“Tĩnh cũng có ý như vậy.” Trình Tĩnh nói ra: “Mời chủ công xem qua nơi này.”
Trình Tĩnh hiểu rõ ý định của Hoàng Tung, cố sống cố chết giữ lấy huyện Trủng Hà không phải là biện pháp hay, giá trị lớn nhất của nơi này nằm ở chỗ lương thực. Bây giờ đã thu hoạch được năm phần lương thực, cũng đủ cho đại quân sinh hoạt trong vài tháng tới. Trận chiến này e rằng không thể kéo dài, tiếp tục thu hoạch phần lương thực còn lại cũng vô nghĩa.
Hoàng Tung dự định lui binh rời khỏi huyện Trủng Hà, vừa hay là Trình Tĩnh cũng có một nơi tốt để đi.
“Ở đâu?” Ánh mắt Hoàng Tung nhìn vào địa điểm mà ngón tay Trình Tĩnh đang chỉ. “Đây là nơi nào?”
Trình Tĩnh nói: “Nơi này tên là Trường Dã.”
“Trường Dã?” Hoàng Tung kinh ngạc nói: “Nghe có vẻ quen tai, nhưng lại không nhớ nổi đã từng nghe thấy nó ở đâu.”
Trình Tĩnh nói: “Trường Dã dưới triều Đại Hạ đã từng thuộc phạm vi quận Hứa, sau này xảy ra nhiều dị tượng, khiến dân chúng ở đây đều chuyển ra ngoài sinh sống, dần dà, nơi này cũng không còn ai. Khi dựng nước Đông Khánh, lúc phân chia lại châu huyện thì đã tách nó ra khỏi quận Hứa.”
Dựa theo lời nói của Trình Tĩnh, mảnh đất này chính là nơi vắng vẻ hẻo lánh, người người tránh còn không kịp.
Hoàng Tung suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nhớ ra được anh ta đã nghe thấy nơi này ở đâu.
Trình Tĩnh lại nói: “Có thể chủ công đã quên, Trường Dã từng là nơi mai táng người nào đó.”
Được anh ta nhắc nhở như vậy, Hoàng Tung lập tức nhớ tới nội dung một quyển sách nào đó có viết vị thừa tướng thứ nhất của triều Đại Hạ được chôn cất ở chỗ này.
“Trường Dã xảy ra dị tượng gì?” Hoàng Tung hỏi.
Trình Tĩnh nói: “Vào những năm cuối triều Đại Hạ, Trường Dã xảy ra một trận ngập lụt cực kỳ nghiêm trọng, mưa to như trút nước suốt một tháng, trên trời sấm sét liên tục nổi lên. Khi ngập lụt rút đi, dân chúng phát hiện phần mộ gần Trường Dã bị người ta đào lên. Sau khi điều tra một phen mới biết là kẻ trộm vùng khác nghe nói có một vị thừa tướng đang an nghỉ ở nơi này, nghi ngờ trong mộ có chôn đồ vật quý giá, lập tức thừa dịp ngập lụt tràn lan mà lên núi đào phần mộ.”
Đương nhiên Hoàng Tung biết rõ vị thừa tướng kia là ai, chính là thừa tướng Hoàng Phủ - người đã gây ra rất nhiều cuộc tranh luận.
Trình Tĩnh nói tiếp: “Bọn trộm lật tung phần mộ thừa tướng lên, còn chưa tìm được bất kỳ vật quý báu nào chôn theo thì quan tài đặt trong ngôi mộ đã bị mưa lớn cuốn trôi. Sau khi bọn trộm bỏ đi, quan tài bị một tiều phu phát hiện. Tiều phu lấy đao bổ củi chặt quan tài thành củi và cõng về nhà, hài cốt không đầu cứ thế bị phơi thây nơi hoang dã. Từ đó về sau, Trường Dã thường xuyên xảy ra giông tố, ban đêm, dân chúng không dám đi ra ngoài. Không chỉ một người dân từng nói rằng lúc đi ra ngoài trong cơn giông bão, bọn họ luôn nhìn thấy bên ngoài trấn có quân doanh của một triệu đại quân đang đóng, không chỉ có quỷ binh quỷ tướng mà doanh trướng còn đốt ma trơi nữa.”
