Người phản bội Khương Bồng Cơ không ai khác, chính là chiến hữu mà cô đã kết giao khi còn ở doanh trại huấn luyện chiến sĩ gen, đó là kẻ phản bội vì ham muốn cá nhân mà bán chuyện cơ mật quan trọng của Liên Bang. Bởi vì chuyện cơ mật bị tiết lộ nên dẫn đến tiền tuyến cùng chiến tuyến đều sụp đổ, ít nhất một triệu tướng sĩ đã phải trả giá bằng tính mạng của mình, có thể nói đó là tổn thất lớn nhất trong gần trăm năm nay của Liên Bang.
Thời gian chấp hành nhiệm vụ, Khương Bồng Cơ không phòng bị chút nào mà giao phía sau lưng của mình cho đối phương, suýt nữa đã đánh mất mạng nhỏ.
Tên phản bội đó đã đổ tội danh của mình lên đầu Khương Bồng Cơ, biến cô trở thành hiệp khách cõng nồi*.
* Cõng nồi: bị vu oan giá họa.
Cô chỉ là một chiến sĩ gen bình thường không có bối cảnh, một khi đã ngồi vững tội danh ấy, chắc chắn phải chết.
Liên Bang phát lệnh truy nã bắt giữ, Khương Bồng Cơ không cam lòng ngồi chờ chết, cho nên cô đã dùng vũ lực mạnh mẽ đột phá vòng vây rồi bỏ chạy.
Cô chạy ngang qua mấy hành tinh, kiên trì đuổi giết tên phản bội thực sự, muốn cho những tướng sĩ chết oan một câu trả lời, cũng như minh oan cho chính mình.
Cô đã giết chết tên phản bội trước khi hắn leo lên phi thuyền đến nơi khác, tiện thể lấy được chứng cứ quan trọng chứng minh bản thân trong sạch.
Mặc dù chứng minh được mình trong sạch, nhưng bởi vì chống lại mệnh lệnh bắt giữ, giết hại chiến hữu... Phía trên chưa chính thức định tội, nên ai cũng không thể lấy mạng của kẻ phản bội được, Khương Bồng Cơ bị ép xuất ngũ khỏi đội quân chiến sĩ gen, dùng một thân phận binh lính Liên Bang bình thường để tiến vào Quân đoàn 7.
Ngày đầu tiên bước vào quân đoàn, cô đã chạm mặt lão cấp trên.
Đối phương nói mấy câu qua loa với cô, đến nay cô vẫn còn nhớ rõ.
[Khương Bồng Cơ? Tôi đã xem qua tư liệu của cô... Thật là một cô gái nhỏ dũng cảm, dùng sức mạnh chống lại... Đúng là người của Quân đoàn 7!]
Khương Bồng Cơ không chịu khuất phục mà đứng thẳng lưng, nhắc lại một lần nữa.
[Tôi vô tội, tôi trong sạch, tại sao phải chấp nhận lệnh bắt không hề có đạo lý chứ?]
[Cô là quân nhân, không có gì là hợp lý hay không hợp lý, phục tùng là thiên chức.] Cấp trên nói: [Còn nữa, cô vẫn không có lòng tin đối với Liên Bang vậy à? Dù cho có chứng cứ vô cùng xác thực, thì bọn họ cũng sẽ thẩm tra một cách kỹ càng, cuối cùng trải qua một lần thẩm tra lại của tòa án quân sự mới có thể định tội được.]
Khương Bồng Cơ nghẹn đến đỏ mặt, nói: [Tôi chỉ là một chiến sĩ gen bình thường, ai biết được có thể bị kéo đi làm người chịu tội thay hay không chứ?]
[Kế hoạch huấn luyện chiến sĩ gen đã thất bại rồi, khó có thể gặp được một chiến sĩ gen có suy nghĩ đặc biệt như vậy đấy.] Cấp trên cười nói: “[Chậc chậc, mưu toan ngấm ngầm còn rất nhiều, bình thường cô đọc không ít tiểu thuyết đúng không?]
Khương Bồng Cơ: “...”
