Cho dù Nhiếp Tuân không muốn đầu hàng, nhưng quân lương bị thiêu rụi, hai ngày liên tiếp các tướng sĩ chỉ được uống cháo loãng... Nói là cháo loãng, không bằng nói luôn là nước cháo thêm mấy hạt gạo. Trừ quân tinh nhuệ ra, không ít binh sĩ được chiêu mộ len lén bỏ trốn, trong một đêm hơn nửa số binh sĩ đào ngũ.
Nhìn doanh trại vắng lạnh tiêu điều, trong lòng Nhiếp Tuân nghĩ ngợi trăm hồi.
Hắn là bệnh nhân, theo lý mà nói hắn phải được ăn đồ tốt hơn, nhưng trong doanh trại thiếu lương thực trầm trọng nên cơm nước của hắn cũng chỉ là cháo loãng.
“Thật sự đến mức cùng đường bí lối rồi sao?”
Nhiếp Tuân cảm thán, bưng chén cháo loãng lên uống sạch sẽ, “lấp đầy” bụng rỗng.
Hai ngày lại trôi qua, số lượng binh lính đào ngũ ngày càng nhiều, trị an xung quanh cũng bắt đầu hạ thấp.
Không ít binh lính đào ngũ vì quá đói nên trực tiếp xông vào nhà dân giết người cướp của, rất nhiều dân chúng vô tội chết oan.
Nhiếp Tuân quả thực lực bất tòng tâm, dân chúng oán thán, Phong Cẩn nhân cơ hội này nội ứng ngoại hợp với người khác để mở cổng thành.
Nhóm Mạnh Hồn xuất binh, tiến quân thần tốc vào thành, dân chúng trốn trong nhà không dám ra ngoài.
Nhiếp Tuân đã nhịn đói bốn ngày rồi, chỉ có thể thắt chặt đai lưng để giảm bớt cảm giác đói bụng, thuốc quân y cung cấp cũng cắt rồi.
“Quân sư, không phải tiểu nhân tham sống sợ chết, nhưng trong nhà trên có người già dưới có trẻ nhỏ…”
Quân y thu dọn quần áo chuẩn bị chạy trốn, trước khi đi còn lo lắng cho sức khỏe của Nhiếp Tuân nên áy náy nói ra ý định chuẩn bị bỏ trốn của gã.
Nhiếp Tuân không trách gã, ngược lại còn cho gã một miếng ngọc bội, nhìn chất lượng của miếng ngọc bội này phỏng đoán có thể đổi được ít tiền bạc.
“Ngươi đi đi!”
Quân y buồn khổ thương tâm, trước khi đi cúi đầu chắp tay với Nhiếp Tuân, sau đó gánh bọc quần áo ra đi không quay đầu lại.
Do bệnh tình và đói bụng, không bao lâu Nhiếp Tuân rơi vào hôn mê, lúc hắn tỉnh lại ngửi được mùi thơm của cháo thịt băm.
Vừa mở mắt ra, hắn liền thấy cảnh sắc xung quanh trở nên lạ lẫm.
Hắn ngẩn ra, một cô gái bên chân phải hơi khập khiễng từ bên ngoài bước vào, cô gái búi tóc theo kiểu người đã lấy chồng, da dẻ màu lúa mì khỏe khoắn, nhìn không được mịn màng như các tiểu thư khuê các mà có phần thô ráp. Nhưng tinh thần cô rất tốt, trên người còn thoang thoảng mùi thuốc.
“Ngươi tỉnh rồi à? Do lúc trước quá lâu không được ăn uống gì nên không thể ăn thức ăn mặn, ta đành sai người nấu cháo thêm chút nước thịt cho ngươi, ngươi ăn lót dạ trước đi.” Cô gái mặc binh phục, nhìn một cái liền biết cô là nữ binh, chắc chắn đây là cấp dưới của Liễu Hi.
