“Chỗ này chính là Trường Dã? Quả thật vô cùng hoang vu...”
Khương Bồng Cơ lo lắng suốt dọc đường, nào ngờ Hoàng Tung không có ý định mai phục giữa đường, là do cô nghĩ nhiều rồi.
Trường Dã là một vùng đất nhỏ gần quận Hứa, địa thế bằng phẳng rộng rãi, tuy có một dãy núi nhưng khá bằng phẳng. Chỗ này nếu cải tạo tốt, dẫn nước vào bồi dưỡng độ màu mỡ cho đất đai, cần cù kinh doanh vài năm cũng có thể là một huyện nhỏ cực tốt để sản xuất lương thực.
Dọc đường hành quân, Khương Bồng Cơ phát hiện chỗ này có khá nhiều phòng ốc bỏ hoang, mơ hồ có thể nhìn thấy thôn xóm hoặc trấn nhỏ.
Tường ngói đổ nát mọc đầy cỏ dại và dây leo xanh biếc, không ít rắn rết chuột bọ trốn trong đấy.
Hành quân vào địa phận Trường Dã vài dặm rồi mà cô không hề nhìn thấy sinh khí ở đây.
Khương Bồng Cơ không kìm được mà chửi thề: “Chọn chỗ này để làm nơi tác chiến, Bá Cao chê mộ của anh ta chưa đủ hoang vắng sao?”
Trường Dã còn hoang vắng hơn cả nơi năm xưa Thanh Y Quân, Hồng Liên Giáo tàn sát nữa, dường như bị cả thế giới lãng quên vậy.
“Nơi này từng nhiều lần xảy ra dịch bệnh, những người có thể chuyển đi đều chuyển đi cả rồi. Những người không kịp chuyển đi đa phần đều đã bệnh chết.”
Trường Dã năm đó cũng từng là một huyện sản xuất lương thực giàu có, ai ngờ mưa lũ lớn chảy vào đẩy những xác chết từ những nơi khác đến khiến bệnh dịch hạch hoành hành, vài chục nghìn nhân khẩu ở trấn nhỏ chết sạch. Chuyện này đã trôi qua nhiều năm nhưng những dân chúng đã dọn khỏi đây đến nay vẫn không dám bước chân vào địa phận Trường Dã.
Bọn họ đang nói chuyện thì một nhóm lính trinh sát cưỡi ngựa tới.
“Báo, quân địch đang đóng quân cách mười lăm dặm.”
“Tiếp tục thăm dò!” Khương Bồng Cơ nói: “Chúng ta cũng tìm chỗ đóng quân đi.”
Đóng quân là một môn học, không những phải chọn chỗ tốt mà còn phải chú ý đến kết cấu toàn doanh địa.
Đáp ứng được cả hai điều kiện này, không chỉ có thể đề phòng quân địch đánh lén mà còn có thể nắm được quyền chủ động ở chiến trường.
Nhưng Hoàng Tung tới trước bọn họ, đối phương chắc chắn đã suy nghĩ chu toàn, chọn địa điểm tốt. Khương Bồng Cơ muốn giành lợi thế ở phương diện này là rất khó.
Doanh địa ưu tiên chọn chỗ gần nguồn nước, thuận tiện cho binh sĩ dùng nước hàng ngày, đây cũng là một nguyên tắc cơ bản nhất khi dựng trại.
[Đệ Nhất Mỹ Nữ Trong Lịch Sử]: Vì sao không đặt doanh trại bên sườn núi gần đó? Ít nhất cũng có thể chiếm được ưu thế về địa thế, còn về nguồn nước thì nước suối cũng có mà? Đáp ứng đủ yêu cầu về địa thế lẫn nguồn nước. Bác Streamer chọn mảnh đất này rất dễ bị quân địch tập kích.
