Điển Dần cảm khái nói: “Đáng tiếc, quá trễ rồi.”
Phong Cẩn gật đầu phụ họa: “Đúng là quá trễ rồi. Nếu Nhiếp Tuân phế Nguyên Tín sớm một chút, có thể chủ công…”
Anh chỉ nói tới đây bèn dừng lại. Nếu để cho Nhiếp Tuân toàn quyền chưởng khống điều hành binh mã Kham Châu, có Nguyên Tín bên cạnh phụ trợ, có thể Khương Bồng Cơ sẽ phải ăn nhiều thiệt thòi. Thủ đoạn của Nhiếp Tuân, Nguyên Tín làm sao so được, Nguyên Tín đem binh đánh giặc thì được chứ tính toán bố cục thì kém xa Nhiếp Tuân.
Hành quân đánh trận, kiêng kỵ nhất là để người ngoài nghề chỉ huy người trong nghề.
Nguyên Tín không tính là người ngoài nghề, nhưng tính tình ông ta lỗ mãng dễ xúc động, dễ làm hỏng chuyện.
Nguyên Tín có thể làm một cây đao tốt, nhưng không thể làm người cầm đao.
Điển Dần cũng có thể coi như là một fan cuồng ẩn danh của Khương Bồng Cơ, dù không đến nỗi cuồng nhiệt như Khương Lộng Cầm, nhưng cũng có được lòng tin chắc chắn. Nghe Phong Cẩn nói vậy, anh ta liền phản bác: “Dù Nhiếp Tuân có được đại quyền tự mình quản lý Kham Châu cũng không thể làm gì được chủ công.”
Phong Cẩn cười đáp: “Đúng vậy, đương nhiên chủ công là mạnh nhất.”
Fan cuồng nói cái gì cũng đúng. Phong Cẩn lựa chọn giống với Dương Tư, từ bỏ việc tranh luận với họ.
Mà lúc này Khương Bồng Cơ “mạnh nhất” mà Phong Cẩn nói tới đang làm gì?
Cô dẫn binh tới gây đủ sóng gió ở Kham Châu, rồi vứt lại một cục diện rối rắm cho Phong Cẩn xử lý, còn mình mang người phủi mông bỏ đi.
Khi Nguyên Tín bị hại, cô mới đi được nửa đường. Thời viễn cổ, tin tức qua lại rất chậm, đến lúc cô nhận được tin cũng phải mất một thời gian nữa. Nếu cô biết, khẳng định sẽ cho Nhiếp Tuân mấy cái like cộng thêm vài lời khen ngợi. Hành động này cực kỳ khiến người ta hả lòng hả dạ!
Khương Bồng Cơ cưỡi Tiểu Bạch ung dung đi đường, trong cổ họng hừ hử một điệu hát kỳ quái.
Bộ dáng nhàn nhã thoải mái, chẳng giống như đang mang binh đi đánh giặc mà như đang dẫn theo một đám bạn ra ngoại ô chơi.
“Chủ công đang lẩm bẩm hát gì thế?”
Vốn Dương Tư còn tưởng chủ công chỉ hừ hừ lung tung thôi, nhưng tập trung nghe một lát phát hiện ra có vài đoạn lặp đi lặp lại, chứ không phải là hừ loạn.
Không giống với các điệu hát đương thời, nhạc điệu này rất lạ.
Khương Bồng Cơ vui vẻ đáp: “Hành khúc mười quân Liên Bang.”
Trong câu nói trên, Dương Tư có thể hiểu được đủ cả sáu chữ, nhưng ghép lại thành một câu thì gã chịu, không hiểu nổi.
Dương Tư kinh ngạc hỏi: “Hành khúc mười quân Liên Bang? Liên Bang là nơi nào?”
Khương Bồng Cơ bắt nạt người không biết gì, dứt khoát lừa gạt: “Một nơi ta nằm mộng thôi, đó là một vùng đất tự do rất xa xôi.”
Dù đã xuyên qua gần mười năm, Khương Bồng Cơ vẫn rất nhớ cố hương, chưa bao giờ quên.
“Vùng đất tự do?” Dương Tư “ồ” một tiếng, thuận miệng hỏi thăm: “Nơi đó thế nào?”
Khương Bồng Cơ nhớ lại, bình tĩnh đáp: “Một nơi đầy rẫy chiến tranh.”
Từ khi cô hiểu chuyện, Liên Bang không ngừng diễn ra các trận chiến lớn nhỏ, nếu không phải vì chiến sự căng thẳng, Liên Bang cũng không cần khởi động kế hoạch chiến sĩ gen.
Có thể nói Khương Bồng Cơ là người bị hại trong kế hoạch này, đồng thời cũng là người được lợi.
Không có kế hoạch này, sợ là cô đã chết rồi, hoặc sẽ trở thành người bình thường bị bảo hộ.
Dương Tư kinh ngạc hỏi: “Nơi chiến tranh khắp nơi… cũng có thể gọi là vùng đất tự do sao?”
Khương Bồng Cơ cười đáp: “Có lẽ vì… Trong mộng kẻ khơi mào chiến tranh là vì muốn tự do. Giống như bây giờ, chư hầu tranh đoạt thiên hạ, chiến tranh nổi lên bốn phía, cũng vì bình định thiên hạ vậy. Chiến tranh là không tốt, nhưng chiến tranh cũng là một trong các thủ đoạn để đạt được mục tiêu…”
“Vì bình định thiên hạ mà khơi mào chiến tranh, nếu lời này được truyền ra ngoài, thế nào cũng sẽ rước lấy không ít công kích đó.” Dương Tư lắc đầu: “Chư hầu tranh đoạt thiên hạ là vì dục vọng của bản thân, tuyệt đối không công tâm như chủ công nói đâu. Chủ công không giống với bọn họ…”
Khương Bồng Cơ cười hỏi lại: “Không giống chỗ nào?”
