“Báo...”
Bên ngoài lều vải truyền tới tiếng bước chân gấp gáp và âm thanh cấp báo vang vọng, Kỳ Quan Nhượng chậm một nhịp mới phản ứng kịp, trầm giọng nói: “Chuyện gì?”
Chiếm ưu thế đã lâu, Kỳ Quan Nhượng bỗng dưng ra tay áp chế Phong Giác, đánh đối phương không kịp trở tay. Ngay sau đó tương kế tựu kế lừa đi một đội quân của kẻ địch, khiến Phong Giác phải lui binh hai mươi dặm. Nhìn như chiến thắng đơn giản dễ dàng nhưng thật ra là liều lĩnh mạo hiểm rất lớn.
Hai ngày nay, Kỳ Quan Nhượng luôn nghĩ cách làm sao để mở rộng thành quả chiến đấu đến nỗi làm việc quá sức, giọng nói trầm khàn hơn ngày thường rất nhiều.
Binh lính truyền tin gấp rút chạy thẳng một đường, hai gò má màu đồng nhuộm đỏ, trên trán còn toát ra từng giọt mồ hôi rất lớn.
Hắn hít một hơi thật sâu để cảm xúc ổn định lại, không kìm được vui mừng nói: “Quân sư, là chuyện mừng, quân địch nhổ trại lui binh rồi!”
Nhổ trại lui binh sao?
Kỳ Quan Nhượng thoáng ngẩn người, đột ngột từ trên ghế đứng phắt dậy, áo choàng khoác trên vai theo bả vai trượt xuống đất, chất đống bên chân.
Anh ta không vui sướng như binh lính truyền tin mà ngược lại, sắc mặt cứng nhắc nặng nề, hai mắt âm u dọa người, làm người ta cảm thấy khiếp sợ.
“Kẻ địch lui binh? Chuyện này xảy ra khi nào?”
Chẳng lẽ lại là âm mưu quỷ kế gì đó, giở thủ đoạn lừa gạt binh lính sao?
Kỳ Quan Nhượng cảm thấy mấy tháng đối đầu với Phong Giác dường như đã tiêu hao hết mấy năm tuổi thọ của anh ta rồi, đủ loại mưu kế không ngừng kéo đến.
Nếu thủ lĩnh không phải Kỳ Quan Nhượng mà là một người nào đó có tính tình xốc nổi một chút, đoán chừng đã bị Phong Giác lừa gạt mà còn thay anh ta đếm tiền rồi.
Lúc này, thứ Kỳ Quan Nhượng sợ nghe nhất chính là Phong Giác lại tiếp tục tới đây gây sự, thật sự phiền phức vô cùng, khó lòng phòng bị!
Bính lính truyền tin nói: “Đêm qua lúc canh tư*, đèn đuốc trong doanh trướng kẻ địch vẫn chưa tắt, sáng nay lại không thấy dấu hiệu khói bếp nổi lửa. Bọn thuộc hạ sinh nghi, phái người đi điều tra một phen, lúc này mới phát hiện doanh trướng kẻ địch đã trống rỗng. Tính toán thời gian thì hẳn là rời đi trong đêm qua.”
* Canh tư: Từ 1 đến 3 giờ sáng.
Kỳ Quan Nhượng nhất thời không phản ứng kịp, chần chừ không chắc Phong Giác đã thật sự lui binh hay chỉ giả vờ rút lui, lừa anh ta xuất binh.
Không thể trách anh ta suy nghĩ nhiều, thật sự là vì Phong Giác có quá nhiều “tiền án tiền sự”, Kỳ Quan Nhượng không thể không cẩn thận đối phó.
Anh ta nói: “Phái người đi xem xét lần nữa.”
Binh lính truyền tin vừa lui ra không lâu, Phù Vọng đã không vui đi vào, gã vẫn còn mặc chiếc khôi giáp uy vũ dày nặng trên người, khiến vẻ khôi ngô cao lớn vốn có của gã càng thêm cường tráng, phối hợp với khí thế của mình, chỉ thờ ơ đứng đó thôi cũng khiến người ta có cảm giác bị áp sát, đè ép.
“Quân sư, nghe nói quân địch rút lui...”
