thể trời đang rất lạnh vậy.



“Không thấy ạ, thuộc hạ không tìm được… Thuộc hạ đã tìm kiếm khắp nơi rồi mà vẫn không phát hiện ra dù chỉ một chút tung tích, cứ như đã tan biến trong không khí rồi ạ.”



Không thấy thật sao?



Nguyên Tín từ từ tiêu hóa tin tức này, trong đầu rối tung lên, các loại âm mưu dương mưu không ngừng đánh nhau trong đầu.



Vì sao Hoa Uyên phải bỏ chạy?



Chẳng lẽ gã là gian tế do quân địch phái tới, mặt ngoài thì tỏ ra đang giúp mình bày mưu tính kế, nhưng thật ra là trợ giúp cho quân giặc thoát hiểm?



Nếu thật là thế thì có thể giải thích được mọi chuyện rồi!



Mặt mày Nguyên Tín bỗng chốc trở nên tái mét: “Mau đi lục soát xung quanh, xem có đồ vật nào bị mất hay không, đồng thời cho người dán lệnh truy nã để bắt Hoa Uyên lại!”



Binh lính lập tức lục soát nơi ở tạm thời của Hoa Uyên, Nguyên Tín cũng vội vàng cắm đầu kiểm tra lại binh phù của mình và các loại công văn…



Kết quả lại làm cho người ta hoang mang, lúc bỏ đi, Hoa Uyên không mang theo món đồ nào quý giá cả, thậm chí ngay cả y phục vừa mới được cắt may cũng không mang đi.



Chỗ ở của Nguyên Tín cũng không bị mất cái gì, binh phù, con dấu cá nhân, công văn,… Một thứ cũng không thiếu, tất cả đều ở chỗ cũ, không ai đụng tới.



Nếu như Hoa Uyên thật sự là do kẻ địch phái đến nằm vùng thì sao lại không động đến mấy thứ này dù chỉ một chút?



Nguyên Tín vừa hoang mang, lại vừa cảm thấy may mắn.



Hoang mang vì hành động của Hoa Uyên, may mắn vì Hoa Uyên không thừa nước đục thả câu.



“Chẳng lẽ… Gã tự biết bản thân bất tài, sợ bản tướng trách tội nên mới đi trước một bước?”



Nguyên Tín nghĩ như vậy, cảm thấy suy đoán này có khả năng nhất.



Để cho Hoa Uyên thoát được một kiếp như thế này ông ta rất khó chịu, nhưng so với tình huống xấu nhất thì tình hình trước mắt đã coi như là tốt rồi.



Nguyên Tín tức giận nói: “Lợi cho gã quá!”



Nếu như bắt được Hoa Uyên, ông ta nhất định phải lột da bẻ xương tên này cho thỏa mối hận trong lòng.



Lúc này, Hoa Uyên thật ra đang ở đâu?



Bánh xe liên tục lăn đều về phía trước, loáng thoáng nghe được vài tiếng hừ nhẹ theo giai điệu của Hoa Uyên được truyền tới từ thùng xe đang lắc lư.



“Sự thất bại của Hoàng Tung đã được xác định rồi, sợ là không phải đối thủ của Liễu Hi.”



Hoa Uyên vẫn mang dáng vẻ nghèo túng như trước, hai chân tùy tiện khoanh lại, lười biếng khom lưng, nghiêng người qua một bên, thân thể lắc lư theo sự di chuyển của xe trâu.



Bên trong xe còn có một thiếu niên khoảng mười một, mười hai tuổi đang ngồi, quần áo của thiếu niên thuộc loại bình thường, nhưng cả người lại tỏa ra khí chất cao quý, mặt mày thanh nhã tuấn tú, người nào nhìn thấy đều sẽ không nhịn được phải cảm thán một câu mầm non tốt, có thể nhìn ra được một chút phong thái tướng mạo trong tương lai.



Thiếu niên lúc này đang vô cùng kinh ngạc hỏi: “Tiên sinh chắc chắn như vậy sao?”



Hoa Uyên châm biếm cười lạnh: “Dựa theo tính toán của Hoàng Tung, anh ta giao Kham Châu cho Nguyên Tín thật ra là có ý lạnh nhạt với ông ta.”



