Dương Tư nhạy bén phát hiện vẻ kinh ngạc chợt lóe trên mặt Vệ Từ rồi biến mất, cười nói: “Tử Hiếu quả là chuyện gì cũng biết, cậu cũng biết người này à?”
Tầm mắt của mọi người tập trung lên người Vệ Từ, anh chần chừ chốc lát, không biết nên nói ra hay không.
Không chờ Vệ Từ mở miệng, Khương Bồng Cơ đã nói: “Dù hắn ta là Hoa Uyên hay Cỏ Uyên cũng không cần chúng ta lo lắng, người lo lắng là Bá Cao cơ mà.”
Những lời này nghe có vẻ như đang giễu cợt nhưng thực tế là đổi chủ đề, giải vây giúp Vệ Từ.
Dương Tư nghe Khương Bồng Cơ nói thế liền xấu hổ mà sờ sống mũi một cái, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Vì thỏa mãn sự tò mò nhất thời mà bị chủ công để ý tới thì không có lợi.
Dương Tư thừa nhận gã rất tò mò, tuy Vệ Từ không phải trạch nam không bao giờ bước chân ra khỏi cửa, nhưng cũng không phải là người đi du lịch khắp chốn để học tập kiến thức hoặc là kiểu người thích bôn ba ngoài đường, vậy làm sao mà anh lại biết nhiều tin tức đến vậy? Nơi nào xuất hiện nhân tài là hầu như anh đều biết.
Thật không khoa học chút nào!
Chẳng lẽ Vệ Từ có cơ quan tình báo hoạt động bí mật nào đó không thể để người khác biết?
Khương Bồng Cơ âm thầm bảo vệ nhưng Vệ Từ không dám thản nhiên hưởng thụ.
Mọi người có mặt ở đây ai cũng như Kỳ Quan Nhượng không dễ đối phó, nếu vì “đãi ngộ đặc thù” mà để bọn họ sinh ra hiềm khích với anh, ngày sau tích nhỏ thành lớn, tạo thành lý do để bọn họ ra tay với anh, Vệ Từ cảm thấy đời này mình có thể chết nhanh hơn đời trước.
Trong nháy mắt, hàng nghìn suy nghĩ thoáng qua trong đầu Vệ Từ.
Anh nói: “Ta có nghe qua tin đồn về người tên Hoa Uyên này.”
Dương Tư lập tức phấn chấn lên, phàm là những người mà Vệ Từ có ấn tượng, hầu hết đều không phải kẻ tầm thường, ví dụ như Tôn Văn.
Vệ Từ cười khổ nói: “Hoa Uyên xuất thân từ một gia tộc nhỏ ở Nam Thịnh, từ nhỏ đã mất cha mẹ, sau khi nhược quán được chú thím sắp đặt cưới con gái dòng chính của một sĩ tộc sa sút. Người này tính tình mềm mỏng đến mức có chút yếu đuối, vợ gã lại có tính phách lối, chanh chua, hai người sinh được một trai một gái. Khi Nam Man xâm chiếm đô hộ, cả nhà Hoa Uyên phải trốn vào núi sâu lánh nạn, không ngờ bị nô bộc bán đứng, hành tung bị tiết lộ, vợ và hai con đều chết thảm.”
Vệ Từ kể sơ qua những chuyện xảy ra trong cuộc đời Hoa Uyên, mọi người lắng nghe mà nghi hoặc.
Khương Bồng Cơ kinh ngạc nói: “Ta thấy Hoa Uyên mà ta biết với Hoa Uyên mà Tử Hiếu kể là hai người hoàn toàn khác nhau.”
Nếu như Hoa Uyên thật sự là người mềm mỏng, yếu đuối, đừng nói đến chuyện nghĩ ra liên hoàn kế lấy đi lương thực trong tay Nguyên Tín, ngay cả An Thôi cũng không thể thu nhận gã vào dưới trướng mình được.
Dựa theo các tin tức biết được, Hoa Uyên tuyệt đối không phải người đơn giản.
