Sau khi chúng thần bãi triều, từng đôi từng cụm lần lượt rời khỏi cửa cung, trong lòng đều có cùng một mối nghi ngờ.
Mấy ngày gần đây bệ hạ sao vậy?
“Theo Chân thấy, chuyện này phải hỏi thử Tử Hiếu, cậu ta nhất định hiểu rõ nhất.”
Phủ của Phong Chân và nhà của Dương Tư gần nhau, hai người lại hợp tính hợp nết nên thường cùng nhau hạ triều.
Dương Tư hỏi anh ta có biết vì sao tâm trạng của bệ hạ mấy ngày nay không vui không, Phong Chân không trả lời được nên dứt khoát đẩy Vệ Từ ra.
Dương Tư lén lút lấy ít đồ ăn vặt trong túi áo ra nhét vào miệng, thời gian tảo triều quá sớm, để khỏi làm trò cười trên triều đường, chúng thần đều không dám ăn sáng. Điều này đối với kẻ ham ăn là chuyện tàn nhẫn cỡ nào chứ? Dương Tư chỉ có thể tự mang theo đồ ăn vặt để lót dạ thôi.
Phong Chân cũng đói rồi, giơ tay mò vào trong ống tay áo của Dương Tư, thuần thục tìm vị trí của đồ ăn vặt.
Điều này khiến người ta không thể không nghi ngờ, Phong Chân thích chơi với Dương Tư là vì tính tình hợp hay là vì đồ ăn vặt của Dương Tư.
Dương Tư nói: “Đương nhiên là hỏi rồi, nhưng Tử Hiếu cũng không biết... Ài, tính tình bệ hạ mấy ngày nay thật sự là hơi nóng nảy hơn ngày thường.”
Cấp trên cả ngày xị mặt, cứ như ai cũng nợ cô mấy nghìn quan tiền vậy, bách quan cũng cảm thấy áp lực nặng nề.
Mỗi ngày tảo triều dâng tấu, đến đám quan văn hay kiếm chuyện cũng đều yên lặng như gà rồi.
Phong Chân khoác vai Dương Tư, nhíu mày nói: “... Đến Tử Hiếu còn không biết? Xem ra tình hình nghiêm trọng rồi.”
Dương Tư chê bai hất tay Phong Chân xuống.
“Không muốn bị quan ngôn tố thì huynh phải nghiêm chỉnh chút.”
Phong Chân mặc quan phục uy nghiêm, nhưng cái tên lãng tử này vẫn luôn có bản lĩnh mặc quan phục thành đồ gợi cảm, không ít lần bị quan ngôn nhắc nhở.
Đừng thấy chức quan ngôn của triều này không lớn nhưng quyền lực lại không nhỏ đâu. Trên có thể khuyên nhủ đế vương, dưới có thể giám sát kiểm tra bách quan, chỉ có anh nghĩ không ra chứ không có chuyện bọn họ không dám đào bới. Lớn thì là đại sự quốc gia, nhỏ thì đến ngôn từ đi đứng áo quần, ngày nào không đào xới thì không chịu nổi.
Phong Chân cười nói: “Rận nhiều không lo.”
Dương Tư ha hả cười lạnh: “Cha trên triều đường bị con trai vạch tội, huynh không mất mặt sao?”
Phong Nghi cũng đến tuổi nhập sĩ rồi, nhưng thằng nhóc này không chọn ra ngoài rèn luyện mà lại chọn làm quan ngôn giám sát.
Thằng nhóc này đúng là không lưu tình, cả đám đều là cha chú bậc trên mà nó nói bới móc là bới móc, tính tình thẳng thắn hoàn toàn trái ngược với cha của nó.