[Thất Tinh Sống Qua Ngày]: Bác Streamer đừng nghe lầu trên nói bừa, múa rìu qua mắt thợ có thấy nhục không? Nếu bác Streamer làm theo lời bạn thì bác Streamer ngay lập tức sẽ trở thành Mã Tắc thứ hai rồi. Bây giờ là mùa thu, nước suối đã dần cạn, dù là hai mùa xuân hạ thì nước suối có thể đủ để hơn trăm nghìn đại quân dùng không? Không có nguồn nước, bên Hoàng Tung không cần làm gì, chặn dưới núi phóng hỏa là có thể bẫy chết bác Streamer rồi. Chọn nơi bằng phẳng để đóng quân cũng không phải là tình thế hoàn toàn xấu đối với bác Streamer, dù sao kỵ binh dưới trướng bác ấy cũng không phải dạng ăn không ngồi rồi đâu.
Khương Bồng Cơ không để ý đến kênh livestream nên đương nhiên không biết bình luận của mấy người này.
“Báo, phát hiện lượng lớn hài cốt quanh doanh trại.”
Khương Bồng Cơ nhíu mày, cười với người bên cạnh: “Lẽ nào chúng ta hạ trại trên mộ phần của gia tộc người ta rồi?”
Vì thời viễn cổ thịnh hành thổ táng, có vài nơi còn thích thiên táng, tùy tiện đào trúng mộ phần của người khác là chuyện thường.
Khương Bồng Cơ ra ngoài đánh trận nhiều năm như vậy rồi, cũng thường xuyên gặp chuyện lúng túng như thế.
Nhưng cô không hề vì hạ trại trúng mộ phần của người ta mà chuyển chỗ hạ trại, cùng lắm là cho chủ nhân của ngôi mộ chuyển nhà mà thôi.
“Chắc là không phải. Trường Dã từng là thủ đô của một nước nhỏ nào đó thời mười sáu nước. Nơi này từng xảy ra vài trận chiến lớn, đào được nhiều hài cốt cũng là chuyện bình thường.” Đến lúc Hàn Úc nhìn thấy toàn bộ đống hài cốt kia đều không có đầu, càng thêm chắc chắn với phán đoán của mình.
Thời mười sáu nước, tính công đánh trận đều là tính đầu người, cắt thủ cấp của tù binh để đổi quân thưởng là chuyện thường.
Bây giờ thay đổi rồi, đầu người không tiện mang theo, thường đều cắt tai hoặc mũi của quân địch. Khương Bồng Cơ cũng đi nhìn thử, trong hố chồng chất hài cốt, lại còn là hài cốt không đầu, gần đó còn phát hiện một hố chôn đầy đầu người.
Khương Bồng Cơ cảm khái nói: “Xử lý thi thể sau khi đánh trận vẫn nên hỏa thiêu là tốt nhất, xử lý cũng thuận tiện. Vẫn tốt hơn là phơi thây nơi hoang dã thế này.”
Hàn Úc âm thầm liếc nhìn chủ công nhà mình một cái.
Hỏa thiêu chính là đến xương cốt cũng không còn nữa, thật không nhìn ra có điểm nào tốt hơn là phơi thây nơi hoang dã.
Nhưng chủ công nhà anh ta trước nay vẫn quen dùng lửa thiêu hài cốt của quân địch, thói quen này đã gần được mười năm rồi, mọi người cũng quen theo.
Diện tích doanh trại cực lớn, ngoài những hố hài cốt chiến tranh thời cổ để lại, cũng thường không cẩn thận ảnh hưởng đến mộ phần dân chúng bình thường.
Cô phát hiện hài cốt của những dân chúng này cũng không có đầu.
“Sao, có người đào mộ trộm xác, cắt đầu lâu để nhận quân thưởng?”
