Đoàn trưởng quân Liên Bang mà không cần cù livestream thì không phải là chư hầu tốt.
Hạng mục giải trí thời viễn cổ thật sự quá ít, nếu mất đi đám cá muối hay buông lời cợt nhả trong kênh livestream thì đời người còn gì thú vị nữa?
Khương Bồng Cơ vừa bật livestream lên liền có tám trăm năm mươi nghìn cá muối nhảy vào, dường như cô đã ngửi thấy mùi của biển cả rồi.
Đương nhiên, lời “Chào buổi sáng” trên màn hình cũng khiến trái tim cô cảm thấy hơi ấm áp.
[Lát Chanh Pha Nước]: Chào buổi sáng nhé Streamer... Sao cảm thấy xung quanh cứ là lạ thế nhỉ?
[Quỳ Xuống Cho Trẫm]: Đúng là hơi lạ đấy, do không khí sao?
Mọi người đoán già đoán non, Khương Bồng Cơ không lên tiếng, ăn hết mấy miếng bánh nướng trong tay, uống sạch bát cháo thịt một cách ngon lành.
Nhìn cô thè lưỡi liếm cháo còn dính trên môi, có một cá muối cảm khái.
[Trà Chanh Mật Ong]: Streamer, cô là chư hầu đứng đầu Đông Khánh đấy, nói không quá thì cũng là rường cột quốc gia, ăn uống tốt xấu gì cũng nên tao nhã một chút. Chẳng phải cổ nhân đều chú trọng “cơm ăn càng tinh càng ngon, thịt cắt càng nhỏ càng ngon” sao? Mỗi ngày thấy bộ dạng đáng thương của cô như vậy, tui thật không nỡ ăn một bữa thịnh soạn đấy.
Lời nói này tuy rằng có ý khoe khoang nhưng lại không sai, đúng thật là Khương Bồng Cơ chẳng mấy chú ý về mình.
Cô không trả lời mà ra khỏi lều, ra hiệu mọi người nhìn về hướng nào đó.
“Tối qua, Hoàng Bá Cao thật là hào khí, một mồi lửa đốt sạch một nửa thu lương của huyện Trủng Hà. Đó là hơn một triệu thạch lương thực đấy.”
Khương Bồng Cơ cảm khái một tiếng, cô biết ý của Hoàng Tung. Cho dù có phải thiêu hủy hết số lương thực chưa kịp thu hoạch cũng không để lại cho cô một hạt gạo nào.
Cô không thiếu lương thực nhưng cũng không được xem là dư giả. Sống giản dị chút dù sao cũng tốt hơn, để tránh sau này muốn từ xa xỉ xuống giản dị lại khó.
Buổi sáng có người nướng bánh, nấu cháo cho cô đã là không tồi rồi.
Khán giả không hiểu được sự cảm khái của Khương Bồng Cơ mà lại nghẹn họng nhìn trân trối vào đống khói bay hừng hực trên màn hình.
Phóng hỏa đốt rừng, ngồi tù mọt gông, hành động này của Hoàng Tung ở thời đại của cô thì không chỉ đơn giản là ngồi tù thôi đâu, cái mạng nhỏ cũng phải đền vào đấy. Ngọn lửa này lại không nhỏ, cháy lan cả cái huyện Trủng Hà, lửa lớn cháy từ tối qua đến tận hôm nay, dự đoán là còn phải thêm một ngày nữa.
[Hồi Ức Của Gió]: Dân chúng quận Hứa thảm quá, lương thực cực khổ trồng trọt cả năm lại bị hai tên kẻ phá của hủy hết rồi.
La Việt đốt sạch trăm dặm ruộng tốt ở hẻm núi Tam Sơn, Hoàng Tung đốt sạch cây nông nghiệp trong huyện Trủng Hà.
Nếu tính theo giá thời cổ đại thì hai tên này ắt hẳn xếp top ba trong bảng xếp hạng tên phá của.
Khương Bồng Cơ nói: “Đánh trận ấy à, đây chính là một hoạt động đốt tiền.”
Khán giả xem livestream nhớ lại bữa ăn sáng của Khương Bồng Cơ rồi nghĩ tới hai vụ cháy lớn thiêu hủy lương thực, thiêu đến nỗi trong lòng bọn họ cũng thấy xót xa.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Không đúng, binh lực Hoàng Tung đóng ở huyện Trủng Hà mà, sao anh ta lại thiêu nó? Không hợp logic gì cả.
Khán giả đều chú ý đến chuyện “Hoàng Tung là tên phá của”, xem nhẹ những điểm khác.
[Lệnh Quân Tuân Văn Nhược]: Chắc là nhân thế lửa thu hút sự chú ý của đại quân Streamer để rút lui chăng?
Khán giả mỗi người một câu, không ngờ lại khiến chân tướng lộ ra đến bảy, tám phần.
Tối qua, Khương Bồng Cơ không mang binh đuổi theo Hoàng Tung mà cho binh sĩ một đêm để điều chỉnh trạng thái, ngày hôm sau mới nhổ trại hành quân.
Nhưng cô không lập tức đi Trường Dã đánh nhau với Hoàng Tung bởi vì anh ta đã bày thế trận sống còn, cô càng không thể nới lỏng phòng thủ. Cô nói với người bên cạnh: “Đi tập hợp với bọn La Việt trước, có vài chuyện, ta đã suy nghĩ rất lâu, không thể để kẻ khác hưởng lợi được.”
Chuyện gì?
Đương nhiên là xử lý phản đồ phản bội cô rồi!
Hàn Úc nói: “Những người này không thể cứ để đó, sau này tính sổ à?”
