Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1293

Một số người mắc bệnh đa nhân cách vô hại, nhưng một số người lại có tính công kích và tính xâm lược rất mãnh liệt.



Cô đã từng thực hiện nhiệm vụ bắt giữ một tên “quái thai” có những ba mươi sáu nhân cách.



Ba mươi sáu loại nhân cách, mỗi một nhân cách đều có khuynh hướng bạo lực chống đối xã hội, gây án hàng loạt, ảnh hưởng rất lớn đến xã hội.



Cấp trên nhiều lần ra lệnh truy sát nhưng đều thất bại thảm hại, truy sát không thành còn bị giết ngược.



Tên đó cũng là chiến sĩ gen của trại huấn luyện, là người tài giỏi của khóa đó, giá trị võ lực không thấp, độ nguy hiểm cực cao.



Ba mươi sáu nhân cách, mỗi nhân cách đều là “gương mặt vàng trong làng diễn sâu”, bản lĩnh nguỵ trang có thể nói là không chê vào đâu được, không ít chiến sĩ gen ngay cả chết thế nào cũng không biết. Tổn thất mấy người liền, cuối cùng, nhiệm vụ này được giao cho Khương Bồng Cơ, tuy nhiên cô cũng suýt chút nữa bị lừa.



Dĩ nhiên là Khương Bồng Cơ vẫn sống sót trở về, cô thành công lấy mạng của vị tiền bối đa nhân cách nhưng bản thân cô cũng phải nằm ở bệnh viện quân khu một thời gian khá dài.



“Chuyển biến xấu theo thời gian?” Dương Tư tò mò hỏi: “Bằng cách nào vậy?”



Khương Bồng Cơ cười nói: “Lấy một ví dụ, nếu như ngày nào đó, gã mắc bệnh thất tâm phong, tỉnh lại tự nhận mình là Dương Tư.”



Cả người Dương Tư run bắn lên.



Hù doạ gã thú vị lắm sao?



Dương Tư vô thức liếc nhìn Khương Lộng Cầm, chỉ thấy người phụ nữ bạc tình kia đang mặt đầy nghi ngờ nhìn mình.



(╯‵□′)╯︵┻━┻



Những ngày này làm sao mà sống đây!



Nếu như bị người khác NTR*, gã chắc chắn sẽ bóp chết đối phương, nhưng mà người vu oan cho gã là chủ công, lại còn là phụ nữ, gã uất ức đến mức không nói được gì.




* NTR là viết tắt của từ “Netorare” (寝取られ) trong tiếng Nhật dịch sang Tiếng Việt có nghĩa là “Cắm sừng”, nhưng nghĩa trong câu này có thể tạm dịch là Khương Bồng Cơ vu oan cho Dương Tư.



“Sao đó lại là chuyển biến xấu được? Chẳng lẽ ta lại có thể xuất hồn mà nhập vào người gã ta?” Dương Tư buồn bực bĩu môi.



“Tử Hiếu đã nói rồi, lời ma quỷ, không thể tin.” Khương Bồng Cơ giải thích: “Mắc loại bệnh thất tâm phong này, gã sẽ biến thành người mà gã tưởng tượng ra. Ví dụ như ‘anh trai của Hoa Uyên’, đây là người mà tiềm thức của Hoa Uyên tự nghĩ ra khi gã bị ức hiếp, không thể phản kháng được.”



Cô giải thích như vậy làm Dương Tư cảm thấy vừa mới lạ vừa thú vị, dường như hợp lý hơn so với cái gọi là “người anh trai đã mất nhập hồn phách vào”.



Dương Tư nói: “Ý chủ công là... theo thời gian, Hoa Uyên có khả năng sẽ tưởng tượng mình thành người khác?”



Khương Bồng Cơ gật đầu: “Ừ.”



Dù sao cũng là thời đại viễn cổ, không có điều kiện chữa bệnh và thuốc men đặc trị, bệnh của Hoa Uyên khó mà chữa khỏi được.



Không ngờ Khương Bồng Cơ lại đoán đúng, sau này, Hoa Uyên lại có thêm nhân cách khác.



