Hoa Uyên đột nhiên tới thăm, khiến trong lòng mọi người nảy sinh cảnh giác.
Suy nghĩ của đám Hàn Úc, Dương Tư cũng không khác so với Khương Bồng Cơ lắm, An Thôi đưa ra yêu cầu kết minh vào ngay thời điểm này, chắc là bởi vì nội bộ Nam Thịnh xảy ra biến động lớn. Kết minh thì có thể, nhưng bọn họ phải biết rõ ràng từ đầu tới cuối mọi chuyện, tránh bị đồng minh bán đứng cũng không biết.
Nghĩ tới đây, bọn họ đều bất giác quay sang nhìn Vệ Từ, ai bảo Vệ Từ có biệt hiệu là “Vạn Sự Thông”, tin tức vô cùng nhanh nhẹn?
Không ngờ là Nam Thịnh mà Vệ Từ quen thuộc chỉ là Nam Thịnh của kiếp trước, còn kiếp này thì anh mới chỉ đi qua nơi đó một lần, mà lần ấy thì anh cũng đang đeo trên lưng nhiệm vụ kết minh với Dương Đào, làm sao có thời gian đi tìm hiểu chuyện khác? Đối với Vệ Từ mà nói, Nam Thịnh hiện tại là một nơi xa lạ.
Có điều, gừng già thì vẫn là gừng già, cho dù không có ưu thế tiên tri, Vệ Từ vẫn có thể phân tích được từ những phương diện khác, không hề ảnh hưởng tới đẳng cấp của anh.
Có kinh nghiệm của kiếp trước cùng với tình báo của kiếp này, trình độ hiểu biết của anh về Nam Thịnh là thứ mà người khác không thể so bì được.
Vệ Từ nói: “Trước đây, ta có nghe nói các thế lực bên trong Nam Thịnh kết minh với nhau, chuẩn bị cùng đánh Nam Man.”
Hàn Úc gật đầu: “Ta cũng từng nghe nói.”
Tất cả mọi người đều từng nghe được tin tức này rồi, chỉ là không chú ý tới nó, Nam Thịnh là một quốc gia khác, bọn họ quản lý tốt địa bàn của mình thì hơn.
Bởi vậy cho đến bây giờ, mọi người vẫn không biết kết quả của sự kiện Nam Thịnh liên minh kia như thế nào?
“Mặc dù bốn bộ tộc Nam Man đều hung tàn, nhưng bọn chúng đều có một nhược điểm trí mạng, đó là nhân số trong tộc không nhiều lắm. Các thành viên lại sống ở nơi hiểm ác, cằn cỗi nhiều chướng khí, cày bừa ruộng đất rất khó khăn.” Vệ Từ nói chắc nịch: “Mấy năm trước, họ đánh phá Nam Thịnh, cướp được một lượng của cải lớn, nhưng dân số Nam Man lại bị thiệt hại rất nhiều. Theo Từ được biết, trước khi tấn công Nam Thịnh, số người trưởng thành trong bốn bộ tộc Nam Man nhiều nhất là hơn một triệu bảy trăm nghìn người, tính thêm cả số người đã chết trong chiến tranh mấy năm nay, e là...”
Không đợi anh nói xong, Khương Bồng Cơ đã hỏi anh một câu mà cô đang rất tò mò.
“Dân số trong bốn bộ tộc của Nam Man... Chỉ có hơn một triệu bảy trăm nghìn người?” Biểu cảm của Khương Bồng Cơ hơi cứng lại, Nam Thịnh gà đến mức nào vậy, không ngờ lại bị bốn bộ tộc Nam Man vốn ít người đánh đến mức co đầu rụt cổ: “Ngoài trẻ con dưới mười tuổi, các cụ già đã có tuổi cùng với phụ nữ không thể tham gia chiến đấu ra, bốn bộ tộc của Nam Man có tổng cộng ba trăm nghìn thanh niên trai tráng cũng đã miễn cưỡng lắm rồi, vì sao kết quả lại là Nam Thịnh bị diệt quốc...”
Mặc dù dân số cả năm trước trong thiên hạ cộng vào cũng chỉ tới hơn sáu mươi triệu, nhưng dân số Nam Thịnh muốn gom mười triệu người cũng không khó mà.
