Binh sĩ bên phía Hoàng Tung thấp tha thấp thỏm, không lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra, phía Khương Bồng Cơ thì vẫn giữ được khí thế ngùn ngụt.
Đương nhiên, khí thế ngùn ngụt là chỉ người khác, Khương Bồng Cơ vừa ngủ được một giấc rồi tự tỉnh, nằm duỗi người trên giường.
Thời tiết đang dần trở lạnh, sức phong ấn của chăn nệm cũng càng lúc càng mạnh hơn, cô phải mất công mất sức mới đẩy được yêu tinh nhỏ dính người này ra.
Khương Bồng Cơ mặc quần áo, rửa mặt, mở livestream, bắt đầu một ngày mới.
“Hôm nay cũng là một ngày tràn đầy sức sống.”
Khán giả xem livestream nhận ra tâm trạng ngày hôm nay của Khương Bồng Cơ vô cùng tốt, nụ cười trên khuôn mặt còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời.
[Bao Giờ Bác Streamer Kết Hôn]: Hôm nay bác Streamer nhặt được tiền à? Vừa nãy bác nói như vậy khiến tui nghi ngờ bác bị ai nhập vào vậy.
[Phù Thủy Hầm Ếch Xanh]: Chẳng lẽ là mong ước nhiều năm cuối cùng cũng thành hiện thực rồi, cuối cùng bác Streamer cũng chịu từ bỏ kiểu tình yêu Plato*, chuyển sang kiểu nào đó?
* Tình yêu Plato: Kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, không có quan hệ tình dục.
Nghe nói như vậy, mọi người cũng cảm thấy hôm nay tinh thần bác Streamer “khoan khoái” hơn mọi khi nhiều.
Khương Bồng Cơ ăn bữa sáng xong, tước một sợi tăm trúc ra xỉa răng, trông động tác rất phóng khoáng hào phóng.
Vẻ mặt Khương Bồng Cơ thoải mái, cười thần bí như kiểu chọc tức khán giả xem livestream.
“Đêm qua quả đúng là một trận chiến kịch liệt, tình hình trận chiến dữ dội chưa từng có, kẻ địch không thể đánh sâu vào trong, binh bại như núi đổ.”
Khán giả lần lượt nói: “Ồ ô ố...”, “Streamer của tui giỏi quá đi.”, “Nói rõ ra xem nào.”, bình luận kiểu nghịch ngợm như vậy chạy loạn trên màn hình.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tình hình trận chiến dữ dội tới mức nào?
Khương Bồng Cơ nói: “Máu bắn khắp mọi nơi.”
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Kẻ địch thì sao? Bây giờ kẻ địch đang ở đâu?
Khương Bồng Cơ cười nói: “Bị đánh tơi bời, quân lính rã đám, đêm qua đánh mệt muốn chết, bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi này.”
Đám lão phịch thủ cá muối đều lần lượt nở nụ cười bí ẩn giống y hệt nhau, bác Streamer nhà bọn họ thật sự phóng khoáng quá đi!
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Cho lão phịch thủ lên tiếng nói này, bác Streamer phải đối xử với người ta dịu dàng hơn, đừng quá cộc cằn.
[Vui Vẻ Lên]: Cùng một ngày mà thất tình tới tận hai lần, tui còn phải rưng rưng nước mắt chúc phúc bác nữa QAQ.
[Dạ Vũ Diễm Linh]: Ối, tui vẫn luôn cảm thấy chuyện này không bình thường lắm, dựa theo tính cách của bác Streamer thì không thể nào nói chuyện ấy ra thế này đâu.
Kênh livestream hỗn loạn như một nồi cháo, khán giả cá muối đều lần lượt gào thét đau buồn thất tình.
Sức mạnh của đại quân thất tình thật là lớn, tin tức Khương Bồng Cơ cuối cùng cũng đẩy được ai đó lập tức bay thẳng lên trang nhất, tốc độ nhanh như sao băng vụt qua, khiến một đám “tiểu hoa” thấy vậy mà thở dài. Vì nhóm fan cực kỳ lớn, nên mỗi người còn chưa lướt đến lần thứ hai đã ngại ngùng phát hiện server bị bọn họ làm sập rồi.
Lập trình viên: “...”
Trách tui à?
Khương Bồng Cơ đang cười đùa với các cá muối, cô nhạy bén phát hiện ra động tĩnh bên ngoài cửa, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, ra vẻ đứng đắn.
“Chủ công, đây là tính toán thiệt hại sau trận chiến đêm qua.”
Nhóm Vệ Từ thức trắng đêm mới làm xong, Khương Bồng Cơ mới thức dậy không bao lâu, bọn họ đã đưa thành quả cả một đêm tới.
Phía trên là số người thương vong và tổn thất các nơi, số lượng tổn thất phải ghi vào sổ sách, còn số người thương vong thì sau khi đại chiến kết thúc sẽ phân phát trợ cấp.
Một trận chiến sẽ có bao nhiêu người chết?
Dựa vào tử vong, mức độ bị thương, tàn tật khác nhau mà trợ cấp và cấp bậc phúc lợi cũng khác nhau, nghĩ thôi đã thấy có rất nhiều việc phải làm.
