Liễu Hi đã khỏi bệnh, trở lại bình thường rồi!
Tin tức này giống như sấm rền mặt đất bằng phẳng vậy.
Hoàng Tung còn chưa nói gì mà những người mang lòng xấu xa đã ngồi không yên, giống như bị lửa thiêu đến mông vậy.
Đặc biệt là thế lực ở huyện Trủng Hà thuộc quận Hứa, bọn họ âm thầm cấu kết với Hoàng Tung, bán đứng những chiến sĩ đang hăng hái chiến đấu ngoài tiền tuyến của quận Hứa, khiến tiền tuyến bị suy sụp, thương vong hơn sáu nghìn người, huyện Trủng Hà cũng vì thế mà thất thủ. Cũng may mà đám người Trình Viễn, Mạnh Hằng cùng La Việt đã phòng bị đầy đủ, nếu như bọn họ không phát hiện ra thì số người thương vong sẽ không dừng lại ở sáu nghìn mà có thể là toàn quân bị diệt, hàng chục nghìn tướng sĩ sẽ hoàn toàn bị chôn vùi!
Một đám người nóng lòng như lửa đốt, sợ bị Khương Bồng Cơ tính sổ.
Bọn họ phái người đi dò hỏi ý của Hoàng Tung, lo lắng Hoàng Tung đổi ý, bán đứng bọn họ.
Bởi vì bọn họ đã từng bán đứng Khương Bồng Cơ, cho nên bọn họ cũng sợ bị Hoàng Tung bán đứng, đây cũng coi như là báo ứng đi.
Hoàng Tung nói: “Chư quân đã về dưới trướng của ta, tất nhiên là ta sẽ che chở chư vị thật chu toàn, chừng nào ta còn bất bại thì Lan Đình không thể làm gì các vị được.”
Mọi người thở phào một hơi, chỉ cần Hoàng Tung không đẩy bọn họ đi là được.
Nhưng bọn họ lại không chú ý đến điều kiện tiên quyết để Hoàng Tung bảo vệ bọn họ là anh ta phải “bất bại”.
Nếu như không cẩn thận mà “thất bại”, Khương Bồng Cơ sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Rõ ràng là không thể nào!
Bọn họ được Hoàng Tung che chở, cho nên tạm thời không cần sốt ruột, nhưng những người mắt đi mày lại với Hoàng Tung, đang ghé vào đầu tường chuẩn bị trèo ra mới đang phải sợ hãi.
“Không ngờ Liễu Hi lại khỏi bệnh rồi? Tại sao cô ta có thể lành bệnh được chứ? Lúc trước không phải còn nói là bệnh sắp chết, thất bại liên tục trên chiến trường mà cô ta vẫn không thể ra mặt sao?” Bọn cường hào ác bá của quận Hứa không chỉ ba hay năm nhà, huyện Trủng Hà đã nằm trong tay Hoàng Tung rồi, còn những huyện khác vẫn chưa kịp đầu quân qua đó.
Nói cách khác, bọn họ vẫn đang nằm dưới sự quản lý của Khương Bồng Cơ, sống chết vẫn bị bóp chặt trong tay người ta.
Có người nói với vẻ nghi hoặc: “Đúng là may mắn thật!”
Bọn họ đều mong ngóng Khương Bồng Cơ mau chết, bởi vì mãi không thấy tin tức gì truyền ra nên không ít người đã ngầm cho rằng cô đã bị Diêm Vương bắt đi rồi.
Ai ngờ Khương Bồng Cơ chỉ yên lặng mấy tháng, sau đó lại rêu rao trở về, hù chết cục cưng rồi.
“Không phải ngươi đã chi một số tiền lớn để mời cao tăng đạo sĩ nguyền rủa cô ta à? Kết quả thì sao, người ta không những không chết mà còn vui vẻ trở về kia kìa…”
Nói đến chuyện này, vẫn còn có người đang rất buồn chán đây, mình bị những tên đạo sĩ trọc đầu này lừa rồi, lời nguyền rủa người khác chết là không có thật.
“Bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì? Chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, giờ Liễu Hi đã trở lại rồi, ta chẳng chiếm được lợi ích gì, ngươi cũng có khác gì đâu!”
Mọi người im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu liếc nhau đầy ăn ý.