[Không có bằng chứng thì sao dám định tội cô, đưa cô ra tòa án quân sự hoặc bí mật đưa cô đi xử quyết, sợ là ngay cả...] Lời còn chưa dứt, đối phương chợt cười khẽ, nói rằng: [Thời gian không còn sớm, tôi còn phải tiến hành một cuộc họp, trước tiên cô đến chỗ cho tân binh để báo cáo đi, có duyên sẽ gặp lại.]
Thực chiến của Khương Bồng Cơ phong phú hơn tân binh nhiều, chỉ cần vài năm đã dựa vào công lao và thành tích để thăng chức, lần thứ hai gặp được cấp trên.
Hình như đối phương đã hoàn toàn quên cô, chỉ đối đãi với cô như một cấp dưới bình thường.
Khương Bồng Cơ cũng không cố gắng leo lên làm quen với đối phương, cho đến khi cấp trên bởi vì một vài chuyện mà xuất ngũ, cô cũng trở thành người nối nghiệp cấp trên của mình.
[Hậu sinh khả uý.] Cấp trên cười nói: [Quân đoàn 7 giao cho cô.]
[Vâng!]
Mỗi khi Khương Bồng Cơ nghĩ tới những chuyện này, luôn cảm thấy tiếc nuối, bởi vì cô phụ sự kỳ vọng rất lớn cùng mong đợi của cấp trên.
Trước khi xuyên không, cô cảm thấy bản thân làm quân đoàn trưởng coi như đã xứng đáng với chức vụ.
Xuyên không gần mười năm, cô dần dần thay đổi suy nghĩ của chính mình.
Với tư cách chiến sĩ đơn độc, cô rất ưu tú, nhưng với tư cách dẫn dắt quân đoàn ra tiền tuyến chiến đấu, cô vẫn còn thiếu sức lửa.
Có lẽ là bù đắp, có lẽ là đồng cảm, mà Khương Bồng Cơ rất muốn làm tốt chức “chủ công” này, bởi vì cô không thể để cho người của chính mình thất vọng.
“Nếu như... Ngay cả can đảm cho sáu nghìn tướng sĩ vô tội chết oan một câu trả lời cũng không có, quả thực sống vô dụng rồi!” Khương Bồng Cơ âm thầm siết chặt nắm tay, quyết tâm đã định.
Xung quanh tĩnh lặng không người, chỉ có bình luận như mưa trên màn hình livestream là không chịu cô đơn, yên lặng cuộn thông tin làm mới.
[Quả Óc Chó Không Có Quả Óc Chó]: Bác Streamer, việc xử lý đầu sỏ gây nên tui không có ý kiến, nhưng liên quan đến người nhà thì có hơi quá hay không? Tui không phải thánh mẫu ngốc nghếch, chỉ là tui cảm thấy danh tiếng bác Streamer bây giờ đang rất tốt, không cần phải để cho những người này làm ảnh hưởng đến danh tiếng, sau nghìn năm nữa vẫn tranh luận.
[Ba Đến Năm Nhịp]: Người phản bội đáng tội, nhưng người thân của họ là vô tội, bác Streamer không phải là người không hiểu chuyện chứ?
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Không có gì không tốt, tui đứng về phía bác Streamer, dù sao cũng là hai thời đại khác nhau, chúng ta không thể dùng tam quan của chúng ta để áp vào bác Streamer được. Ông chủ Tào cũng đã mượn cái chết của cha mình để đánh vào Từ Châu, giết bao nhiêu dân chúng của Từ Châu chứ? Tuy rằng việc cha chết không phải là nguyên nhân chính, nhưng cũng là một trong những lý do thúc đẩy ông chủ Tào. Bác Streamer bị người ta phản bội, nếu như không để cho người khác nhìn thấy người phản bội bác ấy phải trả giá, thì sau đó người phản bội bác ấy chỉ sợ càng ngày càng nhiều. Bởi vì cái giá phải trả cho sự phản bội là quá thấp, thế nên giá của lòng trung thành lại rẻ đi. Trong thời kỳ loạn lạc, hiền lành và tốt bụng chỉ có thể được coi là tính từ trung tính. Bởi vì hiền lành cùng tốt bụng quá sẽ chỉ mang lại những sự phản bội cùng tổn thương không ngăn lại được, không chỉ uy hiếp đến tính mạng của những người bên cạnh bác Streamer, mà còn thêm cả tính mạng của bác Streamer nữa. Trước kia tui luôn cho rằng bác Streamer giống ông chủ Tào, nhưng giờ nhìn lại, bạn ấy lại càng giống Lưu Đại Nhĩ hơn...