Dương Tư tò mò hỏi: “Sao Tử Hiếu lại biết rõ vậy? Hình như ngay cả người bên gối Hoa Uyên cũng không hiểu gã bằng cậu đâu.”



Vừa dứt lời, gã đã bị Khương Bồng Cơ trừng mắt một cái.



Ăn nói kiểu gì vậy? Nói ai là người bên gối của Vệ Từ chứ?



Con ếch của cô vẫn đang được nấu từ từ trong nồi của cô, dùng lửa nhỏ để nấu, làm sao có thể nhảy sang nồi của người khác được?



Dương Tư: “...”



Mặc dù như vậy nhưng lời của Dương Tư cũng nói ra nghi vấn trong lòng mọi người, sự hiểu biết của Vệ Từ về Hoa Uyên đúng là khá tường tận.



Vệ Từ vẫn ung dung, lấy lệ nói: “Bấm đốt ngón tay tính toán, đêm xem tinh tượng.”



Dương Tư nhịn không được lầu bầu: “Lý do này của cậu còn có thể qua loa lấy lệ hơn nữa không hả?”



Vừa nãy là kẻ nào nói với gã rằng “lời ma quỷ, không thể tin”?



Thế mà quay đầu đã “tự vả” rồi, Vệ Từ cậu có bản lĩnh thật đấy!



Vệ Từ cãi lại Dương Tư: “Có thể chứ.”



Dương Tư: “...”



Hàn Úc thấy thế thì lắc đầu, anh ta đã quen biết Vệ Từ nhiều năm nhưng vẫn không thể lý giải được sự thần bí của Vệ Từ.



Chủ công cũng không hỏi, có thể thấy không có gì đáng ngại, giả vờ câm điếc là được.



Nhưng Dương Tư lại cứ thích tìm ngược cơ, biết rõ hỏi dồn sẽ không có kết quả nhưng vẫn không chịu từ bỏ.



Khương Bồng Cơ lấy cớ mệt mỏi, giải tán cuộc họp, Vệ Từ vừa đi ra khỏi lều vải thì Dương Tư đã đuổi theo anh.



Gã xấu xa nói: “Tử Hiếu, hay là cậu dùng danh hiệu ‘Tái Trì Cư Sĩ’ viết một quyển tiểu thuyết về Hoa Uyên đi, chắc chắn sẽ gây chấn động đấy.”



Vệ Từ nói: “Huynh thành tâm muốn làm gã tức chết hay sao?”



Đen tối! Thật sự là đen tối!*



Dương Tư nói: “Nghe câu chuyện kỳ lạ như vậy, thật khiến trong lòng ta ngứa ngáy, luôn cảm thấy chưa ‘đã’ cho lắm.”



Đối với những truyện gây tò mò, càng đọc càng thấy mới mẻ, gã luôn muốn tìm chuyện tương tự để đọc, để thoả mãn nhu cầu.



Vệ Từ lập tức từ chối.



Bất kể như thế nào đi nữa thì anh và Hoa Uyên cũng từng là cộng sự, bắt nạt đồng nghiệp cũ như vậy là thất đức.



Vệ Từ rửa mặt đơn giản, đang định đi ngủ thì một bóng dáng nhanh nhẹn chui vào, nhìn kĩ thì hoá ra là chủ công.



“Chủ công, ngài thế này là...”



Ỷ vào bản lĩnh giỏi, chủ công rất thích “thăm hỏi” người khác lúc nửa đêm.



Giọng Khương Bồng Cơ bốc mùi giấm chua, nói: “Về người tên Hoa Uyên đó, trước đây, huynh và gã rất thân quen sao?”



Người bên gối còn không hiểu rõ nhau đến vậy đâu!



Vẻ mặt Vệ Từ có mấy phần dao động, anh hơi mất tự nhiên, nói: “Dù sao thì cũng đã từng làm việc với nhau.”



Khương Bồng Cơ nửa dựa vào người anh: “Tử Hiếu, ta đau lòng lắm, không ngờ huynh lại giấu giếm ta, huynh thật sự không có gì với gã chứ?”



