“Không biết khi nào thì Lan Đình Công sẽ trở về vậy?”
Toàn thân “Cát Lâm” không được tự nhiên. Gã không thích ở đây, như thể có vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn mình vậy.
Vệ Từ đáp: “Chủ công ra ngoài đi săn, chắc sắp về rồi. Nếu tiên sinh đang gấp, Từ sẽ giúp ngài hỏi một chút.”
Hàn Úc vẫn còn bận rộn. Tạ Tắc và Khương Lộng Cầm đang luyện binh, Dương Tư thì đi đâu không biết.
Vệ Từ đang định phái người đi truyền lời thì “Cát Lâm” đột nhiên rùng mình một cái, nhìn chằm chằm vào lối ra quân trướng với vẻ đầy kiêng kỵ.
Anh còn chưa hiểu tại sao thì đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ xa tới gần, dường như còn kèm theo cả sức sống khiến người nghe phấn chấn tinh thần.
“Tử Hiếu, ta nghe nói có sứ đoàn đến thăm?”
Chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng, “Cát Lâm” như gặp phải cường địch dã thú, lưng toát mồ hôi lạnh.
“Tham kiến chủ công.”
Vệ Từ đứng dậy đón, thi lễ. “Cát Lâm” cũng vái chào: “Tham kiến Lan Đình Công.”
Khương Bồng Cơ vừa nhìn đã nhận ra gã. Trạng thái tinh thần của người bị bệnh tâm thần phân liệt quá nổi bật, cô có muốn lờ đi cũng không được.
“Vị này là?”
Vệ Từ chủ động giới thiệu. Khương Bồng Cơ lúc này mới đi lên ghế chủ, ngồi xuống, tuỳ ý hỏi “Cát Lâm”: “An Thôi phái ngươi tới làm gì?”
“Cát Lâm” cứng ngắc tại chỗ. Gã có xuất thân từ võ tướng thế gia, không hợp với mấy chuyện hàn huyên ứng phó này.
Chuyện này vẫn nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp đi.
Khương Bồng Cơ có thể “nhìn” rõ trạng thái tinh thần của Hoa Uyên đang thay đổi, mấy đoàn tinh thần đè ép lẫn nhau, lại sắp phân liệt một lần nữa.
Một lát sau, Khương Bồng Cơ biết nhân cách Hoa Uyên đã thay đổi.
Tròng mắt gã không còn vẻ nghiêm nghị như trước mà thêm vài phần lỗ mãng, cách đứng cũng không thẳng tắp mạnh mẽ như trước.
Gã cung kính cúi đầu với Khương Bồng Cơ, nói ra một tràng cực kỳ công thức hóa.
Hai mắt Khương Bồng Cơ sáng rực.
Bệnh nhân tâm thần Hoa Uyên này thật thú vị. Nhân cách hoán đổi rất trơn tru.
Người xuất hiện chính là kẻ đã lừa Nguyên Tín đến mức phát khóc.
Anh trai của Hoa Uyên!
Cuối cùng, “Cát Lâm” vẫn chen về, đá nhân cách thứ hai của Hoa Uyên ra.
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ, ngươi cứ nói thẳng An Thôi có mục đích gì?”
Khương Bồng Cơ nghe một hồi liền thấy bực mình mà phất tay. Cô nhìn chằm chằm Hoa Uyên, lời nói không chút khách sáo: “Ta đã nghe nói ngươi từng có hành động vĩ đại ở Kham Châu. Chẳng lẽ An Thôi có được khoản tiền lớn kia mà vẫn nghèo sao?”
Hoa Uyên cũng không xấu hổ, nghiêm túc đường hoàng đáp: “Lan Đình Công nói vậy sai rồi.”
“Ta nói có gì không đúng?”
“Nếu không có ta mang đi cả triệu trữ lương ở Kham Châu, Lan Đình Công nào có thể bỏ Kham Châu vào trong túi dễ như trở bàn tay vậy?”
