Phó tướng ất ngoan ngoãn quỳ xuống, hai tay bị trói sau lưng, ngơ ngẩn như mất hồn.
Nhiếp Tuân vẫn đang dưỡng bệnh, đương nhiên “không thể biết” chuyện phó tướng giáp làm.
“Đang yên đang lành, vì sao tướng quân muốn giết ngươi?”
Phó tướng giáp nghẹn muốn xanh mặt, nửa ngày không nói ra nổi nửa lời.
Có người biết chuyện bèn tiến lên nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Nhiếp Tuân nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc xám.
Hắn nhìn phó tướng giáp bằng đôi mắt sắc lạnh.
“Cưỡng hiếp dân nữ, tàn sát phụ nữ trẻ em, làm trái quân kỷ, đều là thật sao?”
Phó tướng giáp không phản bác được, nghiến chặt răng, cơ bắp ở hai gò má giật giật, cánh môi mấp máy mãi vẫn không nói được gì.
Nhân chứng vật chứng đều có, hắn ta không có cơ hội nào để biện minh cho mình.
Hắn ta có thể nói gì đây?
Nói rằng không chỉ mình làm chuyện này, người khác cũng làm, bọn họ còn làm nhiều hơn mình sao?
Đây không phải lý do để mình thoát tội.
Trong quân doanh cũng có quy tắc ngầm. Nếu không, tại sao dân chúng lại vụng trộm mắng quân lính là “quân phỉ”?
Cởi quân phục, sẽ làm phỉ.
Không ít binh lính xuất thân lưu manh thừa dịp hỗn loạn khi đánh trận, vụng trộm cướp tiền tài của dân chúng, thậm chí còn xông vào nhà dân chúng ức hiếp phụ nữ trẻ em. Chuyện này vẫn thường xảy ra. Bọn họ không chỉ bắt nạt người sống, nhiều khi người chết cũng không tha, đào mộ mà phát tài.
Đương nhiên, đào mộ phần là chuyện thất đức, đôi khi cũng là bất đắc dĩ.
Nếu một ngày nào đó Khương Bồng Cơ nghèo đến mức không nuôi nổi binh, không chừng cô cũng sẽ đi làm “Mô Kim hiệu úy”, cắt xén của người chết đi nuôi người sống.
Người chết sẽ không lên tiếng, nhưng nếu người sống bị bắt nạt, bọn họ sẽ oán giận!
Mặc kệ làm bao nhiêu chuyện thất đức, chỉ cần không lọt vào tai thượng tầng, mọi chuyện xảy ra cũng có thể xem như chưa từng xảy ra.
Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng, điều kiện tiên quyết là không ai hỏi đến.
Bây giờ khổ chủ tới tận cửa muốn hỏi tội, chắc chắn Nguyên Tín sẽ không bỏ qua cơ hội này. Vì tính mệnh, phó tướng giáp mới lựa chọn giết chết Nguyên Tín.
Vốn cho rằng Nguyên Tín chết rồi bọn họ sẽ an toàn, ai ngờ nhanh như vậy sự việc đã bại lộ.
Phó tướng giáp không nói gì, coi như chấp nhận lời Nhiếp Tuân.
“Mưu sát chủ tướng, cưỡng đoạt dân nữ, tàn sát phụ nữ trẻ em, ba tội này đều đáng phạt! Ngươi có dị nghị gì không?”
Dứt lời, không đợi phó tướng giáp trả lời, hắn quay sang nói với phó tướng ất: “Ngươi và hắn ta cùng nhau hợp mưu giết chủ tướng, cố tình vi phạm quân kỷ. Tâm này đáng giết, tội này không thể tha… Ngươi có dị nghị gì không?”
Hai người đều mặt xám mày tro, Nhiếp Tuân vung tay lên, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
“Người đâu, đem hai người bọn họ xuống, xử theo quân pháp!”
Hai người bị áp giải đi rồi mới như tỉnh dậy từ trong mộng, giãy giụa cầu xin Nhiếp Tuân tha thứ, hy vọng có thể dùng công chuộc tội.
Nhưng Nhiếp Tuân không mềm lòng.
Hắn cũng không thể mềm lòng.
“Thất thần làm gì? Đem cả xuống!”
Nguyên Tín làm chủ tướng chết rồi, hiện giờ đại quyền trong quân doanh rơi vào tay Nhiếp Tuân.
Hắn gắng gượng cơ thể bệnh tật cho người đi liệm thi thể của Nguyên Tín. Chiến sự đang căng thẳng nên tang sự chỉ có thể giản lược.
“Phái người đi báo tang cho chủ công, nói theo đúng sự thật là được.”
Nhiếp Tuân ra tay quyết đoán, hoặc gạt bỏ, hoặc chèn ép đám sâu mọt ăn theo Nguyên Tín, đề bạt một loạt người mới bổ sung. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Một loạt hành động liên tiếp trơn tru, người khác nhìn vào chẳng thấy giống như hắn lâm thời nhận nhiệm vụ, mà như dự mưu đã lâu.
Nhưng cảm giác thì chẳng làm được gì, dù có ai đó thì thầm nhưng cũng không dám nói ra lời này.
Không chỉ bọn họ, dù là ba người Nguyên Tín, phó tướng giáp và phó tướng ất sống lại cũng không thể nói được Nhiếp Tuân đã làm gì.
Dù đây là thế cục Nhiếp Tuân bố trí thì nhìn một cách khách quan, hắn vẫn là người vô tội nhất.
Vì Nhiếp Tuân đã chuẩn bị từ lâu nên toàn quân không hề bị chuyện chủ tướng bị mưu sát ảnh hưởng mà rất ổn định.
