Con tim Dương Tư bị tổn thương sâu sắc, nhưng gã cũng không dám tìm chủ công kiếm xúi quẩy, vì chủ công nhà mình đã nhanh chóng biến thành quả pháo rồi, không dám chọc!
Chuyện này phải nhắc đến chiến báo mới nhận được cách đây không lâu…
Khương Bồng Cơ đang trò chuyện vui vẻ với Dương Tư, hưởng thụ túi nước Khương Lộng Cầm dâng lên, mặc kệ ánh mắt u oán của Dương Tư, đưa túi nước lên uống.
Cô chưa kịp thở ra một cái cho thoải mái, lính truyền tin bên ngoài báo có tin quan trọng cần bẩm báo.
Khương Bồng Cơ nhíu mày, lẩm bẩm: “Lúc này có thể có chuyện gì?”
Không mấy ai biết chuyện cô thống lĩnh năm mươi nghìn đại quân quấy rối Kham Châu, chứ nói chi đến điều động lính truyền tin đến báo.
“Cho gã đi vào báo đi.”
Để kịp đem tin tức tới, lính truyền tin ngày đêm lao vùn vụt, người mệt ngựa mỏi, mặt mũi bơ phờ, vừa thấy Khương Bồng Cơ, hai mắt gã lại sáng lên vài phần. Gã nói: “Hồi bẩm chủ công, quận Hứa ở tiền tuyến thất thủ, quân địch đánh vào huyện Trủng Hà quận Hứa, tướng sĩ thương vong hơn sáu nghìn người. Hiệu úy La Việt dẫn tàn binh lùi lại giữ hẻm núi Tam Sơn, quân sư Hàn Úc ra Bắc chi viện, thế cục tạm thời ổn định lại.”
Khương Bồng Cơ nghe vậy, kinh ngạc trợn tròn hai mắt, dường như không hiểu gã vừa nói gì.
“Quận Hứa thất thủ, mất một huyện Trủng Hà? Nhờ Văn Bân xuất binh kiềm chế binh lực của Hoàng Tung mới miễn cưỡng ổn định được hẻm núi Tam Sơn?”
Giọng cô cất lên cao vút, dù không vang dội nhưng mọi người đều cảm giác bầu không khí đang ngưng trệ, thở cũng khó.
Khương Bồng Cơ lạnh mặt, thu lại uy thế, lính truyền tin cảm giác nhiệt độ như giảm xuống.
“Ngươi cẩn thận trả lời, chuyện gì đã xảy ra ở tiền tuyến?”
Địa hình quận Hứa khá đặc biệt, bốn phía là núi cao hiểm trở, nhưng trong cảnh nội lại khá bằng phẳng, dãy núi thấp bé. Liễu Xa quản lý nơi này, dẫn nguồn nước từ sông vào, bỏ rất nhiều công sức khai phá mạch nước ngầm mới giải quyết được cảnh khô hạn của quận Hứa, khiến nó trở thành một quận có sản lượng thu hoạch lương thực lớn ở Đông Khánh.
Huyện Trủng Hà gần sông, cũng là nơi có sản lượng lương thực lớn nhất quận Hứa.
Đại quân Hoàng Tung công phá phòng tuyến quận Hứa, đại quân áp sát, áp lực phòng thủ đột nhiên gia tăng. Quận Hứa nguy rồi!
Nếu không phải Hàn Úc thấy không ổn, vội mang binh đi kiềm chế binh lực Hoàng Tung thì quận Hứa đã không chỉ mất đi một huyện rồi.
Hai ba tháng nữa là thu hoạch được vụ mùa, lần này Hoàng Tung kiếm lợi lớn rồi!
Lính truyền tin nơm nớp trả lời, Khương Bồng Cơ nghe được mà nổi cơn tam bành.
“Bọn khốn kiếp này, ta còn chưa chết đâu, mà đã dám chạy tới nịnh nọt kẻ địch sao? Ai cho bọn họ lá gan lớn thế!”
Cô đã phân phối trọng binh phòng thủ quận Hứa, không nói tường đồng vách sắt nhưng cũng không phải giấy!
Tại sao có thể thất thủ nhanh như vậy? Thì ra là có nội ứng!
Khương Bồng Cơ thực sự tức giận!
Vì quận Hứa là địa bàn của Liễu Xa, khi Khương Bồng Cơ tiếp nhận, thế lực nơi đó cũng an phận, cô không muốn đi tìm phiền toái, song phương bình an vô sự. Nào ngờ, cô giả bệnh một cái, đám lão bất tử kia đã bị lửa thiêu mông, ngồi không yên rồi!
Dương Tư can: “Chủ công chớ nổi giận. Đổi lại nhìn theo một góc độ khác thì đây là phúc chứ không phải họa. Dù sao bây giờ lộ ra vẫn hơn là sau này gây chuyện.”
Cũng may là quận Hứa chưa thất thủ hoàn toàn, chỉ mất một huyện Trủng Hà thôi, so với tổn thất của Hoàng Tung ở Kham Châu, đủ để hòa nhau.
“Ta hiểu, nhưng ta đang giận!” Khương Bồng Cơ âm trầm, nghiến răng nói: “Ta hận nhất là phản bội!”
Cô căm thù hai chữ “phản bội” đến tận xương tủy. Cô thưởng thức và khâm phục kẻ ngông nghênh mà trung thành, cũng cực kỳ ghét bỏ kẻ tiểu nhân thay đổi thất thường. Một khi đã theo cô, dù là thật tâm quy thuận hay giả dối quần nhau, cũng không thể làm ra hành động phản bội.