Phù Vọng là người được sói nuôi lớn, trong xương cốt đã tồn tại tính công kích mãnh liệt. Khương Bồng Cơ để cho gã làm thống soái, còn để cho Kỳ Quan Nhượng giúp gã trông giữ Hoàn Châu, vốn tưởng rằng có thể thoải mái đánh một trận, ai ngờ quân sư chỉ phòng thủ chứ không tấn công, mấy tháng liên tiếp suýt chút nữa làm gã bị nghẹn hỏng. Vất vả lắm mới thay đổi sách lược, chuyển phòng thủ thành tấn công, gã còn chưa tận hứng mà kẻ địch đã chủ động dỡ trại lui binh, làm gã chỉ muốn hộc máu.
Cảm giác này như thế nào?
Vất vả lắm mới được sảng khoái mà lại phải nghẹn, đúng là vô nhân đạo.
Kỳ Quan Nhượng chau mày nói: “Ngoài mặt thì như vậy, không chắc là thật hay giả, nếu như Phong Giác quay đầu đâm một nhát thì khó lòng phòng bị.”
Phù Vọng nghe xong, con ngươi ảm đạm lại sáng lên, giống như cá muối đùng một tiếng mà trở mình vậy.
Ai ngờ, cái tên Phong Giác này rút lui thật, đi mà không hề lưu luyến chút nào, quay đầu đâm một nhát à, làm gì có chuyện ấy.
Phù Vọng mong ngóng thúc giục đại quân kéo căng thần kinh, ngồi chờ kẻ địch trở lại, kết quả lại để cho gã thất vọng.
“Vậy là rút lui thật rồi sao?”
Phù Vọng cảm thấy càng đau trứng, gã trông giữ Hoàn Châu đến nỗi sắp mốc meo, mọc nấm rồi, Phong Giác mới khiêu khích một cái đã bỏ chạy, có còn là đàn ông nữa không!
Chắc chắn không phải đàn ông!
Kỳ Quan Nhượng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Phù Vọng hăng hái bừng bừng đề nghị: “Quân sư, có nên phái binh đuổi theo không? Bọn chúng mới lui binh được một ngày, nếu đuổi theo ngày đêm thì nhất định có thể bắt kịp.”
Kỳ Quan Nhượng đang chau mày nhìn sa bàn, trên đó đang đánh dấu hướng rút lui của phe địch.
“Tướng quân thấy nguyên nhân Phong Giác rút lui là gì?”
Phù Vọng hiếu chiến nhưng không phải là kẻ ngốc, nhìn kĩ sa bàn một chút, suy xét hướng rút lui của kẻ địch, gã liền đoán được ít nhiều.
“Đến ngày mùa thu hoạch rồi, chủ công đã phải nhẫn nại rất lâu, chuyện dẫn binh tấn công Hoàng Tung đã là mũi tên ở trên dây, không bắn không được.” Phù Vọng đắn đo nói tiếp: “Nếu như Phong Giác không giả vờ lui binh, thì chắc là dẫn binh đi tiếp viện Hoàng Tung. Không đúng... Hoàng Tung muốn làm gì?”
Phong Giác tiếp viện Hoàng Tung, tương đương với chuyện gần như tám phần binh lực đều tụ họp lại một chỗ, bọn họ tính toán hai quân đối đầu nhau, đánh một trận quyết chiến sao?
Kỳ Quan Nhượng nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Nếu như Phong Giác lui binh là thật, hẳn là vì chuyện này.”
Phù Vọng lo lắng nói: “Binh mã Hoàng Tung không ít, sợ là phía chủ công sẽ gặp một trận ác chiến. Quân sư, thật sự không cần dẫn binh đuổi theo chặn đường sao?”
Nếu như chặn Phong Giác lại, Hoàng Tung thiếu đi một đội quân trợ lực, áp lực bên phía Khương Bồng Cơ có thể nhỏ hơn một chút.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Nếu như mang binh chặn đường thì Hoàn Châu làm sao bây giờ? Chức trách của chúng ta chính là bảo vệ Hoàn Châu thật an toàn, không thể mạo hiểm.”
Phù Vọng lại nói tiếp: “Nhưng mà chỗ chủ công...”