“Ngựa mất móng trước*.” Dương Tư vỗ tay cười nói: “Tử Hiếu, lần này, không ngờ cậu lại sai rồi.”
* Ngựa mất móng trước: Ý nói vô tình phạm phải sai lầm.
“Ta còn chưa nói hết làm sao huynh biết được ta sai? Hình như mẹ đẻ của Hoa Uyên lúc mang bầu là thai song sinh nam.”
Vệ Từ vừa mới nói hai câu thì ánh mắt Dương Tư đã sáng lên.
Làm sao gã lại quên mất Vệ Từ còn có bút danh “Tái Trì* Cư Sĩ” chứ, mỗi một quyển tiểu thuyết của Vệ Từ đều khiến gã như si như say.
* Tái trì: truyền đi; truyền bá.
Nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống cao hơn cuộc sống, vừa nghe mở đầu câu chuyện là Dương Tư đã thấy hứng thú rồi, không nhịn được vểnh tai lên yên lặng lắng nghe.
Vệ Từ thản nhiên nói: “Trưởng tử còn chưa đến tuổi mọc răng đã chết yểu, con trai thứ còn sống thì được đặt tên là Hoa Uyên. Hoa Uyên còn chưa nhập môn thì cha mẹ đã bị nhiễm dịch bệnh mà qua đời, sản nghiệp gia đình bị chú thím ruột chiếm đoạt. Chú thím ngoài mặt thì đối xử với Hoa Uyên rất tốt, không hề bạc đãi đứa con trai duy nhất mà anh cả để lại, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm dùng thủ đoạn, định bụng nuôi dưỡng Hoa Uyên thành một tên vô dụng. Đến lúc Hoa Uyên nhược quán thì sắp đặt cho gã cưới một người vợ có tính tình cay nghiệt, thô bạo, ngang ngược, lại còn có tư tình với người khác trước khi cưới. Sau khi cưới, người phụ nữ này nắm giữ mọi quyền lớn nhỏ trong nhà, không biết thu liễm tính lẳng lơ, Hoa Uyên lại yếu đuối, không biết phản kháng. Cho đến tận khi họa Nam Man xảy ra, vợ Hoa Uyên và tình nhân thông đồng với nhau, âm mưu cướp đoạt gia sản của Hoa Uyên rồi cao chạy xa bay, bán đứng chỗ ẩn thân của gia đình Hoa Uyên, kết quả…”
Dương Tư đang nghe hăng say, vội vàng hỏi: “Kết quả? Kết quả thế nào?”
Câu chuyện cũng sắp kể xong mà Vệ Từ lại ngừng, đây không phải là cố ý “hành hạ” người ta hay sao?
Vệ Từ lãnh đạm nói: “Hoa Uyên mượn dao giết người, hai đứa con do đôi nam nữ kia tư thông với nhau sinh ra đều chết dưới đao của Nam Man.”
Dù sao đây cũng là thời viễn cổ, tiểu thuyết không có nhiều nên câu chuyện Vệ Từ kể vẫn rất thu hút.
Dương Tư hơi bối rối một chút, câu chuyện này đúng là “đầu voi đuôi chuột”, sau khi cẩn thận suy nghĩ thì lại thấy vô cùng khủng khiếp.
Vệ Từ nói: “Từ khi cha mẹ Hoa Uyên nhiễm dịch bệnh qua đời, gã liền bị bệnh thất tâm phong*, khi thì tỉnh táo, lúc thì mơ hồ. Khi bệnh phát tác, Hoa Uyên thường nói với người khác rằng gã không phải ‘Hoa Uyên’ mà là ‘anh trai sinh đôi của Hoa Uyên’. Người ngoài đều cho rằng thần trí của gã không bình thường, đối xử với gã như một đứa trẻ, vợ gã cũng biết chuyện này nên thường xuyên vụng trộm qua lại với tình nhân mà không kiêng dè gì, lại còn sinh cho tình nhân một trai một gái, Hoa Uyên hèn yếu không biết phản kháng, nhưng sau khi phát bệnh thất tâm phong thì tự xưng là ‘anh trai của Hoa Uyên’, là người có thù tất báo, tính tình tàn nhẫn xảo trá.”