Sau một lúc lâu...
“Tóm lại... Chúng ta không còn thời gian làm gì được nữa, trước tiên cứ giấu kĩ chứng cứ đã, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.”
Bọn họ đều tưởng là Khương Bồng Cơ bệnh nặng sắp chết, dưới gối lại không có con nối dõi, cô mà chết thì thế lực của cô chắc chắn sẽ bị Hoàng Tung thâu tóm.
Cho nên bọn họ mới vội vã tiếp cận Hoàng Tung, nịnh hót lấy lòng, xúm lại ôm lấy bắp đùi, thêu hoa trên gấm sao bằng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi chứ?
Lúc này mà không tỏ rõ thái độ, chờ Hoàng Tung chiếm được thế lực của Khương Bồng Cơ, trở thành chư hầu đứng đầu của Đông Khánh, bọn họ có muốn với tới đùi người ta cũng muộn rồi.
Ai ngờ...
Ôi, nghìn tính vạn tính, lại không có tính tới khả năng con ma ốm kia lại khỏi bệnh!
May mà còn có đường lui, chỉ cần đốt hết phong thư làm chứng bọn họ thông đồng với địch là Hoàng Tung, thì dù Khương Bồng Cơ có nói bọn họ phản bội thông đồng với địch, miệng bọn họ cũng chắc chắn không nói ra nửa lời, cứ chối đến cùng, liều chết cũng không nhận, chẳng lẽ cô ta còn có thể bắt Hoàng Tung đến để tra hỏi hay sao?
Nghĩ vậy, trái tim đang hoảng sợ của mọi người mới yên ổn trở lại.
Nhưng bọn họ vui mừng chưa được bao lâu thì mặt ai cũng như màu đất khi phát hiện ra toàn bộ phong thư mà mình cẩn thận cất giữ đã biến mất rồi!
Bị trộm!
Kẻ trộm là ai được chứ?
Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một người, thế là mặt cắt không còn chút máu.
Phúc không cùng tới, họa đến dồn dập, phong thư là bằng chứng thông đồng với địch đã biến mất, điều tồi tệ hơn xảy ra rồi.
Mấy phu nhân duyên dáng sang trọng không giữ nổi dáng vẻ kiêu ngạo nữa, vội vàng nói: “Lão gia, không xong rồi, bên ngoài có rất nhiều binh lính đang bao vây phủ của chúng ta!”
Hộ vệ và gia đinh nỗ lực ngăn cản, kết quả lại trở thành vong hồn dưới kiếm, mùi máu tanh nồng nặc xông vào khoang mũi, mấy vị phu nhân bị dọa sợ đến mức hoa dung thất sắc.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Thấy gia quyến trên dưới, bà vú già, hộ vệ trong phủ đều bị kề kiếm sáng như tuyết vào cổ, họ cảm thấy hoảng sợ.
“Làm cái gì à? Ngài không biết tự dùng mắt để nhìn hay sao? Bắt hết lại!”
Các gia đình khác cũng đang xảy ra tình hình tương tự, có người kêu khóc không ngừng, có người mờ mịt luống cuống, có người lòng như tro tàn... Không ít gia quyến kêu gào vô tội, cầu xin tha mạng, cũng có người ỷ vào thân phận của mình để quát lớn với binh lính, hoàn toàn không có một chút tự giác của phạm nhân chút nào.
“Quân gia... Mấy người phụ nữ đó, họ vô tội mà...”
Có người dũng cảm, không chịu cúi đầu, nhưng cũng có người vì mạng sống mà phải cúi đầu với những con người lỗ mãng mà ngày thường mình vẫn coi khinh, mở miệng gọi “Quân gia”.
“Vô tội?” Binh sĩ dẫn quân đi bắt người cười lạnh một tiếng, lời nói không hề khách sáo chút nào: “Không có người nào là vô tội cả.”
“Ai làm người ấy chịu! Dù sao thì phụ nữ và trẻ em cũng vô tội mà!”
“Chỉ dựa vào ngươi sao, ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?” Binh sĩ cười lạnh nói: “Ngươi bằng lòng chịu trách nhiệm, vậy cũng phải để xem sáu nghìn đồng đội đã phải uổng mạng của ta có đồng ý hay không đã!”
