Đi lấy nước?
Nơi nào cần lấy nước chứ?
Đầu óc Nhiếp Tuân đang mơ hồ giờ như bị một thứ gì đó cắt ngang vậy, hắn lập tức tỉnh táo lại, tóm bừa lấy một người gần đó.
“Chỗ nào gặp hỏa hoạn hả?”
Người đó không nhận ra thân phận của Nhiếp Tuân, hắn ta đang cầm xô nước đi dập lửa nên vội vàng trả lời: “Kho lương bị cháy rồi.”
Một lúc lâu sau Nhiếp Tuân vẫn chưa phản ứng lại, giống như hắn không nghe rõ đối phương vừa nói gì vậy.
Đúng lúc này, quân y phụ trách việc chăm sóc Nhiếp Tuân phát hiện hắn biến mất, vội vàng đi tìm người.
Quân y vội vội vàng vàng tiến đến đỡ lấy Nhiếp Tuân: “Quân sư, ngài đi đâu vậy? Ngài vẫn chưa hạ sốt mà!”
Nhiếp Tuân xoay lại tóm chặt lấy cánh tay của quân y, hai mắt giăng kín tia máu nhìn chằm chằm vào đối phương, hắn gằn từng tiếng hỏi: “Chỗ nào gặp hỏa hoạn?”
Sắc mặt quân y đờ ra, vô cùng khó xử: “Quân sư, thân thể của ngài quan trọng hơn, tạm thời đừng cử động, các vị tướng quân đã phái người đi dập lửa rồi, bọn họ sẽ khống chế được ngọn lửa nhanh thôi. Ngài đừng lo lắng quá, hiện tại ngài về trong lều nghỉ ngơi trước đi đã, để ngày mai hẵng xử lý việc này.”
Giọng nói của Nhiếp Tuân bỗng trở nên sắc lạnh, hắn lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc là bị cháy ở đâu hả!”
Đôi mắt quân y đỏ lên, trả lời hắn: “Là... là kho lương bốc cháy...”
Nhiếp Tuân nhận được câu trả lời này, yết hầu nghẹn lại, khung cảnh trước mắt đảo lộn, ánh mắt càng lúc càng tối đi, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trận hỏa hoạn lớn này kéo dài đến lúc trời tảng sáng mới dần dần được khống chế, nhưng số lương thực cứu được trong lúc hỏa hoạn lại không bằng một phần trăm lúc trước.
Buổi chiều ngày hôm sau, cuối cùng Nhiếp Tuân hấp hối thoi thóp cũng thoát khỏi tay Diêm Vương, dần dần tỉnh lại, nhưng mà tinh thần không còn được như trước nữa, mặt mày tiều tụy, quân y chăm sóc hắn còn phát hiện trên đầu hắn xuất hiện vài sợi tóc bạc và tóc xám, trông Nhiếp Tuân già đi rất nhiều.
“Quân sư, quân sư tỉnh rồi...”
“Quân sư tỉnh rồi!”
Nhiếp Tuân mệt mỏi rã rời, yếu ớt đến mức chỉ nói chuyện thôi đã thấy mệt rồi, nhưng hắn vẫn cố gắng ngồi dậy, từ từ liếc mắt nhìn một vòng những người xung quanh.
“Đêm qua kho lương bốc cháy, các ngươi đã điều tra được nguyên nhân dẫn đến vụ cháy chưa?”
Bởi vì sốt mấy ngày không đỡ, giọng nói của Nhiếp Tuân khản đặc hẳn, nghe không giống giọng nói của một người đàn ông trong độ tuổi tráng niên mà giống như người già bảy chục tuổi vậy.
Các tướng lĩnh tôi nhìn anh, anh nhìn lại tôi, không ai dám bước ra khỏi hàng để trả lời.
Nhiếp Tuân cũng không vội vàng, ngược lại hắn còn lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ.
Nhiếp Tuân thay đổi câu hỏi: “Đã khống chế được ngọn lửa chưa?”
Một phó tướng ấp úng nói: “Đã dập được rồi.”
Nhiếp Tuân lại hỏi: “Cứu được bao nhiêu lương thực?”