Mười triệu người bị một bộ tộc nhỏ một triệu bảy trăm nghìn người đánh đến mức diệt quốc, Nam Thịnh thật sự đã gà tới một trình độ nhất định rồi.
Vệ Từ lắc đầu: “Chủ công có điều không biết, tình hình của bốn bộ tộc Nam Man đặc biệt, không thể suy tính theo lẽ thường được.”
Khương Bồng Cơ kinh ngạc, hỏi dồn: “Có gì đặc biệt cơ?”
Hàn Úc đọc nhiều sách vở, tin tức mà anh ta biết cũng nhiều, lập tức hiểu được ý của Vệ Từ.
“Nghe nói bốn bộ tộc Nam Man có một phong tục khá kỳ quái.” Sau khi Vệ Từ đưa mắt ra hiệu, anh ta mở miệng giải thích: “Một trong những phong tục đó là tục bỏ người già, đất ở tộc Nam Man không dễ trồng trọt, thiếu thốn lương thực, dù là nam hay nữ, chỉ cần hơn bốn mươi lăm tuổi, không thể nâng được hai khối đá nặng nữa thì sẽ tự giác chuyển nhà tới hang Tự Tử trong núi để chờ chết nhằm tiết kiệm lương thực cho thanh niên trai tráng và trẻ con. Một phong tục khác là toàn dân làm binh, bất kể là nam hay nữ. Người bộ tộc Nam Man mười tuổi là có thể lên chiến trường, dũng mãnh hung hãn không kém gì một người trưởng thành bình thường. Nam Thịnh bị diệt quốc cũng là chuyện nằm trong dự kiến.”
Bởi vậy, đừng chỉ nhìn Nam Man chỉ có hơn một triệu bảy trăm nghìn người, nhưng chiến lực thật sự có thể lên chiến trường chắc chắn phải hơn một triệu!
Lý do Nam Thịnh bị diệt quốc ngoài việc không đủ chiến lực ra, còn có các thế lực quý tộc trong nước cản chân nhau, bốn bộ tộc Nam Man tất nhiên càng đánh càng hăng.
Bọn chúng cũng biết điểm yếu của mình, cho nên thủ lĩnh bộ lạc chưa từng hạn chế các dũng sĩ trong tộc ra ngoài gieo giống, ngược lại còn khởi xướng hành động này. Mỗi khi đánh chiếm được một thành, bọn chúng sẽ dồn những người phụ nữ họ bắt được vào một nơi, mở một bữa tiệc chúc mừng, để cho các dũng sĩ hưởng dụng triệt để chiến lợi phẩm của bọn họ. Đối với Nam Man mà nói, phụ nữ mà bọn chúng bắt làm tù binh chỉ là súc sinh do bọn chúng nuôi dưỡng, là một cỗ máy di động cung cấp cơ thể để sinh con cho thành viên của bộ tộc.
Có điều, tốc độ tiêu hao dân số do chiến tranh thì làm sao bọn họ có thể gieo giống cho kịp được?
Phụ nữ mang thai mười tháng, trẻ con sinh ra phải chờ đến khi trưởng thành tới mức có thể ra được chiến trường, ít nhất phải mười một năm!
Các thế lực chư hầu trong nội địa Nam Thịnh không ngừng quần nhau với bốn bộ tộc Nam Man, mấy năm nay chiến tranh không ngừng, dân số liên tục giảm mạnh, giảm xuống còn khoảng một triệu người!
Hiện tại một triệu dân cư này và cả những đứa trẻ mới được sinh ra mấy năm gần đây, chiến lực thực sự không bằng một nửa thời đỉnh cao.
Cái gọi là “nhân lúc người bệnh thì tiễn luôn người đi”, bây giờ mà không phản công lại, chẳng lẽ lại chờ tới khi những đứa trẻ thế hệ mới của bốn bộ tộc Nam Man lớn lên sao?