Đừng thấy thứ bậc quan ngôn không cao, nhưng không phải ai cũng có thể làm được đâu. Yêu cầu nhậm chức còn nghiêm khắc hơn so với cấp bậc quan lại bình thường, không chỉ cần “chí công vô tư, vì nước quên thân” mà còn cần “cương trực đứng đắn, can đảm thẳng thắn”, học thức uyên thâm, vừa thông hiểu chính vụ các nơi vừa am tường lịch sử. Phong Nghi mới hai mươi tuổi mà đã có thể làm được quan ngôn đương nhiên nền tảng phải cứng cáp... Khuyết điểm duy nhất là dễ đắc tội người khác.
Mấy ngày trước đến cha của cậu mà cậu cũng dám vạch tội.
Không biết sau đó về nhà Phong Nghi có bị Phong Chân dùng gia pháp hay không.
Phong Chân mặt dày nói: “Không mất mặt, người khác có muốn mất mặt như vậy cũng không có cơ hội đấy.”
Dương Tư quyết đoán dừng đề tài tự ngược này lại, chuyển ngoắt chủ đề.
“Hay là khuyên bệ hạ, để ngự y xem mạch kỹ càng thử?” Dương Tư nói: “Ngài ấy cả ngày xị mặt, nhát gan không chịu nổi hù dọa. Huynh không biết đấy, hộ quan viên ở cạnh nhà bị dọa đến nỗi... Đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, chưa được hai ngày đã cáo bệnh ở nhà rồi, không phải giả đâu.”
Khí tràng của bệ hạ nhà mình quá mạnh bạo, tâm trạng cô không tốt, bách quan thượng triều hệt như đi gặp Diêm Vương điện hạ chịu chết vậy.
Phong Chân nói: “Không dám đâu, nếu ngự y phán bệ hạ là vì sắp cạn kiệt Thiên quý* nên mới khiến cho tâm trạng cáu kỉnh...”
* Thiên quý: Hóc-môn sinh dục, ở đây ý chỉ Bồng Bồng đến tuổi mãn kinh.
Dương Tư bị suy đoán này của Phong Chân dọa giật nảy mình.
“Bệ hạ năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể cạn kiệt Thiên quý được?”
Phong Chân nói: “Đây chỉ là phỏng đoán mà...”
Người đoán tính tình Khương Bồng Cơ không tốt là vì Thiên quý sắp cạn không chỉ có một mình Phong Chân.
Nhưng bách quan làm gì dám dò xét tình hình của bệ hạ, nói dễ nghe chút thì là quan tâm, nói khó nghe chút thì là rình mò long thể.
May là dưới gối bệ hạ đã có thái nữ điện hạ, nếu như bất hạnh cạn kiệt Thiên quý thì...
Không ít quan lại giật mình toàn thân, không dám nghĩ tiếp.
Nghe nói phụ nữ cạn kiệt Thiên quý, tính tình nóng nảy sẽ kéo dài đến hai năm, ngày tháng sau này bọn họ biết sống sao!
Khương Bồng Cơ nhìn Vệ Từ với vẻ mặt khó chịu.
“Mấy người kia thường ngày vẫn nói xấu sau lưng ta như vậy sao?”
Khương Bồng Cơ không thích tự xưng mình là “Trẫm” cho lắm, trừ những dịp trọng đại ra vẫn xưng là “ta”.
Vệ Từ vừa cười vừa nói: “Gần đây bệ hạ hay phiền não, trong lòng bách quan đương nhiên là lo cho long thể của bệ hạ.”
Khương Bồng Cơ ha ha một tiếng rồi đột nhiên đưa hai tay ôm mặt, nói: “Tử Hiếu, huynh lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh chút.”
Vệ Từ hỏi: “Rốt cuộc bệ hạ phiền não vì chuyện gì?”
Khương Bồng Cơ đờ ra như cá muối.
“Điều nên đến cũng sẽ đến, ta không sao cả. Chỉ là gần đây hay mất hồn thôi, huynh để ta yên tĩnh chút.”