Đương nhiên là anh ta cũng căm hận bọn phản đồ, nhưng thời cơ xử lý bọn chúng có phải là không tốt lắm không?
Trước mắt nên chú ý đến trận chiến với Hoàng Tung thì hơn, những tên phản đồ kia không đáng để chủ công tốn công tốn sức đích thân đi xử lý.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Văn Bân, sổ không tính như vậy được đâu. Trước đây, ta tuyên bố ra ngoài là bị bệnh, bọn chúng càng được đà lấn tới, đâm sau lưng ta một dao lại bị ta bắt tại trận. Trong khi biết rõ mình sẽ phải chết thì bọn chúng có gì mà không dám làm chứ? Nếu như ta quyết chiến với Bá Cao, bọn chúng lại chạy đi quy thuận Bá Cao, đâm ta một nhát nữa thì nợ này tính thế nào? Lùi một vạn bước mà nói, giả sử Bá Cao thắng, những kẻ này không những không cần phải chết mà còn trở thành công thần giúp Bá Cao thắng trận. Như vậy thì chẳng phải quá lợi cho bọn chúng rồi sao?”
Cuối cùng thì Hàn Úc cũng được chứng kiến bản lĩnh thù dai và hẹp hòi của chủ công nhà mình rồi.
Anh ta lại than: “Chẳng qua chỉ là vài kẻ tiểu nhân thay đổi thất thường, chủ công hà tất phải trì hoãn trận chiến để xử phạt bọn chúng.”
Nói thì nói vậy nhưng Hàn Úc vẫn không ngăn cản Khương Bồng Cơ, cùng lắm chỉ mất tầm hai ngày, bọn họ vẫn đợi được.
Mặt khác, nếu giết những kẻ phản đồ đó để tế cờ thì có thể khơi dậy khí thế của quân sĩ, cũng không phải là chuyện xấu.
Bọn phản bội Khương Bồng Cơ tổng cộng có hai nhóm.
Nhóm đầu tiên là người ở huyện Trủng Hà. Những kẻ này không những phản bội cô mà còn biến phản bội thành thực tiễn, cuối cùng chạy đi đầu hàng Hoàng Tung.
Trước mắt thì đám người này vẫn nằm trong sự bảo hộ của Hoàng Tung, Khương Bồng Cơ muốn giết những kẻ đó, không tránh khỏi chạm trán với Hoàng Tung.
Nhóm thứ hai là nhóm đang mắt đi mày lại với Hoàng Tung, âm thầm đưa tin, vẫn chưa kịp chạy sang phe Hoàng Tung.
Bọn chúng bị La Việt tóm gọn và trông chừng cẩn mật, bây giờ, Khương Bồng Cơ đang muốn xử lý nhóm người này.
Mất hơn nửa ngày trời, Khương Bồng Cơ và binh lực La Việt thuận lợi gặp nhau.
Lúc nhìn thấy Khương Bồng Cơ, La Việt lập tức xuống ngựa thỉnh tội.
“Mạt tướng cầm binh không nghiêm dẫn đến bọn tiểu nhân có cơ hội khiến cho chiến sự liên tiếp bất lợi, xin chủ công hãy trách phạt.”
[Dương Tĩnh Dung Thật Thà Chất Phác]: Khoan đã... Từ lúc nào mà dưới trướng Streamer có người này vậy?
Hầu hết khán giả không quen biết La Việt, không ít người xem trực tiếp lâu rồi cũng không nhớ nổi người này là ai.
Nếu không phải trí nhớ của Khương Bồng Cơ siêu việt thì nói không chừng, cô thường xuyên lăn lộn bên ngoài như vậy đã sớm quên mất La Việt – người vốn không có chút cảm giác tồn tại này rồi.
“Chuyện ở quận Hứa, không thể hoàn toàn trách huynh được. Tuy huynh có trách nhiệm nhưng cũng chỉ gánh vác một phần ba thôi. Còn về việc đốt lương thực hẻm núi Tam Sơn thì dù sao cũng là do tình thế ép buộc, bảo toàn binh sĩ mới là nhiệm vụ cấp bách nhất, lương thực không còn thì có thể trồng lại, người không còn thì thật sự là không còn nữa.”
Khương Bồng Cơ không đổ tất cả trách nhiệm lên người La Việt, nhưng cũng không nói anh ta hoàn toàn vô tội.
Cuối cùng, cô phạt nặng La Việt mấy tháng quân lương, ngoài miệng trách mắng vài câu rồi xem như chuyện đã qua.
“Những kẻ kia đâu? Toàn bộ đều trông chừng cẩn thận chứ?”
Khương Bồng Cơ lên tiếng hỏi, La Việt còn ngây người một lúc, không hiểu cô đang chỉ ai, chỉ có Mạnh Hằng phản ứng kịp.
“Chủ công muốn thẩm vấn bọn chúng bây giờ sao?”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ lạnh giọng nói: “Chém tế cờ, tế điện anh linh. Bây giờ không thẩm chẳng lẽ giữ chúng lại đón năm mới?”
Những người phản bội cô, không lập tức bắt chúng trả giá mà lại để chúng sống ngắc ngoải thêm mấy tháng đã là nhân từ lắm rồi.
Mạnh Hằng phái người dẫn bọn chủ mưu lên rồi lại đưa một danh sách được cất kĩ cho Khương Bồng Cơ.
Nhìn thế trận này, trong lòng mọi người cũng rõ, các cá muối xem trực tiếp cũng lo sợ bất an, cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn.
[Thiên Linh Linh Của Ái]: Streamer, cô định làm gì thế?
[Streamer V]: Đòi nợ!