Nhiếp Tuân nhìn cô gái, sau đó lại nhìn cách bài trí xung quanh, lạnh nhạt hỏi: “Ta bị bắt phải không?”
Cô gái cười, nói: “Tiên sinh cũng không phải người thường, sao có thể so sánh ngang hàng với đám tù binh tầm thường kia?”
Nhiếp Tuân không hiểu ý cô ta.
Cô gái giải thích: “Tù binh của doanh trại tù binh có thể bị nữ binh giải ngũ chọn đi, chắc tiên sinh sẽ không muốn đến nơi đó đâu.”
Nhiếp Tuân không lên tiếng.
Hắn biết dưới trướng Khương Bồng Cơ có quy định này, bị chỉ trích lên án không ít.
“Vậy ngươi là?” Ánh mắt Nhiếp Tuân mang theo mấy phần tò mò nhìn nữ binh kia.
“Là quân y chăm sóc bệnh tình của tiên sinh, lúc trước tiên sinh sốt cao, suýt chút nữa không tỉnh lại nữa.” Cô gái đặt thuốc đã nấu xong xuống, đứng dậy đi lấy đồ, đồng thời nói: “Tuy y thuật của tiểu nhân kém hơn danh y nhưng so với lang băm thì tốt hơn nhiều, tiên sinh không cần lo lắng.”
Nhiếp Tuân trợn mắt uống thuốc cô gái đưa cho, trong miệng đắng vô cùng.
Hắn cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn, uống cháo thịt băm ngon đến mức ngón tay cái giần giật.
Cháo thịt vào bụng, trong dạ dày rốt cuộc cũng có cảm giác ấm áp.
Nhiếp Tuân lúc nên uống thuốc thì uống thuốc, lúc cần ăn cơm thì ăn cơm, chẳng có chút gì giống tù binh, nữ binh kia cũng không để ý nhiều nói cho hắn biết tình hình bên ngoài ra sao.
Đúng như Nhiếp Tuân đoán, Phong Cẩn nắm lấy cơ hội này công phá Kham Châu, chỉ mất có năm sáu ngày đã chiếm lĩnh toàn thành.
Thậm chí còn không bị chống cự lại, dân chúng tự nguyện dẫn đường.
Phong Cẩn còn phải xử lý cục diện rối rắm của thế lực cũ lưu lại, phân phát ba trăm nghìn thạch quân lương, chiêu mộ binh lính đào ngũ lúc trước.
Mềm nắn rắn buông, nhanh chóng ổn định thế cục Kham Châu.
Lúc Nhiếp Tuân gặp Phong Cẩn thì bệnh tình của hắn đã tốt hơn rồi, lúc thời tiết đẹp còn có thể rời giường đi lại một chút.
Phong Cẩn cười, nói: “Mấy ngày này chiêu đãi không được chu toàn, mong Thành Doãn bỏ quá cho.”
Nhiếp Tuân im lặng nhìn đối phương, dường như muốn nhìn thấu Phong Cẩn.
“Các ngươi định xử trí ta như thế nào?”
“Tiên sinh là biểu huynh của chủ công, an bài tiên sinh ra sao tất nhiên phải thông báo cho chủ công trước.” Phong Cẩn nói: “Trước mắt mong tiên sinh an tâm ở đây dưỡng bệnh. Quân y điều trị cho tiên sinh nói rằng nếu tiên sinh không nghỉ ngơi tốt thì dễ dàng lưu lại mầm bệnh sau này.”
Thái độ Phong Cẩn vô cùng ôn hòa, căn bản nhìn không ra không lâu trước đây hai người còn đối đầu gay gắt.
Mí mắt Nhiếp Tuân hơi híp lại, thầm chấp nhận đề nghị của Phong Cẩn.
“Nghe nói tôn phu nhân ở nhà ngoại tại Hoàn Châu, hình như Thành Doãn là con rể của Uyên Kính tiên sinh?”
Phong Cẩn biết thừa nhưng vẫn cố hỏi.