“Chiến sự ở tiền tuyến căng thẳng, Liễu Hi lại bệnh nặng, ở hậu phương chỉ cần không xảy ra chuyện gì là được.”



“Tính tình của Nguyên Tín không được tốt, nhưng dù sao cũng là một viên tướng già dặn, có kinh nghiệm phong phú, chỉ việc giữ cho tình hình không thay đổi thì vẫn có thể làm được.”



“Chẳng qua… nghìn tính vạn tính, Hoàng Tung lại không tính tới chuyện Liễu Hi không chỉ không bị bệnh nặng mà còn dẫn binh đến Kham Châu.”



“Liễu, Liễu Hi dẫn binh…” Thiếu niên trợn tròn mắt, không thể tin nổi: “Đến Kham Châu vào lúc này?”



Ôi trời, Kham Châu chính là hậu phương lớn của Hoàng Tung đấy, việc cô thân là chủ công lại giả vờ bệnh đã đành, thế mà còn một mình dẫn theo năm mươi nghìn binh mã đi xâm nhập địa bàn của người khác sao?



Nếu như không cẩn thận bị lật thuyền trong mương thì Hoàng Tung sẽ nhặt được một món hời lớn, lúc nằm mơ cũng có thể cười tới rụng răng.



“Mặc dù chưa có chứng cứ nhưng chắc sẽ không lâu lắm đâu!” Hoa Uyên nói: “Lúc trước thì ta còn chưa xác định được, cho đến khi biết tin Phong Cẩn tự mình dẫn binh ra áp trận ở hai bên bờ Hiệp Giang. Thử nghĩ xem, xuất thân của Phong Cẩn như thế nào chứ, nếu như không phải Liễu Hi thì làm sao mà anh ta phải tập trung tinh thần đến vậy?”



Dẫn binh đóng ở hai bên bờ Hiệp Giang, chuyện này thì bất cứ ai cũng có thể làm tốt được.



Nếu so ra, đối với Phong Cẩn mà nói, Thương Châu quan trọng hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Kết quả thì sao?



Phong Cẩn không đi trấn giữ ở Thương Châu mà chọn ở lại tiền tuyến Hiệp Giang, đề phòng chặt chẽ, nếu nói không có gì mờ ám ở bên trong thì tại sao lại làm vậy?



Người dẫn dắt năm mươi nghìn binh mã gây náo loạn Kham Châu có giá trị còn cao hơn cả Thương Châu, ngoài chủ công Liễu Hi của Phong Cẩn ra thì còn có người thứ hai hay sao?



Chính vì người thống lĩnh quân đội là Khương Bồng Cơ, cho nên Hoa Uyên mới chắc chắn rằng Nguyên Tín không phải đối thủ của cô.



Nếu như Nguyên Tín làm đúng theo kế hoạch của gã một trăm phần trăm, thì dù cho không thể làm cho Khương Bồng Cơ bị thương nặng nhưng vẫn có khả năng khiến binh mã của cô bị hao tổn một nửa.



Chẳng qua…



Ngẫm lại tính cách của Nguyên Tín, Hoa Uyên không thấy chuyện này khả quan một chút nào.



Dù sao thì chó không bao giờ đổi được tính ăn phân.



Để không bị liên lụy, gã đã trốn từ lâu.



Ngoài ra, gã cũng đã đạt được mục đích rồi, thực sự không cần thiết phải tốn thời gian vì Nguyên Tín.



“Bởi vì biến số là Liễu Hi nên Nguyên Tín trấn giữ ở hậu phương gặp phải thất bại. Liễu Hi rất xảo quyệt, sao có thể bỏ qua cơ hội này cơ chứ?”



Hoa Uyên quay sang nhìn thiếu niên, kiên nhẫn phân tích: “Cho dù Nguyên Tín không chết trong tay Liễu Hi thì ông ta cũng không còn sống được bao lâu nữa đâu.”



Thiếu niên liền hỏi: “Vì sao lại thế?”



