Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1326

Trước khi quyết định đánh lén, Hoàng Tung cũng đã chuẩn bị tâm lý có thể sẽ thất bại.



Nhưng khi đối mặt với thực tế, anh ta lại không thể tiếp nhận được.



Anh ta đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng không ngờ lại thất bại thảm hại như vậy.



Phái đi mấy nghìn binh mã lại chỉ có hơn hai trăm người trở về thuận lợi, số còn lại không phải chết trận thì cũng bị phe địch bắt làm tù binh.



Trận chiến này còn có thể đánh tiếp hay sao?



Hoàng Tung cảm thấy bản thân cần bình tĩnh lại.



Triệu tập mọi người đến nghị sự, khi mọi người biết được kết quả này, nhất thời toàn trường yên lặng không tiếng động, ai nấy đều cúi thấp đầu không dám nhìn sắc mặt Hoàng Tung.



Bọn họ vô cùng hy vọng vào trận tập kích này, không ngờ phe địch lại đoán trước được, sớm đã chuẩn bị ứng đối.



Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.



Hoàng Tung cũng không phải kiểu người dễ dàng nhận thua, anh ta nói: “Chư vị còn có kế sách nào khác hay không?”



Một đám người bàn bạc đến tận khi trời sáng, tinh thần cực kỳ mệt mỏi, dẫu sao bọn họ cũng bị Hoàng Tung phái người đánh thức lúc còn đang nằm trong chăn.



Sắc mặt Trình Tĩnh nhìn có vẻ bình thường như mọi khi nhưng thực tế anh ta hơi mệt mỏi, sau khi tan họp trở lại doanh trướng của mình, còn chưa kịp rửa mặt thì bên ngoài truyền tới giọng bẩm báo. Tim anh ta hẫng một nhịp, tưởng là chủ công Hoàng Tung có chuyện gì tìm mình, anh ta hỏi: “Ai ở bên ngoài đấy?”



Vừa dứt lời, bên ngoài truyền vào một giọng nam xa lạ, đối phương lịch sự nói một câu mang khẩu âm quận Hứa.



Trình Tĩnh lờ mờ đoán ra thân phận của đối phương, trầm giọng nói: “Vào đi!”.



Một người mặc nho sam màu nâu sậm, để tiện hành động, tay áo rộng rãi được người đó dùng đai quấn bảo vệ cổ tay buộc gọn.



Nhìn giảm đi mấy phần phiêu dật nho nhã, thêm mấy phần lưu loát hiên ngang.



Người này với Trình Tĩnh hàn huyên đôi câu, Trình Tĩnh mời hắn ngồi xuống, trên mặt đối phương có chút dè dặt, hơi gượng gạo ngồi xuống.



Người thông minh như Trình Tĩnh đương nhiên đoán được ý đồ của người này, đúng như dự đoán, đối phương trực tiếp hỏi đến tình hình trận tập kích đêm qua.



Hiện tại người biết rõ tình hình trận chiến không nhiều, người trước mặt cũng nằm trong số đó, lần này tới là để dò hỏi chút tin tức.



Trình Tĩnh bình thản nói ra kết quả, người kia trợn tròn hai mắt, tựa như không tin kết quả này.



“Làm… Làm sao có thể…”



Đối phương lắp bắp nói, trên trán toát ra không ít mồ hôi, ánh mắt nhấp nháy.



Trình Tĩnh nói: “Thắng bại là chuyện thường khi đánh trận, quân địch cao tay hơn, không phải là chuyện thường tình sao?”



Đối phương cười khan hai tiếng đáp lại lời Tình Tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng bất an.



Hắn không thể khống chế nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng, nếu Hoàng Tung thua trận, chắc chắn hắn sẽ bị Khương Bồng Cơ xử lý. Nhìn sự tích mấy năm qua của Khương Bồng Cơ, người phụ nữ này tuy rộng lượng thật, nhưng ở phương diện khác lại cực kỳ hẹp hòi, thậm chí có thù tất báo!



Đôi mắt của Trình Tĩnh sâu thẳm như giếng cổ, không một gợn sóng sợ hãi, liếc một cái liền nhìn thấu tâm tư của người kia, trong lòng cười lạnh.



“Tiên sinh lo sợ chủ công của ta đánh không lại Liễu Hi hay sao?”



Trình Tĩnh bất ngờ hỏi một câu, người nọ bị dọa suýt nữa thì tim ngừng đập, giống như con mèo nhỏ bị dọa đến mức xù lông lên.



“Làm… Làm sao có thể chứ?” Đối phương giơ tay lên lau đi mồ hôi trên trán, ngượng ngùng nói: “Tuy Liễu Hi tiếng tăm lừng lẫy, nhưng chủ công cũng không có điểm nào thua kém người ta. Hai người vẫn chưa phân thắng bại, bây giờ còn quá sớm để đưa ra kết luận. Ta làm sao dám nâng cao chí khí của người khác, diệt oai phong của chủ công chứ?”



Trình Tĩnh lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng ừ hử gì.



Anh ta cực kỳ ghét loại người hai mặt hai lòng, người trước mắt này là một trong số đó.



Người này xuất thân từ huyện Trủng Hà, các thế hệ nhà hắn đều sống tại địa phương này, từng sử dụng không ít thủ đoạn không quang minh chính đại để mưu lợi cho bản thân. Những thửa ruộng tốt ở huyện Trủng Hà bị nhà bọn họ và một số nhà khác chiếm hết, dân chúng tại địa phương hầu hết đều là tá điền* giá rẻ trong tay bọn họ, ngoài ra còn buôn người trái phép. Trước khi Liễu Xa đến quận Hứa, có mấy hộ gia đình chính là “lãnh chúa” của huyện Trủng Hà, cuộc sống của dân chúng vô cùng khổ cực, không thấy được hy vọng.