Anh biết Nhiếp Tuân và Trình Tuần không cùng phẩm cấp, nhắc đến vợ con của Nhiếp Tuân, thái độ của hắn sẽ không thể cứng rắn được nữa.
Trình Tuần chết theo chủ cũ, Nhiếp Tuân tuyệt đối không thể làm được chuyện đó, huống hồ Hoàng Tung làm việc còn không phúc hậu, nhiều lần bạc đãi hắn.
Nhiếp Tuân gật đầu “ừ” một tiếng, ánh mắt nhìn Phong Cẩn có vài phần khát vọng.
Phong Cẩn nói: “Uyên Kính tiên sinh là danh sĩ được toàn bộ Hoàn Châu tôn kính, ai dám mạo phạm ông ấy? Tôn phu nhân mang theo con gái đến nhờ cậy ông ấy, chắc chắn sẽ không phải chịu ấm ức. Bây giờ tiên sinh nên dưỡng bệnh thật tốt, sau này gặp lại thì họ sẽ không phải đau lòng vì ngươi.”
Hai người đang nói chuyện thì quân y mang đồ vào giúp Nhiếp Tuân thay thuốc.
Cô thi lễ với Phong Cẩn, Phong Cẩn đáp lễ lại, hơn nữa còn gọi một tiếng “Điển phu nhân”.
Nhiếp Tuân kinh ngạc nhìn hai người.
Phong Cẩn nói: “Vị này là phu nhân của Điển tướng quân.”
Nhiếp Tuân gần như bị dọa sợ.
Phu nhân Điển tướng quân?
Vợ của Điển Dần ư?
Điển phu nhân cười nói: “Nhưng mà ở đây ta chỉ là quân y thôi, Điển phu nhân gì chứ?”
Nhiếp Tuân vốn đang là bệnh nhân rất nghe lời, bây giờ càng phối hợp hơn.
Phong Cẩn chắc chắn rằng Nhiếp Tuân không có ý định chống cự thì mới yên tâm rời đi, thỉnh thoảng mới tới nói chuyện vài câu.
Anh truyền tin chiến thắng ở Kham Châu tới tiền tuyến.
Hoàng Tung thì nổi bão, Khương Bồng Cơ lại cười.
“Bên Hoài Du chiếm được Kham Châu, bên chúng ta cũng không thể tụt lại phía sau, tranh thủ giải quyết mọi chuyện trước đầu năm để tất cả mọi người yên tâm đón năm mới.”
Binh mã hai phe quyết định sẽ quyết chiến vào lúc thu hoạch vụ thu.
Cuộc sống cứ trôi qua như thế, bầu không khí biến thành giương cung bạt kiếm.
Hoàng Tung biết tin Kham Châu rơi vào tay Phong Cẩn thì vô cùng tức giận.
Bởi vì Nhiếp Tuân bị bắt, không có cách nào báo cáo chi tiết cuộc chiến ở Kham Châu cho anh ta biết, Hoàng Tung chỉ có thể biết sơ qua mọi chuyện.
Nghe tin chiến sự, sắc mặt Hoàng Tung vô cùng phức tạp.
Nếu không phải do Hoa Uyên lừa mất lương thực tích trữ của Kham Châu thì Kham Châu không đến nỗi thất thủ nhanh như vậy.
Vừa nghĩ tới tên ngu xuẩn Nguyên Tín, trong lòng Hoàng Tung giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên Tín thật con mẹ nó biết cách hại đồng đội mà!
Tức giận một lúc, Hoàng Tung liền nghĩ đến Nhiếp Tuân, tâm trạng lại trở nên phức tạp.
Một lúc lâu sau, anh ta thở dài, để tin chiến sự cầm trong tay qua một bên.
“Bên phía Hoài Giới có tiến triển gì không?”
Bây giờ anh ta cần một trận thắng để lấy lại sĩ khí.
Trình Tĩnh lắc đầu, nói: “Không có.” Vietwriter.vn