Vệ Từ cười khổ nói: “Từ và gã đều là đàn ông, quân tử chi giao nhạt như nước, tình cảm đó không giống với tình cảm dành cho chủ công.”



Mặc dù không quen nói mấy lời yêu thương nhưng Vệ Từ biết phải làm gì để người trước mắt “không xù lông”.



Vệ Từ cũng không cố ý giấu giếm, chỉ là ẩn tình bên trong vẫn chưa thể nói cho người ngoài biết, nhất là người trước mắt này.



“Nếu chủ công thật sự muốn biết, vậy Từ sẽ nói cho ngài biết.” Vệ từ nói: “Từ đối xử với gã như bạn tri kỷ, nhưng gã lại không nghĩ như vậy. Thất tâm phong của Hoa Uyên ngày càng nghiêm trọng, có ngày phát bệnh thì tự xưng là người vợ đã mất của Hoa Uyên. Người phụ nữ đó tính tình phóng đãng, thích những sĩ tử trẻ tuổi có dung mạo tuấn tú, lúc đó, Từ tuổi trẻ khí thịnh, tướng mạo dễ nhìn nên bị ‘nàng ta’ thường xuyên quấy rầy, nhiều lần không đạt được mục đích mà vẫn không chịu từ bỏ, Từ thấy vô cùng phiền nhiễu.”



Đối mặt với sự quấy rối, Vệ Từ nghĩa chính từ nghiêm* nói “Không!”.




* Nghĩa chính từ nghiêm: vô cùng chính trực, không có tà niệm.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Tướng mạo của Hoa Uyên không tệ nhưng nếu mặc nữ trang, lại còn trát thêm lớp phấn son đáng sợ thì dù là quỷ cũng có thể bị gã dọa khóc.



Chính vì chuyện này nên Vệ Từ mới bắt đầu điều tra quá khứ của Hoa Uyên, vừa hay gặp được nhân cách đầu tiên của Hoa Uyên tỉnh lại, Vệ Từ dùng vài thủ đoạn biết được không ít chuyện cũ từ miệng gã, sau đó liên kết các tin tức rời rạc lại với nhau và hoàn thiện lại.



Nếu như có thể, Vệ Từ thật sự không muốn tìm hiểu kĩ về Hoa Uyên, người này thật sự là yêu tà quỷ dị.



Khương Bồng Cơ giận dữ nói: “Quả thật không biết xấu hổ!”



“Chuyện cũng qua rồi, đừng nhắc tới nữa.” Vệ Từ thở dài nói: “Thật ra, đó cũng chỉ là người đáng thương.”



Sau khi Hoa Uyên biến thành “anh cả”, “vợ quá cố”, gã còn biến thành “cha mẹ đã mất”, “gã tình nhân của vợ” nữa...



Vốn là một quân sư tài ba! Vậy mà lại bị điên rồi.



Mỗi lần nhớ đến chuyện này Vệ Từ không khỏi xúc động bùi ngùi.



“Nếu như tính tình gã bình thường, trong thời loạn thế này, chắc chắn sẽ có địa vị, thế mà...”



Vệ Từ lắc đầu với vẻ tiếc nuối, kiếp trước, Hoa Uyên chết khá thê thảm, một kết cục mà không ai đành lòng nhìn thấy.



“Người này dám ngấp nghé huynh, quấy rối huynh à?” Khương Bồng Cơ nói: “Thế mà huynh vẫn còn đồng tình gã?”



“Dù gì thì cũng từng là bạn tri kỷ.” Vệ Từ nói.



Khương Bồng Cơ nói: “Nhắc tới chuyện này mới nhớ, hình như ta cũng hay ngấp nghé Tử Hiếu, quấy rầy Tử Hiếu mà, huynh có chán ghét ta không?”



Vệ Từ cười nói: “Đó không phải là chút sở thích âu yếm giữa những người có tình cảm với nhau sao? Từ thấy ngọt như mật vậy.”

Bình Luận (0)
Comment