* Tá điền: Những nông dân không có đất riêng, phải canh tác trên những ruộng đất thuộc sở hữu của người khác, những ruộng đất thuộc sở hữu hoặc thuê bởi một quý tộc hoặc những người có tài sản.



Sau khi Liễu Xa tiếp quản quận Hứa, những tên cường hào ác bá này dần dần bị ông hàng phục chèn ép nên mới đàng hoàng lại.



Lúc trước Khương Bồng Cơ giả bộ bị bệnh, bọn họ nghe tin liền cho rằng Khương Bồng Cơ sống không được bao lâu nữa, trong lòng lại bắt đầu tính toán. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Đúng lúc đó Hoàng Tung phái người đến kêu gọi thuyết phục đầu hàng, đám người này liền cắn câu, lập tức bán đứng Khương Bồng Cơ khiến huyện Trủng Hà thất thủ.



Bọn họ đợi rồi lại đợi, một ngày thắp ba nén nhang hy vọng Khương Bồng Cơ mau mau cưỡi hạc về trời, không ngờ cô lại bình phục.



Khương Bồng Cơ không những khỏi bệnh mà thế cục chiến trận cũng dần nghiêng về phía cô, Hoàng Tung còn bị mất Kham Châu, lui xa khỏi huyện Trủng Hà.



Nếu biết mạng Khương Bồng Cơ “dai” như vậy, bọn họ sẽ không quyết đoán đi theo phe Hoàng Tung, dù thế nào cũng nên quan sát một thời gian.



Bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi, bọn họ chỉ mong Hoàng Tung có thể chuyển bại thành thắng, lật ngược tình thế.



Nhưng mà chuyện này dường như là hy vọng xa vời.



Trình Tĩnh nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tiên sinh cứ tự nhiên.”



Đây rõ ràng là có ý đuổi khách.



Người nọ ngại ngùng, biết rõ mình không được Trình Tĩnh hoan nghênh, đành phải chắp tay cáo từ.



Đúng là Trình Tĩnh không thích hắn, không chỉ bởi vì đối phương là loại người hai mặt hai lòng mà còn vì hắn không có não.



Bản thân là cái loại gì mà còn không tự biết hay sao?



Đối với Hoàng Tung, bọn họ chỉ là công cụ lợi dụng xong thì vứt bỏ mà thôi, vậy mà hết lần này đến lần khác lại tự đề cao bản thân.



Trình Tĩnh nhíu mày, gọi một người đến dặn dò: “Phái người giám sát bọn họ, có động tĩnh gì lập tức báo lại cho ta.”



Đối với loại người như thế này, Trình Tĩnh không hề trông mong bọn họ có thứ gọi là “lòng trung thành”.



Vào lúc này còn không quên dò la tin tức, có thể thấy đối phương là loại người gì, bọn họ vì “Liễu Hi yếu thế” mà đầu hàng Hoàng Tung, ai mà biết được bọn họ có vì lý do tương tự mà phản bội Hoàng Tung hay không? Vì lợi ích trước mắt thì đạo đức phẩm hạnh gì đó cũng vứt qua một bên.



“Vâng!”



Trình Tĩnh dự đoán không sai, quả nhiên người này có ý nghĩ đi ăn máng khác.



Thấy thuyền của Hoàng Tung sắp lật, bọn họ đương nhiên phải tìm biện pháp tự cứu bản thân.



Tự cứu như thế nào?



Bọn họ còn phải suy nghĩ tìm biện pháp.



“Chuyện… Chuyện này không hay lắm. Dẫu sao chúng ta cũng đã phản bội Liễu Hi, bây giờ lại phản bội Hoàng Tung, Liễu Hi sẽ thu nhận chúng ta sao?”



“Có chỗ nào không tốt? Muốn thành đại sự thì không được câu nệ tiểu tiết. Chỉ cần chúng ta lập công lớn cho Liễu Hi, dù Liễu Hi không trọng dụng chúng ta thì cô ta cũng không tiện tính toán món nợ trước đây.” Người này liếc mắt, tức giận nói: “Lần này Hoàng Tung hao tổn mấy nghìn binh mã, trị địa cũng chỉ còn lại Hạo Châu, ngươi thấy hắn có khả năng đấu thắng Liễu Hi sao? Thế bại trận đã rõ ràng, sợ là khó mà cứu vãn được.”



Trong thời loạn thế, đạo đức còn rẻ hơn phân trong hầm cầu nữa.



Phân bón còn tốt cho đất đai, đạo đức thì có lợi ích gì?



Trên đời này hạng người trung thành cương trực không thiếu, nhưng loại người như vậy rất hiếm, số lượng rất ít, loại người biết đầu cơ trục lợi thì nhiều hơn.



Chỉ cần bọn họ đưa ra đủ lợi ích, không sợ “Liễu Hi” không động tâm.



Đồng bạn vẫn còn do dự, thở dài: “Ài, liệu có được không? Sớm biết vậy thì lúc đầu không nên có ý nghĩ lộn xộn.”



Lòng vòng một hồi cuối cùng vẫn về dưới trướng Khương Bồng Cơ, uổng phí sức lực của bọn họ.



“Bây giờ nói chuyện này thì có ích gì? Nhân lúc còn sớm tìm đường lui cho mình mới là chính đạo. Một khi Hoàng Tung thua trận, chúng ta cũng không sơ múi được gì.”



Để giữ được cái đầu cùng với tính mạng một nhà già trẻ, có một số việc không làm không được.

Bình Luận (0)
Comment