Vietwriter.vn
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Tui cũng không cảm thấy quá đáng, đối với những người ngoài xem trò vui như chúng ta mà nói, sáu nghìn người chết kia chẳng qua chỉ là những con số lạnh như băng thôi, nhưng đối với người nhà tướng sĩ mà nói, bọn họ đều là những thi thể nằm ở trên chiến trường không người thu lại, một vết thương mà cả đời cũng không thể khép lại được.
Các đại boss lão làng đều nhảy vào châm biếm trong kênh livestream, sao những cá muối khác ngồi yên được chứ?
Không ít người cũ đều biết tính tình ban đầu của Khương Bồng Cơ vừa xấu xa vừa mạnh mẽ, động một chút lại kiếm chuyện với khán giả, hai năm gần đây quả thực ôn hòa hơn nhiều.
Bởi vì quá mức ôn hòa, ngược lại khiến cho một số người mới trong kênh livestream nảy sinh ý lấy tiêu chuẩn thánh nhân mà yêu cầu cô.
Sự thực chứng minh, khả năng Khương Bồng Cơ trở thành kẻ tàn sát còn lớn hơn nhiều so với thánh nhân.
Ai tới khuyên bảo cũng không thay đổi được cô, kẻ phản bội người dân quận Hứa của cô cùng với toàn tộc, ở trong mắt cô đã là người chết rồi.
Vệ Từ nhận được tin huyện Trủng Hà của quận Hứa thất thủ sớm hơn Khương Bồng Cơ hai ngày.
Lúc nhận được tin, anh đã có dự cảm không lành rồi.
“Ôi, kiếp này tốt xấu gì cũng được sống tạm bợ thêm vài năm rồi, trước điện Diêm Vương, đừng có kêu oan, mấy người chết không oan chút nào đâu.”
Nếu như không phải do Liễu Xa thì đám người quận Hứa kia sớm nên bị chủ công băm thành tám mảnh rồi, đâu có thể sống tạm đến nay?
Thật vất vả mới lái vận mệnh đi lối khác, tránh được số kiếp toàn tộc bị chôn vùi, đám người kia tại sao lại không biết quý trọng, ngược lại một lòng muốn chết vậy?
“Số mệnh, thực sự là một thứ thú vị.”
Vệ Từ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao lộng lẫy, ngôi sao trong mắt người khác đối với anh mà nói cũng chỉ là những mật mã huyền ảo mà thôi.
Hoàng Tung dẫn quân công phá tiền tuyến quận Hứa, một lần ra quân đã chiếm được huyện Trủng Hà, vui sướng còn chưa hoàn toàn qua đi, Hoàng Tung lại nhận được tin tức…
“Lan Đình khỏi bệnh rồi.”
Vài chữ ít ỏi, Hoàng Tung lại cảm thấy áp lực trên vai đột nhiên tăng lên, thật giống như áp bức vô hình vậy.
Vừa khiến anh ta khó thở, đồng thời cũng khiến anh ta âm thầm xúc động, tâm tình phức tạp đan xen, hợp thành một thứ cảm xúc khó nói thành lời.
Trình Tĩnh nói: “Chủ công rất vui vẻ.”
Hoàng Tung nói: “Lan Đình bệnh nặng, thắng cũng chả vẻ vang gì. Giờ cô ta khỏi bệnh rồi, dĩ nhiên là vui mừng.”
Bởi vì trải qua thời gian dài bị Khương Bồng Cơ gây áp lực, nên đối với trận đấu này Hoàng Tung nhìn rất thoáng.
Thắng tất nhiên mừng rỡ, thua cũng không cảm thấy xấu hổ.