Phó tướng nói: “Đêm qua ngọn lửa cháy rất mạnh, gió đêm lại lớn, hơn nữa gần đây thời tiết hanh khô oi bức, khó có thể ngăn ngọn lửa lại được...” Nhiếp Tuân im lặng nhìn hắn ta, vị phó tướng đó bị hắn nhìn, vừa ngại vừa hổ thẹn, dứt khoát quyết tâm nói: “Lương thảo bị cháy rất nghiêm trọng, còn lại không đến một phần trăm!”
Hắn ta nói như vậy, những người xung quanh nhìn hắn đầy trách móc.
Tình trạng của quân sư đã không ổn lắm rồi, hắn ta lại không biết đường nói chuyện khéo léo một chút, nhỡ đâu thực sự khiến quân sư tức giận dẫn tới nguy hiểm đến mạng sống thì phải làm sao?
Nhiếp Tuân không hôn mê nữa, hắn giống như người bị rút mất cột sống, lưng và bả vai sụp hẳn xuống, trông rất uể oải, mất tinh thần.
“Còn không đến một phần một trăm...”
Hắn thều thào lặp đi lặp lại, khiến người khác nghe thấy mà đau xót.
Ban đầu số lương thực này còn có thể gắng gượng đến lúc thu hoạch vụ thu, Kham Châu có thể kéo dài hơi tàn thêm một thời gian nữa, ai ngờ một trận hỏa hoạn lại đốt gần hết số lượng lương thực.
Hắn thở dài, cũng biết trận này không thể đánh tiếp được nữa, ngoại trừ đầu hàng ra thì Kham Châu không còn con đường nào khác.
Thật ra Nhiếp Tuân có thể chọn kiên cường tử thủ đến cùng, nhưng tướng sĩ đã xuống tinh thần rồi, liệu còn có thể chịu đói chịu khát giữ vững Kham Châu không?
Hắn lại hỏi tiếp: “Chuyện kho lương bị cháy, đã điều tra được nguyên nhân chưa?”
Mọi người quay qua quay lại nhìn nhau, cuối cùng chọn ra một người lên trả lời.
“Đã... đã điều tra được rồi...”
Nhiếp Tuân hỏi: “Điều tra ra gì?”
Để đề phòng kẻ địch đánh lén kho lương, Nhiếp Tuân đã phái trọng binh trông giữ, cứ một khắc lại đi tuần tra lại một lần, vị trí kho lương lại cực kỳ bí mật. Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt như vậy, vì sao kẻ địch vẫn có thể đốt được kho lương chứ? Nếu không phải do người làm, vậy chẳng lẽ là thiên tai sao?
Phó tướng lắp bắp, sau một lúc mới ấp úng nói được vài chữ, chắp vá mãi mới thành một câu chuyện hoàn chỉnh được. Chuyện này phải bắt đầu nói từ việc Nhiếp Tuân phái người bắt cửa hàng gạo làm ăn đen tối kia lại, hắn lấy lý do “các cửa hàng gạo đã bịa đặt tin đồn để bán được gạo cũ” để bắt không ít người bán gạo, đoạt lấy lương thực tích trữ của bọn họ.
Trong thời kỳ loạn lạc này, người có thể tích trữ tiền bạc và lương thực nhiều như thế, chắc chắn không phải thương nhân bình thường.
Trong số những nhà buôn gạo bị bắt, có một người là phú hào ở Kham Châu, gia đình có truyền thống buôn bán, tích góp được gia tài khổng lồ.
Để chuộc lại người thân bị bắt, em trai của nhà buôn đó đồng ý lấy hai trăm nghìn thạch lương thực để trao đổi.
Nhà giàu không hổ danh là nhà giàu, một lần vung tay là tiêu hai trăm nghìn thạch, đúng lúc Kham Châu đang thiếu thốn lương thực, không thể bỏ qua cuộc trao đổi này.
Nhiếp Tuân day day đầu lông mày, trầm ngâm suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhớ lại những chuyện liên quan.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Chuyện này đúng là do hắn cho phép.