Nhiếp Tuân lại tiếp tục ra tay quét sạch tai họa ngầm, ai làm sai phạt trọng hình, ai có công được trọng thưởng, ra tay nhanh như chớp, tận lực hạn chế bớt món nợ Nguyên Tín để lại, ngược lại còn khiến cho người ta phải nhìn lại vị quân sư trông có vẻ ôn hòa vô hại này.
Sau một loạt hành động liên tiếp, bầu không khí trong quân doanh thay đổi hoàn toàn, miễn cưỡng đè xuống được quân tâm náo loạn.
Thủ đoạn của Nhiếp Tuân cao hơn Nguyên Tín nhiều, rất nhiều ngày sau bên Phong Cẩn mới nhận được tin Nguyên Tín đã chết.
Điển Dần là một hán tử thẳng thắn, trong bụng nghĩ gì đều nói ra hết.
Anh ta líu lưỡi hỏi: “Nguyên Tín chết rồi sao?”
Phong Cẩn cười hỏi lại: “Có phải huynh đang nghĩ làm sao ông ta chết được đúng không?”
Điển Dần tỏ vẻ không hiểu. Anh ta không còn là cậu ngốc lúc trước nữa, có thể nghe ra được trong lời nói của Phong Cẩn còn ý nữa.
“Quân sư nói vậy là có ý gì?”
Phong Cẩn đáp: “Huynh không cảm thấy phản ứng của Nhiếp Tuân quá nhanh sao?”
Điển Dần không nhịn được vỗ đầu nói: “Theo như mạt tướng biết, Nhiếp Tuân này là con rể của Uyên Kính tiên sinh. Người tiên sinh xem trọng sao có thể là người bình thường? Nhiếp Tuân nhận nhiệm vụ tạm thời mà còn có thể chu toàn như vậy, có thể thấy người này là một nhân tài hiếm có…”
Phong Cẩn bật cười: “Điển Hiệu úy cũng là nhân tài hiếm có, tâm tư đơn thuần như vậy đúng là rất hiếm thấy.”
Điển Dần thẹn thùng: “Quân sư chớ cười mạt tướng. Rốt cuộc ở đây có vấn đề gì vậy?”
“Từ ngoài nhìn vào, Nguyên Tín chết bởi hai phó tướng ghi hận. Thực ra là chết vì tính toán của Nhiếp Tuân.”
Điển Dần kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Ý ngài muốn nói… Nhiếp Tuân cổ vũ hai phó tướng giết chủ tướng sao?”
Phong Cẩn lắc đầu. Điển Dần càng không hiểu.
“Quân nhân giết người dùng vũ khí hữu hình. Mưu giả giết người dùng thanh kiếm vô hình. Nhiếp Tuân là một mưu giả. Chủ công đã từng nói, mưu kế dù tinh diệu cỡ mấy, một khi bị người khác biết sẽ không còn hiệu lực nữa. Tương tự như vậy, mưu giả cũng sẽ không cho ai biết thủ đoạn giết người của mình.”
Nếu như Nhiếp Tuân thô bạo sai sử phó tướng mưu sát chủ tướng, vậy khi hắn xử lý phó tướng, không sợ bị phó tướng cắn cho một cái trước khi chết sao?
Mưu kế càng tinh diệu bí ẩn, tỷ lệ thành công càng cao, đồng thời, độ an toàn và lợi ích của mưu giả càng cao.
Phong Cẩn nói: “Cái chết của Nguyên Tín không tránh khỏi liên quan tới Nhiếp Tuân. Chỉ là không ai có chứng cứ tố cáo hắn.”
Hai người làm chứng duy nhất thì đã được đưa tới trước mặt Diêm Vương rồi.
Điển Dần nghe xong, rùng mình.
Phong Cẩn nói: “Cẩn cũng không có chứng cứ. Nhưng tất cả các sự kiện trùng hợp đều chỉ hướng tới Nhiếp Tuân. Nhiều trùng hợp thì không còn là trùng hợp nữa rồi.”
Điển Dần líu lưỡi: “Mưu hại chủ tướng… Nhiếp Tuân không sợ bị Hoàng Tung lôi về tính sổ sao?”
Hoàng Tung vốn là kẻ đa nghi, Nguyên Tín nhìn thì như chết cũng chưa hết tội, nhưng cẩn thận tra rõ, chắc chắn Nhiếp Tuân sẽ bị nghi ngờ.
Không có chứng cứ cũng không có nghĩa là không thể nghi ngờ một ai đó.
Phong Cẩn nói: “Có tin Nhiếp Tuân đã đưa vợ con tới nhà ngoại ở Hoàn Châu. Hiện giờ hắn chỉ có một mình, chân trần không sợ đi giày, còn lo lắng gì nữa? Hoàng Tung có muốn lôi Nhiếp Tuân về tính sổ thì cũng phải thắng được chủ công đã! Nhìn thế cục hôm nay, Điển hiệu úy cảm thấy phần thắng của Hoàng Tung lớn chừng nào? Nói Nhiếp Tuân giết Nguyên Tín là để báo thù cho hả giận, chẳng bằng nói Nhiếp Tuân đang dốc túi đánh cược một lần, được ăn cả, ngã về không! Chỉ là… không biết Hoàng Tung có hiểu được khổ tâm mưu tính này của Nhiếp Tuân không…”
Không có Nguyên Tín ở bên cạnh bó tay bó chân, Nhiếp Tuân mới có thể triệt để buông tay thủ vệ Kham Châu.
Chỉ tiếc…
Một ván bài tốt lại bị Nguyên Tín đánh cho lung ta lung tung, Nhiếp Tuân không có bản lĩnh thông thiên, làm sao có thể thay đổi càn khôn?