Vệ Từ không hiểu nhưng ngoài tâm trạng không tốt thì những cái khác Khương Bồng Cơ đều không có vấn đề gì. Anh chỉ có thể rời đi trong sự nghi hoặc.
Anh vừa rời đi thì trong kênh livestream lại hiện lên một dãy bình luận màu vàng.
Kênh livestream này của Khương Bồng Cơ chỉ có hai loại bình luận màu đỏ và xanh lam nhưng thời gian trước lại xuất hiện thêm loại thứ ba, bình luận màu vàng.
Cô đang nghiên cứu loại màu vàng này ở đâu ra, một bình luận nào đó thu hút sự chú ý của cô.
[Lúc Nào Quân Đoàn Trưởng Rời Đơn Vị]: Khương Bồng Cơ? Cái tên này của bác Streamer giống hệt quân đoàn trưởng của tui nha!
Cô nhìn nội dung này, tim chợt hẫng một nhịp.
Cô nhanh tay muốn tắt livestream đi thì bất ngờ phát hiện nút tắt không hoạt động nữa, livestream trở thành hình thức tắt định giờ.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Ô? Tui nhớ bác Streamer chính là Quân đoàn trưởng Liên Bang đến từ tương lai đó.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Còn là quân đoàn thứ bảy ấy!
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Không lẽ là... người quen? Trùng hợp vậy sao?
Khương Bồng Cơ: “...”
凸 (艹皿艹)
Đám cá muối này có não không đây, vừa lên là đã đào xới tận gốc gác của cô rồi, xem cô nhục mặt vui đến thế sao?
Qua một thời gian, bình luận màu vàng càng ngày càng nhiều, những người này dường như không bị hạn chế bởi hạn mức tối đa là tám trăm năm mươi nghìn người xem.
Thân phận bị vạch trần chỉ trong chốc lát.
Dù thân phận Khương Bồng Cơ dùng là Liễu Hi nhưng khí chất, thói quen động tác đều là của cô, những người thân thuộc với cô đều có thể phát hiện ra sự mờ ám.
Cá muối xem livestream còn đang vui vẻ cung cấp thông tin của cô, không bao lâu sau, tất tần tật thông tin của cô đều đã bị đào lên sạch sẽ.
Cái thế giới bạc tình này!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Mọi người không quan tâm đến việc cô phiền não mà lại còn đổ thêm dầu vào lửa, hệt như tìm được tổ chức để nói xấu Khương Bồng Cơ vậy.
Nghe cuộc đối thoại của cá muối ở cả ba vị diện, Khương Bồng Cơ cảm thấy mặt mũi mình như rớt xuống vực sâu tinh hải vậy.
#Đánh một nông trường nhỏ dùng đến mười mấy năm?#
#Quân đoàn trưởng hồi xuân, ngự tỷ trưởng thành cũng đã từng là một loli đẹp trai?#
#Mười nghìn điểm tín dụng, mua ảnh loli của quân đoàn trưởng giá cao!#
#Nấu một con ếch xanh đến tận mười năm? Bí ẩn khiến quân đoàn trưởng độc thân cuối cùng cũng bị vạch trần rồi!#
#Xuyên không cứu vớt đời FA!#
#Không làm quân đoàn trưởng, chạy đến nông trường nhỏ làm chủ nông trường. Đây rốt cuộc là nhân tính xuống dốc hay là xã hội bi ai?#
... Nguồn : Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ đột nhiên ngồi thẳng người lên, sợ đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh.
Vệ Từ nói: “Mơ thấy ác mộng à?”
Khương Bồng Cơ nói: “Mơ thấy một giấc mơ cực kỳ đáng sợ.”
“Mơ thấy gì?”
“Những lịch sử đen tối ta cố gắng che đậy đều bị bóc trần!”
Thân là một đại lão, sao có thể xảy ra chuyện mất mặt như thế được!
Mặt Vệ Từ viết đầy dấu chấm hỏi, không hiểu cái gì cả.