Kỳ Quan Nhượng nhìn thấu vẻ mặt Phù Vọng, cẩn thận phân tích cho gã hiểu: “Hai đường binh mã Hoàng Tung hợp lực suôn sẻ, cộng lại cũng nằm trong khoảng một trăm sáu mươi đến một trăm tám mươi người, đây là con số sau khi phóng đại. Dưới trướng chủ công có khoảng một trăm hai mươi nghìn người, nếu như cộng thêm binh mã của tướng quân La Việt thì sẽ tương đương với quân số Hoàng Tung. Những binh mã này đều được chủ công hao tổn tâm huyết và của cải khổng lồ huấn luyện ra, khả năng chiến thắng lớn nhất của Hoàng Tung chỉ có ba phần!”
Phù Vọng càng nghe ánh mắt càng tối lại, giống như cá muối mất đi ước mơ, cá nhỏ mắc cạn trên bãi cát vậy. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Kỳ Quan Nhượng lại nói: “Nếu xét về khí thế, Hoàng Tung nhiều lần bị đả kích, khí thế giảm mạnh, kém xa chủ công, phần thắng của hắn lại càng thấp hơn. Chỉ cần bên phía chủ công không xảy ra rắc rối gì, không mắc phải sai lầm lớn không thể bù đắp lại thì có thể nói là nắm chắc phần thắng trong tay...”
Anh ta rất yên tâm về tình hình của chủ công, cho nên Phù Vọng vẫn phải dẹp ý muốn dẫn binh truy kích đi.
Phù Vọng: “...”
Khương Bồng Cơ thật sự có ưu thế hơn Hoàng Tung, nhưng phần ưu thế này lại không thể đảm bảo cô sẽ hoàn toàn nắm giữ chiến thắng trong tay, từ sự tôn trọng đối với Hoàng Tung, cô không hề qua loa cho xong chuyện. Ngay từ lúc Phong Giác nhận được mật thư và dẫn binh rời khỏi Hoàn Châu, Khương Bồng Cơ đã bắt đầu tấn công Hoàng Tung rồi.
Hoàng Tung chỉ có thể vừa thu hoạch lương thực hoa màu vừa vội vàng ứng chiến, La Việt ngồi xổm ở hẻm núi Tam Sơn lại không muốn nhàn rỗi, hưởng ứng mệnh lệnh của chủ công nhà mình, đồng thời phối hợp tấn công Hoàng Tung từ hai phía. Hoàng Tung bên này chỉ có thể phân chia binh lực ra thành mấy đợt, may mà hẻm núi Tam Sơn dễ tấn công khó phòng thủ, biên cảnh quận Hứa còn có một đường có thể dựa vào địa thế tự nhiên, tuy có chút khó khăn, được chỗ này hỏng chỗ kia, nhưng tình hình vẫn ổn định trở lại, không bị bại tan tác.
Đây không phải là một tin tức tốt nhưng cũng không phải là một tin tức xấu.
Hoàng Tung vứt bỏ suy nghĩ lung tung, tập trung tinh thần vào chiến sự.
“Hữu Mặc, tình hình thu hoạch lương thực thế nào rồi?”
Trình Tĩnh nói: “Đã thu hoạch được năm phần.”
Dựa theo tiến độ ban đầu, nhiều nhất là ba phần. Nhưng mà Trình Tĩnh bố trí tướng sĩ gấp gáp cả ngày lẫn đêm, năm lần bảy lượt đè nén thời gian, miễn cưỡng mới có được hiệu suất như vậy. Hoàng Tung tính nhẩm trong lòng, thu hoạch được năm phần lương thực thì chính là hơn một triệu hai trăm nghìn thạch, đủ chi phí cho đại quân sinh hoạt.
Hoàng Tung nói: “Huyện Trủng Hà không phải là nơi có thể ở lâu, thời gian kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho chúng ta.”
Bản thân huyện Trủng Hà vốn không phải là nơi dễ dàng phòng thủ, chứ nói chi là kẻ địch còn chia hai đường binh mã đồng thời tấn công.
Thời gian kéo dài càng lâu, áp lực đè lên người Hoàng Tung càng lớn.