“Thì ra An Thôi cảm thấy vụ mua bán này bị thua lỗ, muốn ta trả thêm chút tiền công.” Khương Bồng Cơ cười chế nhạo: “Hoa Uyên tiên sinh nghìn dặm xa xôi tới đây một chuyến, gián tiếp giúp ta thành công. Nếu tính về nhân quả, đây quả thực là một ân tình, không biết An Thôi muốn gì?”
Khương Bồng Cơ làm người sảng khoái. Cô cũng không có nhiều kiên nhẫn. Một chuyện chỉ mất ba câu là nói rõ được, sao cứ phải dùng một đoạn văn dài lê thê quanh co thăm dò chứ?
An Thôi phái đến Hoa Uyên không phải để hàn huyên, thể nào cũng phải có mục đích nào đó.
Nếu là người bình thường, bị Khương Bồng Cơ hỏi một câu không chút nể mặt như vậy thì chắc chắn sẽ đỏ mặt tía tai, xấu hổ che mặt.
Đây không phải thẹn thùng, mà là xấu hổ.
Nhưng nhân cách này của Hoa Uyên lại không phải một kẻ biết xấu hổ, mà còn tự hào rằng da mặt mình dày. Khương Bồng Cơ trào phúng đâm chọc như vậy mà anh ta vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
“Đúng như người ngoài nói, tính tình Lan Đình Công thực hào sảng.” Hoa Uyên nói: “Chủ công của ta và Lan Đình Công vốn là bạn cũ. Chủ công quay về cố quốc đã nhiều năm, cho tới nay vẫn chưa từng quên sự giúp đỡ và ơn cứu mạng của Lan Đình Công năm xưa. Ân tình như vậy, chuyện ở Kham Châu sao có thể so?”
Khương Bồng Cơ yên lặng nghe.
Vietwriter.vn
Đám văn nhân này nói tới nói lui, cứ như heo mẹ mặc xu-chiêng, hết lớp này đến lớp khác. Ai không biết chuyện còn tưởng năm xưa, quan hệ giữa An Thôi và cô thân thiết lắm. An Thôi luôn luôn nhớ tới ơn cứu mạng của cô sao? Nói nhảm! Cô thà tin đêm nay Tử Hiếu sẽ tự tiến cử giường chiếu cũng không tin điều này.
Năng lực kéo bè kéo cánh của Hoa Uyên đúng là giỏi. Tiếc là Khương Bồng Cơ sẽ không để cho mình bị xoay vòng vòng.
Cô cười nói: “Vậy tức là An Thôi chỉ đơn thuần là muốn giúp ta thôi, thực sự không muốn được hồi báo sao?”
Hoa Uyên thầm nghĩ, Lan Đình Công này đúng là không phải người bình thường, đi thẳng về thẳng, khó đối phó hơn người khác một chút.
“Trợ giúp đồng minh là chuyện đương nhiên, huống chi Lan Đình Công còn có ơn cứu mạng với chủ công của ta.”
Khương Bồng Cơ đại khái có thể đoán được ý đồ của Hoa Uyên khi đến đây. Nếu không có gì bất ngờ thì mục đích chính là muốn kết giao, liên minh.
Nếu thực sự không có hồi báo, vậy Hoa Uyên bị điên hay sao mà chạy tới đây? Ngươi cho rằng địa bàn của An Thôi gần nơi này lắm sao?
Tốn công tốn sức tới đây một chuyến, nếu không kiếm đủ lộ phí về thì đúng là thằng ngốc.
An Thôi không phải kẻ ngốc. Hoa Uyên cũng không phải.
Khương Bồng Cơ đã cho một bậc thang, Hoa Uyên liền thuận thế nói ra ý đồ thực sự mà mình tới đây.
Đúng như cô nghĩ. Hai nhà kết minh, hỗ trợ lẫn nhau.