Hoa Uyên giải thích: “Nhiếp Tuân đã có ý muốn giết Nguyên Tín rồi, ít ngày nữa sẽ có hành động, Nguyên Tín có thể chạy thoát khỏi thanh đao của người ngoài, nhưng làm sao có thể đề phòng được người trong nhà chứ?”



Dù cho Nhiếp Tuân có biểu hiện hoàn mỹ, không chê vào đâu được, nhưng Hoa Uyên đã thấy ánh mắt quen thuộc ở sâu trong đáy mắt hắn, đó là ánh mắt hận thấu xương khi đối mặt với kẻ thù.



Hoa Uyên hiểu rất rõ loại ánh mắt này, Nhiếp Tuân cũng không phải kiểu người như Bồ Tát mà biết thương cho người khác, không bao giờ có khả năng hắn sẽ tha thứ cho Nguyên Tín một cách đơn giản.



Chỉ cần có cơ hội, Nhiếp Tuân sẽ đặt một cái bẫy giết người cho Nguyên Tín chui vào.



Thiếu niên cúi đầu, im lặng suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế cục của Đông Khánh thật ra đơn giản hơn so với Nam Thịnh, nhưng nếu suy xét kĩ hơn thì vũng nước này lại sâu hơn một chút.”



Hoa Uyên nói: “Chờ đến khi Hoàng Tung thất bại thảm trọng, không chỉ có mỗi Đông Khánh phức tạp thôi đâu, chỉ sợ sẽ lan rộng ra cả năm nước.”



Thiếu niên hỏi: “Năm nước trong thiên hạ? Bao gồm cả Nam Thịnh sao?”



Hoa Uyên nói: “Bao gồm cả Nam Thịnh.”



Thiếu niên có vẻ sợ hãi, yếu ớt nói: “Tiên sinh, học trò hơi lo lắng…”



Hoa Uyên nói: “Người phải lo lắng về chuyện này là chủ công chứ không phải thiếu chủ.”



Thiếu niên nói: “Học trò với cha là một thể, cha mà rầu rĩ thì học trò cũng không vui nổi.”



Thiếu niên này là con của An Thôi.



Bởi vì Nam Man gây ra tai họa, con cái của An Thôi đều qua đời, sau đó hắn lại lưu lạc đến Đông Khánh, chịu đựng không ít đau khổ, khiến thân thể bị tổn thương, rất khó có con nối dõi.



Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể chọn một đứa bé cùng dòng họ nhận làm con thừa tự, lập thành thiếu chủ để ổn định lòng người.



Đối với lời nói của thiếu niên, Hoa Uyên từ chối cho ý kiến.



Một lúc sau, thiếu niên nói tiếp: “Có đợt quân nhu với lương thảo này, cha sẽ không còn buồn phiền nữa rồi.”



Hoa Uyên qua loa ậm ừ một tiếng.



Ở một nơi khác, Nhiếp Tuân cũng biết được tin Hoa Uyên mất tích.



Hắn nhíu mày, nhớ lại buổi gặp mặt cùng với đoạn đối thoại ngắn ngủi của mình và Hoa Uyên, cảm thấy dường như có gì đó rất khó hiểu.



Hắn…



Hình như đã xem nhẹ điều gì đó.



Nhiếp Tuân gọi người tới, hỏi tỉ mỉ về tình hình gần đây của Hoa Uyên, còn hỏi cả kế hoạch mà gã hiến cho Nguyên Tín là gì.



Sau khi hỏi kỹ càng, Nhiếp Tuân không thể không thừa nhận rằng kế sách của Hoa Uyên quả thật không tệ chút nào, chỉ là bị tên đồng đội heo là Nguyên Tín kéo lại chân sau.



“Vườn không nhà trống? Ta khuyên mãi mà ông ta không nghe, thế mà lời của Hoa Uyên, ông ta lại nghe…”



Nhiếp Tuân hơi thất vọng, ý định giết chết Nguyên Tín trong đầu càng rõ ràng hơn.



“… Khoan đã… Ngươi lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa!”



Nhiếp Tuân nghe xong, trong lòng giật thót.



“Hỏng rồi, là kế trong kế!”

Bình Luận (0)
Comment