“Có khả năng này, nhưng có thời gian Trường Dã có tập tục chia xác để chôn, hơn nữa những phần mộ này nhìn có vẻ rất hoàn chỉnh, chưa có người động vào, chắc là dân chúng tự làm đấy.” Hàn Úc nói tiếp: “Chủ công cũng biết Trường Dã chính là nơi chôn cất thừa tướng tiền triều chứ? Mấy năm Trường Dã bạo phát dịch bệnh cũng chính là thời gian mộ phần của thừa tướng bị bọn trộm cướp mạo phạm. Rất nhiều dân chúng cho rằng dịch bệnh là tai ương do thừa tướng giáng xuống, chỉ có cách khi chết đi chia xác ra để chôn mới có thể xoa dịu lửa giận của thừa tướng. Vậy nên có tập tục như vậy.”
“Không thấy được sự ăn khớp trong chuyện này.” Bạo phát dịch bệnh không đi tìm nguyên nhân truyền nhiễm để khống chế con đường lây lan mà lại tạo ra chuyện mê tín như vậy, gây ra tin đồn giật gân, nghe thôi cũng thấy buồn cười: “Xử lý chỗ hài cốt này đi, nhớ tránh xa nguồn nước.”
Không cần Khương Bồng Cơ đặc biệt nhắc nhở thì các binh sĩ cũng không bao giờ phạm phải sai lầm này.
Khương Bồng Cơ có yêu cầu về vệ sinh rất cao, điều này dẫn đến tỉ lệ binh sĩ dưới trướng phát bệnh vì khí hậu không hợp thấp hơn rất nhiều so với các chư hầu khác.
Đêm đầu tiên hạ trại cũng là thời điểm tốt nhất để quân địch đánh úp. Khương Bồng Cơ vừa mang binh đến, còn bận rộn xây dựng doanh trại, hao tổn rất nhiều tinh thần và sức lực của các tướng sĩ. Trong khi quân địch đã có thời gian nghỉ ngơi, quân địch có thể nhân lúc doanh trại chưa được xây dựng xong, sức lực tinh thần của các tướng sĩ không đủ mà tập kích bất ngờ.
Khương Bồng Cơ nói chắc nịch: “Đêm nay Bá Cao sẽ tới đột kích, thăm dò quân ta, dặn dò các tướng sĩ tuần tra cẩn thận, đừng lơ là.”
Đám người Hàn Úc đoán khả năng đêm nay Hoàng Tung có tới đánh lén hay không là năm mươi năm mươi, Khương Bồng Cơ lại biết anh ta chắc chắn sẽ tới.
Cơ hội chỉ có một lần, Hoàng Tung sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.
Tình thế chiến cục với anh ta bất lợi vô cùng, vậy nên anh ta đương nhiên phải tìm cơ hội để cổ vũ sĩ khí trong quân, tập kích trong đêm là một lựa chọn không hề tồi. Nguồn : Vietwriter.vn
Chiến trường chính diện, binh mã dưới trướng Hoàng Tung không nhiều bằng Khương Bồng Cơ, chiến lực không đồng đều, tỉ lệ thắng không lớn, vậy nên chỉ có thể chọn một con đường tắt thôi.
Gần canh ba, lính trinh sát cử đi theo dõi doanh trại của địch vẫn chưa phát hiện thấy dấu vết quân địch điều binh.
“Không có động tĩnh?”
Mọi người vô cùng kinh ngạc, lẽ nào Hoàng Tung bỏ qua cơ hội lần này?
Khương Bồng Cơ ở trong chủ trướng, không gian yên tĩnh chốc chốc lại có tiếng ngọn đèn nổ lách tách, ngọn đèn chập chờn thắp sáng cả chủ trướng.
Cô không cởi áo giáp trên người ra mà ngồi thẳng người, nhắm mắt thư giãn tinh thần, trên đầu gối còn đặt đao Trảm Thần.
Hoàng Tung sẽ bỏ qua cơ hội lần này sao?
Đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua!
“Khó tránh khỏi có chút thắng không oai hùng.”
Khương Bồng Cơ lầm bầm một câu, ánh mắt nhìn thẳng về một hướng khác.