Khương Bồng Cơ chế nhạo: “Đúng là An Thôi không biết sợ nhỉ.”
Hoa Uyên không hiểu: “Lan Đình Công nói vậy là có ý gì?”
Khương Bồng Cơ đáp: “Ta đã từng kết minh với Tín Chiêu, kết minh với Bá Cao, cũng từng kết minh với Chính Trạch, Đa Hỉ cũng muốn kết minh với ta sao?”
Sắc mặt Hoa Uyên cứng ngắc.
Tín Chiêu là Hứa Bùi, đã từng là đồng minh của Khương Bồng Cơ, cuối cùng bị cô đánh vào thành Sơn Ủng, Hứa Bùi đã tự thiêu mà chết.
Bá Cao là Hoàng Tung, cũng từng là đồng minh của Khương Bồng Cơ, trước mắt thì hai người vẫn còn đang lật mặt đây, xem chừng sẽ không nhịn nổi quá mùa đông này.
Chính Trạch là Dương Đào, là đồng minh hiện tại của Khương Bồng Cơ. Lúc này, bọn họ chưa lật mặt, nhưng chờ Hoàng Tung ngã xuống, chắc chắn cô sẽ tới cướp Chương Châu trong tay Dương Đào, nếu đếm ngược thì chắc sẽ không còn xa nữa, chắc chắn cũng sẽ lật mặt. Hiện giờ, An Thôi cũng tới muốn kết minh với cô, đây là dự định mua vé xếp hàng chơi trò lật mặt sao?
Làm một kẻ bị bệnh tâm thần phân liệt, đây là lần đầu tiên Hoa Uyên cảm thấy mình mới là người bình thường, Khương Bồng Cơ mới là đồ thần kinh.
Hoa Uyên giả vờ không hiểu lời nói ám chỉ của Khương Bồng Cơ, cười nói: “Người muốn kết minh với Lan Đình Công đều là hào kiệt đương thời, nếu chủ công của ta có niềm vinh hạnh này, đương nhiên cầu mong còn không được. Nếu hai nhà kết minh, hỗ trợ canh phòng, đợi sau này chủ công của ta đuổi được người Nam Man đi, Lan Đình Công cư ngụ tại Đông Khánh, chủ công ta cư ngụ tại Nam Thịnh, hai nước vĩnh viễn kết đồng minh, cùng tiến cùng lùi, lưu truyền hậu thế cũng là một câu chuyện thiên cổ được mọi người ca tụng….”
Chậc chậc…
Tương lai này đúng là đẹp. An Thôi tự tin vào bản thân mình thật đấy. Hắn sẽ thống trị được Nam Thịnh sao?
Thật xin lỗi, cả nông trường này đều là của cô, bao gồm cả Nam Thịnh.
Khương Bồng Cơ nghĩ một lúc, ngoài mặt vẫn để cho đối phương cảm thấy có hy vọng kết đồng minh, nhưng vẫn chưa trả lời cụ thể.
Dù sao thì vẫn phải bàn chuyện này với các “tiểu công túa”.
Đột nhiên An Thôi đề nghị kết minh, làm cô luôn cảm thấy thế lực Nam Thịnh chắc chắn đang xảy ra biến động lớn.
Nếu Nam Thịnh có biến động lớn, thì đây chính là cơ hội tốt để cô kiếm lời.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Còn cô sẽ là người cầm ná thun chuẩn bị bắn chim sẻ!
Nhưng trước khi ngấp nghé sang Nam Thịnh, cô phải đánh bại Hoàng Tung, trở thành chư hầu duy nhất ở Đông Khánh đã!
Cùng lúc ấy, Hoàng Tung bất thình lình hắt hơi một cái.
Trình Tĩnh lo lắng dặn dò: “Mấy ngày nay thời tiết thay đổi, chủ công phải chú ý sức khỏe.”
Hoàng Tung xoa xoa mũi: “Không sao. Xem chừng có ai đang nhắc đến ta đấy.”