“Bốn bộ tộc Nam Man không chống đỡ nổi hao tổn như vậy, thế lực Nam Thịnh cũng dần đuổi tới cục diện hòa nhau rồi.” Vệ Từ tiếp tục nói: “Vì không để đám Man Di có cơ hội “tro tàn lại cháy”, họ tập kết các thế lực chư hầu đồng tâm hiệp lực diệt sạch Nam Man chỉ trong một lần, chuyện này cũng có thể đoán trước được.”
Nam Thịnh ở kiếp trước thảm hại hơn một chút, Nam Thịnh bị bốn bộ tộc Nam Man chà đạp đủ loại, dường như không có bao nhiêu thế lực chư hầu “ra gì”.
Kiếp này lại khác, đầu tiên là An Thôi tham gia chiến tranh sớm hơn, bên cạnh còn có Lữ Trưng và Hoa Uyên giúp đỡ, vốn dĩ Dương Đào hẳn phải đứng vững gót chân ở Đông Khánh lại tới Nam Thịnh, điều này khiến cho chiến tuyến Nam Thịnh đối đầu với Nam Man lại càng thêm vững chắc, tình hình cuộc chiến tất nhiên là lạc quan hơn so với kiếp trước.
Vệ Từ thu lại những suy nghĩ này, tiếp tục nói: “Trước đây, Hoa Uyên đề nghị kết minh, nói ra những lời như ‘Nếu hai bên liên minh, hỗ trợ canh phòng, đợi sau này An Thôi đuổi được đám Nam Man đi, chủ công cư ngụ Đông Khánh, An Thôi cư ngụ Nam Thịnh’, có thể thấy được tình hình liên minh của bọn họ vô cùng sáng láng. Hoa Uyên lại giúp đỡ An Thôi bày kế chiếm được hơn một triệu thạch lương thực, so với các chư hầu khác mà nói, ưu thế của An Thôi tất nhiên sẽ lớn hơn một chút.”
Cho dù thế lực liên minh thật sự đoàn kết, nhưng đoàn kết cũng có điều kiện tiên quyết - bốn bộ tộc của Nam Man đều là cường địch chung của bọn họ!
Một khi bốn bộ tộc Nam Man bị giết, nhân tố bên ngoài thúc đẩy các thế lực cùng đoàn kết sẽ không còn nữa, liên minh chỉ còn là danh nghĩa, đến lượt đấu đá nội bộ.
Giả sử khi bọn họ nội đấu, An Thôi có được sự ủng hộ của người chiếm được Đông Khánh là Khương Bồng Cơ, cơ hội càn quét các thế lực chư hầu khác sẽ lớn hơn.
Vệ Từ nói: “Hoa Uyên muốn liên minh là sự thật, nhưng sau khi thu lợi từ việc liên minh xong, liệu có trở mặt hay không thì chưa biết được.”
Khương Bồng Cơ cười nhạo: “Sau khi kết minh rồi trở mặt có là gì đâu.”
Vệ Từ: “...”
Cũng phải, chủ công nhà mình thích nhất là trở mặt trong khi kết minh, kỹ thuật giết người quen rất giỏi!
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Người xem trong kênh livestream càng nghe càng mù mờ...
[Lạc Vũ Đạp Hoa Hành]: Streamer, cô quyết định kết minh với An Thôi đấy à? Vậy Dương Đào đáng yêu phải làm sao đây?
Hình như đồng minh lần trước của Khương Bồng Cơ chính là Dương Đào? Dù gì thì người ta cũng đã nghìn dặm xa xôi dẫn binh từ Nam Thịnh chạy tới Đông Khánh giúp cô giam chân Hoàng Tung và Hứa Bùi, cho dù động cơ thúc đẩy Dương Đào là báo thù cho cha, nhưng không có công lao cũng có khổ lao, cô cũng được lợi mà.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Không biết Dương Đào còn đang chiếm giữ Chương Châu của Đông Khánh à? Xa thân gần đánh, đáng đời Dương Đào cách Streamer gần hơn An Thôi.
[Trái Chanh Tự Do]: Hiện giờ mấy người mới biết bác ấy là người phụ nữ vô tình, chuyên qua cầu rút ván à?
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Dù sao đứa nào kết minh với bác ấy rồi cũng bị bác ấy xé xác hết, Dương Đào với An Thôi, chỉ là một sớm một muộn thôi.