“Chủ công tranh giành Cửu Châu là vì thái bình. Ngài nói lời này là từ tận đáy lòng, không chỉ Tư tin tưởng, người khác cũng tin. Ngài khác với các chư hầu khác, không phải ai cũng có được phẩm hạnh và giác ngộ cao như ngài. Ví dụ đơn giản nhất, chủ công cam lòng móc sạch kho riêng của mình vì dân chúng và tướng sĩ, mấy năm nay đã lần lượt ném ra mấy nghìn vạn xâu rồi, cực kỳ ít khi dùng đến tiền công. Người khác lại chỉ hận không thể ép khô dân chúng và tướng sĩ, tận hết khả năng bóc lột bọn họ, ỷ vào quyền lợi mà chiếm của chung làm của riêng. Cái loại người này mà nói mình tranh giành thiên hạ là vì dân chúng chứ không phải vì quyền lợi và địa vị chí cao trên đời, ai mà tin chứ?”
Dương Tư không nhận mình đang nịnh hót chủ công, gã chỉ ăn ngay nói thật thôi.
Từ góc độ này mà xem, không phải bỗng dưng mà Khương Lộng Cầm ca ngợi chủ công cả ngày.
Khương Bồng Cơ nói: “Không ngờ trong lòng Tĩnh Dung đánh giá ta cao như vậy. Để xứng đáng với lời khen của huynh, ta phải làm cho thật tốt.”
Dương Tư lúng túng ho khan, lơ đãng nhìn lướt qua ánh mắt của Khương Lộng Cầm, trong đó có viết một câu: Huynh rất tinh mắt!
Dương Tư: “…”
Người con gái mình coi trọng là một fan cuồng, nên cảm thấy thế nào nhỉ?
Đáp rằng: Trên đầu mình có một bãi cỏ xanh tốt, lúc nào cũng có thể chăn dê.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta phải nắm chắc.”
Dương Tư kinh ngạc: “Nắm chắc? Nắm chắc cái gì?”
“Cải cách quân đội.”
“Không phải chủ công nói chờ chiến sự kết thúc mới cải cách sao?”
Cải cách luôn đi kèm với cả lợi ích lẫn nguy hiểm, lỡ một cái sẽ đưa tới họa sát thân. Dương Tư hy vọng cô sẽ thận trọng hơn.
Khương Bồng Cơ nói: “Đúng là ta dự định chờ kết thúc chiến tranh mới thực hiện, nhưng bây giờ cũng có thể bắt đầu lên kế hoạch. Huynh tham mưu cho ta một chút.”
Hành quân buồn tẻ, dù có bọn cá muối trong kênh livestream chọc cười dọc đường, cô vẫn không thể trầm mê trong bình luận được. Dương Tư là một kẻ tinh mắt đấy.
Thi thoảng xem bình luận cũng phải cẩn thận, tránh bị Dương Tư phát hiện.
Cô muốn tìm vài việc để làm, giết thời gian.
Dương Tư hỏi: “Chủ công định thay đổi thế nào?”
“Ta không hài lòng lắm với chế độ quân sự hiện tại. Chức quyền trách nhiệm phân không rõ ràng, làm chậm hiệu suất, phân phối quân lương cho tướng sĩ không rõ ràng, luôn có tiểu nhân thừa cơ hội lợi dụng sơ hở ăn bớt tiền trợ cấp. Tinh nhuệ có mạnh đến mấy cũng không chịu nổi đám côn trùng có hại từng bước xâm chiếm… Còn có quân kỷ quân quy nữa, trước kia làm không tệ nhưng vẫn có kẻ cố tình vi phạm, khẳng định là vì cái giá phải trả quá thấp, nên bọn họ mới có gan…”
Thực ra cô muốn lười, áp dụng luôn theo chế độ của Liên Bang, nhưng cô cũng biết là không thể. Để tối đa hóa lợi ích, Khương Bồng Cơ chỉ có thể gia tăng cải tiến trên cái nền đã có thôi, chia nhỏ trách nhiệm và quyền lực, phù hợp với bối cảnh và thời đại thì người khác mới chấp nhận được.
Cô xuất thân quân ngũ, từ nhỏ đã được huấn luyện theo chương trình chiến sĩ gen, ra chiến trường từ rất sớm nên khắc sâu sự quan trọng của vũ khí. Dù là bất kỳ quốc gia hay thế lực nào, tôn nghiêm, quyền lợi và địa vị đều cần vũ lực cường đại ủng hộ.
Cô muốn giết ra một đường máu tanh trong thời loạn, thành lập nên một quốc gia vạn quốc triều bái mà không có vũ lực cường đại thì tất cả chỉ là lời nói suông.
Quân đội nhất định phải xây dựng thật tốt và việc cải cách cũng không thể tránh được.
Theo cô thấy, quân chế hiện tại thực sự hỏng bét rồi, tệ nạn có thể kể ra suốt ba năm canh giờ.
Khương Bồng Cơ không định cải cách một thể, mà sẽ từ từ từng bước một, tận hết khả năng giảm thiểu sự rối loạn và phản tác dụng. w●ebtruy●enonlin●e●com
Bắt đầu từ những vấn đề lớn nhất, từ từ xâm nhập.