Tuy rằng chuyện nhà buôn gạo nhân lúc khó khăn mà tăng giá lương thực rất đáng giận, nhưng sau lưng bọn họ đều có người chống lưng, không phải là sĩ tộc địa phương đứng sau bày ra chuyện buôn gạo thì cũng là cửa hàng thường xuyên qua lại làm ăn với các sĩ tộc khác. Nhiếp Tuân có tức giận thế nào cũng không dám giết bọn họ, chỉ có thể đồng ý đưa ra số tiền chuộc nhất định rồi thả người.
Em trai của nhà buôn kia lấy hai trăm nghìn thạch lương thực để chuộc lại anh trai, nhưng nhất thời bọn họ không giao được nhiều lương thực như vậy, chỉ có thể chuyển gạo đến dần từ các nơi khác nhau. Đợt lương thực đầu tiên là khoảng năm mươi nghìn thạch, một trăm năm mươi nghìn thạch còn lại chỉ có thể xin nợ một thời gian, chuộc được người thân ra rồi tính tiếp.
Nhiếp Tuân hỏi: “Năm mươi nghìn thạch lương thực à? Lúc đưa vào kho đã kiểm tra chưa?”
Phó tướng nói: “Mọi thứ được kiểm tra cẩn thận rồi, túi nào cũng đầy đủ.”
Năm mươi nghìn thạch lương thực là số lượng cực lớn, đương nhiên bọn họ không thể mở từng túi ra mà kiểm tra được, chỉ có thể kiểm tra vài túi thôi.
Người khuân vác lương thực cũng có thể đoán xem bên trong có phải là lương thực thật không thông qua cảm giác lúc bê.
Ai ngờ, đêm hôm đó kho lương lại bốc cháy.
Có gió đêm tiếp sức, ngọn lửa cháy rất mạnh.
Cứu hỏa cả đêm, lương thực còn lại trong kho không bằng một phần một trăm lúc trước.
Đợi đến lúc phó tướng phái binh đi bắt nhà buôn đó, thì người ta đã kịp dẫn người thân chạy trốn từ đêm hôm trước rồi, không bắt được ai hết.
“Quả nhiên, ta vẫn thua thật rồi.” Nhiếp Tuân nhếch mép lên tự giễu.
Phó tướng lúng ta lúng túng nói: “Quân sư, bây giờ cần phải nghĩ cách khác thôi.”
Nhiếp Tuân cười khổ: “Lương thực còn sót lại còn không đủ cho tướng sĩ toàn quân ăn trong một hai ngày, còn có cách gì dùng được nữa đây?”
Tình hình khó cứu vãn, trừ khi tiên nhân có thể tay không biến ra lương thực, nếu không thì không còn cách nào khác nữa rồi.
Lúc này, Nhiếp Tuân thật sự mong rằng Phong Cẩn dẫn quân đến đây đánh một trận, ít nhất trước khi chết hắn còn kéo theo vài người để lót đường.
Nhưng Phong Cần không làm theo mong muốn của hắn, không chỉ không phái binh tấn công, ngược lại còn cho người nhóm lửa nấu cơm trước trận địa.
Phong Cẩn nói: “Đổi năm mươi nghìn thạch lương thực để lấy Kham Châu, đúng là không thiệt mà.”
Mạnh Hồn cười nói: “Tên thương nhân kia muốn dựa dẫm vào chủ công, không những không cần chúng ta đền bù năm mươi nghìn thạch lương thực, họ còn muốn dâng cho chúng ta hai trăm nghìn thạch đấy.”
Cục diện ở Đông Khánh càng lúc càng rõ ràng, những thương nhân này cũng bắt đầu xếp hàng muốn đầu tư, nhưng chủ công của bọn họ đâu phải dễ dàng mà dựa dẫm như thế đâu.
Phong Cẩn: “Có nhận hay không thì phải hỏi chủ công trước mới được.”
Thương nhân quan trọng lợi ích, ít ai thật lòng lắm.
Trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích và tiền thôi, sắp tới Kham Châu sẽ sụp đổ, những thương nhân có cái nhìn nhạy bén nhân cơ hội này trở mặt cũng là chuyện bình thường.
Phong Cẩn lợi dụng lòng dạ của thương nhân để tặng Nhiếp Tuân một liều thuốc mạnh.
Kham Châu, toi rồi!