Dân chúng rất sợ quỷ binh hại người, nên nối đuôi nhau rời khỏi Trường Dã.
Lâu dần, Trường Dã trở thành một vùng đất ma không người.
Hoàng Tung ngại ngùng nói ra: “Đây không phải là chuyện về ma quái sao?”
Anh ta... hơi sợ ma...
Trình Tĩnh nói: “Đúng là một câu chuyện.”
Ai bảo Hoàng Tung hỏi anh ta Trường Dã là nơi nào, không thì Trình Tĩnh cũng đâu cần kể câu chuyện này ra.
Hoàng Tung: “...”
Dọa người ta giữa ban ngày sao!
Hoàng Tung nhìn kĩ địa hình vùng đất Trường Dã này một lúc, không thể không thừa nhận lựa chọn của Trình Tĩnh rất đúng.
Nhưng mà...
Hoàng Tung cười đùa: “Nếu như ta và Lan Đình đang đối đầu nhau, quỷ binh cũng nhảy ra chen ngang một chân thì làm sao bây giờ?”
Trình Tĩnh liếc mắt nhìn chủ công nhà mình giống như nhìn một chế trượng* vậy, đây là vấn đề nên quan tâm bây giờ sao?
* Chế trượng: Từ phổ biến trên mạng Trung Quốc, đồng âm với “trí chướng” - khuyết tật tâm thần.
Sự thật chứng minh, câu chuyện về ma quái cuối cùng vẫn chỉ là một câu chuyện, Trường Dã trở nên hoang tàn vắng vẻ là vì nơi này từng bùng phát một trận ôn dịch.
Nguồn cơn ôn dịch là trận ngập lụt kia đã kéo theo rất nhiều xác chết từ nơi khác đến Trường Dã, xác chết làm ô nhiễm nguồn nước nơi này, làm hại dân chúng mắc bệnh.
Dân chúng bị bệnh chết hơn phân nửa, non nửa những người còn lại thì chuyển đi nơi khác sinh sống.
Hoàng Tung và Trình Tĩnh đạt được sự đồng thuận, nhưng lại gặp phải sự phản đối mãnh liệt của những người khác dưới trướng.
Trưởng tử của Nguyên Tín - Nguyên Huống là một trong những gương mặt phản đối kịch liệt nhất.
“Chủ công, tại sao lại phải lui binh đến cái nơi Trường Dã gì đó? Nơi ấy vô cùng trống trải, đâu có lợi cho quân ta tác chiến.”
Nguyên Huống thật sự không thể hiểu nổi, đóng quân ở huyện Trủng Hà thì có cái gì không tốt, ít nhất thì vẫn còn lương thực đầy đủ. Đi đến Trường Dã thì có cái gì? Không thể dựa vào địa thế thì đánh trận thế nào? Bởi vì Hoàng Tung phạt Nguyên Huống, cho nên địa vị của Nguyên Huống không còn lớn như lúc trước, tính cách của gã lại không tinh tế tỉ mỉ, chỉ là bị người khác đẩy ra làm chim đầu đàn, công dụng chính là gánh vác lửa giận của Hoàng Tung, thuận tiện thăm dò ý tứ của Hoàng Tung.
Hoàng Tung liếc mắt nhìn Nguyên Huống một cái, không nói lời nào, ngược lại là Trình Tĩnh kiên nhẫn giải thích, không biết là giải thích cho Nguyên Huống hay cho những người khác nữa.
Trình Tĩnh nói: “Huyện Trủng Hà không phải là nơi dễ phòng thủ khó tấn công, binh lực của Liễu Hi dồi dào, nếu như áp dụng kế sách vây chặt, cắt đứt nguồn nước và lương thực của chúng ta, thì chúng ta đối phó thế nào được? Đây là điều thứ nhất. Thứ hai, binh lực của Liễu Hi chia làm hai đường, đánh từ hai phía, nếu đối phó bọn chúng cùng một lúc, xét về mặt thời gian thì phe thua thiệt vẫn là chúng ta. So với kết cục lún sâu vào hoàn cảnh khó khăn này, chẳng thà nhân lúc còn sớm mà thoát khỏi đây, cố tìm đường sống trong chỗ chết.”