Bằng không, bất kể là ai…
Cũng đều phải chết!
Có lẽ người bên ngoài không nhìn rõ được điều này, nhưng Vệ Từ rõ nhất.
Kiếp trước, vì sao Từ Kha có một câu đánh giá “Tính tình tráo trở, phản bội từ bé”?
Còn không phải vì chủ cũ của Từ Kha bị bệ hạ giết chết, Từ Kha tuy ngoài mặt giả ý quy thuận, nhưng lại vụng trộm liên hệ với tàn quân của chủ cũ, mượn cơ hội gây sự sao?
Dù không tạo nên nhiều sóng to gió lớn, nhưng Từ Kha lại thực sự chọc giận bệ hạ rồi, trở thành mưu sĩ duy nhất bị cô tự tay chém giết.
Những người khác, dù là tự sát hay mai danh ẩn tích, hoặc quy thuận, bệ hạ cũng hết lòng tôn trọng tiết tháo và tín ngưỡng của văn nhân. w●ebtruy●enonlin●e●com
Còn Từ Kha thì thảm rồi, không chỉ chết không toàn thây, cuối cùng còn phơi thây nơi hoang dã bị dã thú xẻ thịt.
Đương nhiên, nếu đời này Từ Kha đã làm Từ đại quản gia, đương nhiên sẽ không thê thảm như vậy.
Khương Bồng Cơ nói: “Những lão già kia đang lo mình chết quá tịch mịch, muốn kéo toàn tộc chôn cùng đúng không?”
Tuy Dương Tư là văn nhân, nhưng cũng có thể cảm giác được sát ý trùng trùng từ toàn thân Khương Bồng Cơ tràn ra.
Gã vội uyển chuyển nói: “Kẻ tiểu nhân phản bội, đương nhiên không thể dùng.”
Giết mấy tên điển hình lập uy là đủ rồi, không đến mức liên lụy cả tộc.
“Nói đúng ra phải là: Kẻ tiểu nhân phản bội, để sống chỉ phí không khí.” Khương Bồng Cơ sửa lại lời gã. Giận thì giận, nhưng cô vẫn còn lý trí.
“Ta muốn có một câu trả lời cho sáu nghìn tướng sĩ đã hy sinh. Ta không trách Bá Cao, vì chiến tranh vốn là lấy mạng đi đánh cờ, thắng sống, thua chết, không có gì có thể thay đổi. Nhưng ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ có tội nào đâm một đao sau lưng ta, khiến cho tướng sĩ phải uổng mạng, một cũng không. Phạm sai lầm, chỉ giết vài kẻ lập uy thì làm được gì? Ta phải cho tất cả mọi người đều biết, cái giá để phản bội ta rất đắt!”
Nếu chết trong bàn cờ chiến tranh, chí ít hy sinh của tướng sĩ vẫn có giá trị, chết cũng có ý nghĩa.
Nhưng chết vì bị người mình phản bội thì cô không chấp nhận được!
“Đây là lỗi của ta. Mấy năm nay tu thân dưỡng tính, bọn họ lại nghĩ rằng ta là quả hồng mềm, có thể bóp được.”
Ánh mắt Khương Bồng Cơ lóe lên sự tàn nhẫn, dọa cho Dương Tư mãi cũng không nói được nửa lời khuyên can.
“Chủ công… có vẻ là lạ.” Dương Tư vẫy vẫy Khương Lộng Cầm lại, khẽ lẩm bẩm với cô.
“Có gì mà lạ?”
Khương Lộng Cầm vẫn lạnh nhạt. Mệnh lệnh của Khương Bồng Cơ là khuôn vàng thước ngọc, cô không cần chất vấn, chỉ cần chấp hành là được.
Dương Tư nói: “Chủ công có vẻ căm ghét hai chữ ‘phản bội’ quá nhỉ? Phản ứng kịch liệt hơn người bình thường.”
Khương Lộng Cầm nhíu mày hỏi: “Có ý gì?”
“Người bình thường dù có ghét bị ‘phản bội’ đi nữa cũng sẽ không phản ứng kịch liệt như thế, trừ phi là người đã từng bị ‘phản bội’ thật sâu. Xem mấy năm nay, chỉ có chủ công đi trêu đùa người khác, nào đến phiên người ngoài ‘phản bội’ chủ công? Cho nên ta mới thấy lạ!”
Khương Lộng Cầm đáp: “Huynh nghĩ nhiều rồi, đây là chủ công thẳng tính.”
“… Đúng, cô nói gì cũng đúng!”
Dù chủ công có không bình thường, nhưng với cô, mãi mãi là bình thường.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Thân là người bình thường, vì sao gã lại vụng về mờ mắt, nhìn trúng kẻ đầu óc có bệnh là cô chứ?
Khương Lộng Cầm là fan cuồng, luôn mang theo kính lọc dày như đáy bình thủy tinh để nhìn chủ công. Dương Tư thì khác, cho nên gã nhạy cảm phát hiện ra có gì sai sai.
Nhưng gã không nói rõ được cái khác thường này là gì, cũng không truy đến cùng.
Đôi khi chân tướng chỉ kém một chút thôi. Dương Tư đoán không sai, hoàn toàn chính xác, Khương Bồng Cơ giết trời giết đất đã từng bị người ta phản bội.
Nhưng là ở kiếp trước.