* Insanity, bệnh mất trí, một loại bệnh tâm lý.
Dương Tư không nhịn được mà run lập cập.
“Chẳng lẽ gã thực sự là anh trai song sinh của Hoa Uyên?”
Vệ Từ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Lời ma quỷ, không thể tin.”
Chúng ta phải tin vào khoa học!
Tin tưởng chủ công!
Dương Tư nhìn Vệ Từ với vẻ kỳ quái, những lời này lại từ miệng một vị “Thần côn*” mà ra cơ đấy, nghe kiểu gì cũng không thấy xuôi tai.
* Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Dương Tư nghi hoặc, nếu không phải là anh trai song sinh, vậy chuyện sau khi bị bệnh liền biến thành hai Hoa Uyên với hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau thì phải lý giải kiểu gì đây?
Một người là Hoa Uyên hèn yếu, thần trí mơ hồ mặc người bắt nạt, bị vợ và nhân tình của vợ cắm cho mấy chiếc sừng, nhân tiện còn “tặng” thêm hai đứa con để gã ta “được làm cha” nhiều năm như vậy. Một nỗi sỉ nhục như thế, đừng nói Hoa Uyên vốn xuất thân từ sĩ tộc, dù là một tên ăn xin nào đó cũng không thể chấp nhận nổi.
Một kẻ có thù tất báo, tàn nhẫn xảo trá, mượn Man tộc giết vợ và nhân tình của ả, thuận tiện còn giết luôn hai đứa con vốn sớm chiều ở chung. Đừng quên, Hoa Uyên còn bày liên hoàn kế cướp đi lương thực của cả vùng Kham Châu từ trong tay Nguyên Tín, lừa được Nhiếp Tuân, bẫy Hoàng Tung một phen.
Dương Tư vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện, đám người Hàn Úc thì nhìn Vệ Từ với ánh mắt quỷ dị.
Câu chuyện mà Vệ Từ kể không khỏi quá mức tường tận, càng nghe càng thấy giống tiểu thuyết.
[Đáng Thương Đáng Tiếc]: Thất tâm phong? Có phải bệnh rối loạn đa nhân cách không? Không ngờ Hoa Uyên lại là bệnh nhân thần kinh.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Khả năng này rất lớn, Từ mỹ nhân nói Hoa Uyên bị thất tâm phong từ khi cha mẹ qua đời, chú thím chiếm đoạt gia tài, lòng mang ác ý với Hoa Uyên, thậm chí còn muốn biến Hoa Uyên thành phế nhân, anh ta vẫn còn nhỏ tuổi mà đã phải đối mặt với hoàn cảnh tàn ác như thế, có lẽ vì vậy mà anh ta đã biến thành người có hai nhân cách, một nhân cách tự xưng là anh trai của Hoa Uyên, để biết thêm chi tiết vui lòng tham khảo hai nhân vật “Hồng Quỳ và Lam Quỳ*”. Trong ký ức của Hoa Uyên, anh trai sẽ luôn bảo vệ anh ta cho nên tính cách thứ hai hoàn toàn bất đồng với tính cách thứ nhất, từ con cừu nhỏ biến thành hoa ăn thịt người.
* Hai nhân vật trong truyện và trò chơi “Tiên Kiếm kỳ hiệp”.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi] Con cừu nhỏ biến thành hoa ăn thịt người, ví dụ quá hay, like mạnh!
Khương Bồng Cơ nói: “Theo ta được biết, thất tâm phong là bệnh khó chữa khỏi, ngược lại sẽ càng chuyển biến xấu theo thời gian.”
Hai nhân cách là một loại rối loạn tâm lý rất nghiêm trọng, cô đã từng tiếp xúc với những người bị bệnh này, đó hoàn toàn không phải ký ức vui vẻ gì. Vietwriter.vn