Nếu như Hoàng Tung muốn ở tạm huyện Trủng Hà, vậy chẳng thà tạm thời trở về Hạo Châu còn dễ dàng hơn.
Mục đích của Hoàng Tung chính là hai quân đối đầu nhau, một lần duy nhất quyết định thắng bại, chỗ Trường Dã này chính là nơi tốt để quyết chiến.
Phe mình không có quá nhiều ưu thế có thể sử dụng, kẻ địch cũng sẽ không có.
Nói thật ra, ngược lại quyết chiến ở Trường Dã thì Khương Bồng Cơ càng bị thiệt hơn.
Hoàng Tung đã thu hoạch lương thực hoa màu ở huyện Trủng Hà cho nên anh ta không bị chuyện lương thực làm vướng chân, nhưng Khương Bồng Cơ thì phải phân ra sức lực để bảo vệ con đường lương thực.
Tính cách của Nguyên Huống giống phụ thân Nguyên Tín đã mất của gã, nhưng gã lại không dày dặn kinh nghiệm như Nguyên Tín nên không có tư cách cậy già lên mặt.
Những gì Hoàng Tung quyết định, chỉ cần không có vấn đề gì lớn về nguyên tắc thì anh ta sẽ không vì người khác phản đối mà thay đổi.
Nguyên Huống bất mãn trong lòng, thế nhưng không muốn lấy trứng chọi đá, gã chỉ có thể cố nhịn cơn tức xuống.
Mọi người cũng nhìn thấy quyết tâm của Hoàng Tung, không thể không đồng ý.
Lúc này, một người nào đó hỏi một câu: “Ngày mùa thu hoạch còn chưa kết thúc, chúng ta nên xử lý số lương thực còn lại thế nào?”
Giữ lại để cho địch nhân tới thu hoạch sao?
Hoàng Tung lạnh lùng nói ra: “Châm lửa, đốt sạch.”
Bản thân không có được, người khác cũng không thể có được.
Tối hôm đó, một đám cháy lớn bốc lên trong huyện Trủng Hà, ngọn lửa dữ dội dọa người.
Khương Bồng Cơ bị người gọi dậy, cô mặc áo ngủ, bên ngoài còn khoác một chiếc áo rộng.
“Huyện Trủng Hà bị cháy? Xảy ra chuyện gì?”
Cô liếc mắt nhìn về phía Trủng Hà một cái, ánh lửa ngập trời, nhuộm đỏ màn trời đen kịt, màu hồng màu cam đan xen vào nhau.
Mọi người cũng không hiểu rõ chuyện gì. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ cười nói: “Chẳng lẽ đám người La Việt đã tìm được cơ hội đốt lương thực hoa màu bảo bối của Bá Cao rồi à?”
Đối với chuyện này, La Việt cũng tỏ vẻ ngơ ngác.
Trận lửa lớn này giống hệt trận lửa lớn ở hẻm núi Tam Sơn kia biết bao, ngọn lửa giống như muốn đốt cháy hết tất cả vậy.
“Ngọn lửa này do ai phóng ra?”
La Việt tỏ vẻ, không thể là hắn được.
Thừa dịp ngọn lửa cháy lớn đang thu hút tầm mắt kẻ địch, đại quân Hoàng Tung yên bình rút lui.
Nhưng bọn họ không được thoải mái quá lâu, Khương Bồng Cơ bên này chỉ mất nửa ngày đã định thần lại.
Khương Bồng Cơ kinh ngạc nói: “Bá Cao lui binh? Nhưng hướng đi đó không giống như là rút về Hạo Châu hay quận Hà Gian.”
Vệ Từ nói: “Hướng đi này... là Trường Dã!”
Khương Bồng Cơ nhìn theo hướng Vệ Từ chỉ, liếc mắt một cái là nhìn thấy ngay trên sa bàn.
Chỉ trong nháy mắt, cô đã hiểu rõ mưu tính của Hoàng Tung.
“Nếu đã như vậy, cứ làm theo những gì anh ta mong muốn đi.”