Trên đời này chỉ những quý nhân này vô tội, vậy còn toàn bộ cha mẹ, vợ con của các tướng sĩ đều là đáng đời sao?
Chết trên tay quân địch, chuyện này không đáng xấu hổ, chết do người của mình phản bội, đấy mới là nhục nhã!
“Muốn định tội thì cũng phải có thủ phạm chính hoặc tòng phạm chứ, làm sao có thể một gậy mà đánh chết hết được?” Vietwriter.vn
Binh sĩ nói: “Định tội là chuyện của chủ công, những kẻ thô kệch như bọn ta chỉ phụ trách bắt người thôi.”
Bởi vì lo lắng tội phạm sẽ chạy trốn, cho nên Mạnh Hằng đã đặc biệt phái binh lính mang chứng cứ vô cùng xác thực để đến tận nhà và bắt giam người lại, chờ Khương Bồng Cơ xét xử.
Khương Bồng Cơ đi đường vòng để gặp đoàn quân của Hàn Úc, vừa hay Vệ Từ cũng ở tiền tuyến.
Nhìn thấy Vệ Từ, tâm tình của cô tốt lên một chút.
Mọi người đều biết tâm tình của Khương Bồng Cơ không tốt, đều ăn ý không nhắc đến chuyện ở quận Hứa mà chỉ quan tâm đến thu hoạch của cô ở Kham Châu.
Khương Bồng Cơ nhẹ nhàng trôi chảy nói về chuyện Nguyên Tín, hy vọng mọi người coi chuyện Nguyên Tín như một lời cảnh báo, đừng phạm phải hành động ngu xuẩn tương tự.
Vệ Từ nói: “Một ngày trước, Từ nhận được tin tức Nguyên Tín đã chết.”
Khương Bồng Cơ ồ lên một tiếng, bình thản hỏi lại: “Chết như thế nào?”
Cô nhận được tin từ tiền tuyến, nhưng dọc đường đi nhanh, đoán chừng đã bỏ lỡ người truyền tin, cho nên cô vẫn chưa biết tin Nguyên Tín đã chết.
“Nguyên Tín say rượu, sau đó bị hai tên phó tướng cắt yết hầu mà chết.” Vệ Từ nói: “Bởi vì tên phó tướng cưỡng đoạt con gái nhà lành, khiến người ta phải chết, không tuân theo quân kỷ nên bị khổ chủ báo đến tận cửa, vì sợ Nguyên Tín sẽ xử lý theo quân pháp nên bọn chúng đã cả gan, nhân cơ hội giết lão...”
Khương Bồng Cơ nói: “Khổ chủ đến tận cửa? Đúng là trùng hợp.”
Cô không tin đây chỉ là trùng hợp, trùng hợp càng nhiều, ngược lại sẽ để lộ ra mùi vị tính toán.
Vệ Từ gật đầu: “Từ cũng có suy nghĩ giống như vậy.”
Khương Bồng Cơ lại nói: “Nguyên Tín là bạn tốt của chúng ta đấy, lão chết rồi, ta cảm thấy thật đáng tiếc.”
Vệ Từ: “...”
Hoàng Tung mà nghe thấy cô nói như thế, không chừng sẽ có cảm giác như bị đâm vào tim đấy.
Vệ Từ nói: “Từ lo lắng cho Thương Châu, Nguyên Tín vừa chết, quyền hành của Kham Châu rơi vào tay Nhiếp Tuân, người này lại khó đối phó.”
Khương Bồng Cơ nói: “Lương thực ở Kham Châu bị một người đàn ông tên là Hoa Uyên lừa đi, giờ không còn nhiều nữa, Nhiếp Tuân thông minh đến mấy cũng khó có thể nấu ăn mà không có cơm.”
Một ván bài vốn rất tốt lại bị Nguyên Tín phá hỏng, sau khi Nhiếp Tuân tiếp quản, chắc cũng chỉ kéo dài được hơi tàn mà thôi.
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Vệ Từ kinh ngạc nói: “Hoa Uyên?”
Khương Bồng Cơ nói: “Ừ, là một người rất gian trá, bản lĩnh lừa ăn lừa uống rất giỏi.”
Lừa gạt được lương thực cất trữ của Kham Châu, còn không phải là lừa ăn lừa uống sao?