Đây đều là việc mà Vệ Từ phải làm sau này, nhưng anh không hề oán trách.
Năm xưa, Khương Bồng Cơ giao trọng trách trợ cấp sau chiến tranh cho anh, Vệ Từ đã biết trách nhiệm của mình nặng nề cỡ nào rồi.
Khương Bồng Cơ nhận lấy, xem xét kỹ càng, số người thương vọng và tổn thất đều nằm trong khoảng mà cô có thể chấp nhận được.
So sánh với tổn thất mà cô phải chịu, giờ này chắc hẳn Hoàng Tung đang đau lòng tới mức tim gan run lên chứ nhỉ?
Khương Bồng Cơ lại gọi người khác đến, hỏi kỹ càng tiến trình xây dựng doanh trại.
Cô không thể tính là kiểm soát mọi chuyện to nhỏ, nhưng cô vẫn nắm vững điểm quan trọng, người khác cũng không dám làm qua loa cho xong, nên đương nhiên hiệu suất không hề thấp.
Hàn Úc nói: “Đêm qua Hoàng Tung đánh lén thất bại, hai ngày tới chắc hẳn hắn sẽ không động binh nữa.”
“Anh ta không động thì chúng ta động.” Khương Bồng Cơ nói: “Đánh trận không thể so với cái khác... có thể đánh nhanh thắng nhanh là tốt nhất.”
Một khi trời tiến vào đông, đánh trận sẽ trở nên khó khăn hơn, quần áo ấm cho các tướng sĩ đã là một khoản chi không nhỏ rồi.
Hàn Úc hỏi: “Chủ công đang muốn chủ động xuất binh sao?”
Khương Bồng Cơ gật đầu, cô không muốn tiếp tục trường kỳ đánh trận với Hoàng Tung nữa.
Năm nay quận Hứa bị tổn thất bảy, tám phần sản lượng lương thực, tổn thất này khiến Khương Bồng Cơ đau lòng không chịu nổi, để tài chính không căng thẳng nữa, cô chỉ có thể nghĩ cách tiết kiệm.
Hàn Úc nói: “Như vậy cũng tốt, thừa dịp sĩ khí quân Hoàng Tung giảm sút, quân ta có thể chiếm vững vị trí thượng phong.”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ hỏi thêm về tình hình luyện binh, đám người Tạ Tắc cũng không dám chậm trễ, báo cáo hết từ chuyện nhỏ đến lớn.
Đến lúc Khương Bồng Cơ làm việc xong thì cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, phía sau đại doanh bốc lên khói bếp mịt mù, mùi gạo thơm lan tỏa trong không khí.
Các khán giả cái muối nhìn thấy hết mọi thứ: “...”
Cuối cùng bọn họ cũng nhận ra mình đang bị Khương Bồng Cơ đùa giỡn.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Bác Streamer, tra tấn con mắt quá! Nào có “Tình hình chiến đấu dữ dội máu me văng khắp nơi” đâu? Nào có “Kẻ địch bị đánh tơi bời, quân lính rã đám” đâu? Vừa nãy còn muốn nói chuyện rõ ràng, không thể ngờ được, lão phịch thủ nhiều năm như tui vẫn bị lật xe trong tay bác Streamer!
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: #đầu chó, bác Streamer vẫn nghịch ngợm như ngày nào, giở trò như thế vui lắm hả?
Rõ ràng là Hoàng Tung đánh lén, bị cô đánh phải rút quân, không ngờ rằng lúc nãy Khương Bồng Cơ lại nói chuyện mơ hồ như vậy, khiến các lão phịch thủ như bọn họ lật xe thê thảm.
[Phúc Khí Đa Đa]: Không hiểu sao thấy đau lòng cho lập trình viên của Weibo và server chết oan uổng ghê, Weibo đã bị sập cả buổi sáng rồi.
Chết oan uổng quá mà!
Khương Bồng Cơ giơ tay nhún vai.
Trách cô hả?
Người văn minh thì thấy những thứ văn minh, người đen tối thì thấy thứ đen tối, cô toàn nói tình hình thực tế đấy chứ, ai bảo bọn họ hiểu lầm hả?
Khương Bồng Cơ cười nhìn khán giả xem livestream bị lật xe, tâm trạng vốn đã sáng sủa lại càng vui hơn nữa.
Có lẽ trời cao cũng không nhìn nổi cô như vậy, nên tìm người đến chọc tức cô.
Khương Bồng Cơ cười lạnh nghe hết từ đầu tới cuối, suy nghĩ sâu xa hỏi những người xung quanh.
“Như vậy là bọn họ muốn làm Bá Cao ghét bỏ, hay là làm ta ghét bỏ đây?”
Người phản bội cô vậy mà lại là “Lãng tử quay đầu”, còn phái người âm thầm lấy lòng cô, ám chỉ rằng mình có thể giúp đỡ cô diệt trừ Hoàng Tung.
Khương Bồng Cơ từng gặp nhiều người da mặt dày rồi, nhưng chưa từng thấy da mặt ai dày như vậy!
Xin lỗi nhé, ở chỗ của cô, “lãng tử” không có đường quay đầu, chỉ có đường chết mà thôi!
Dương Tư nhíu mày nói: “Nói không chừng là do Hoàng Tung phái bọn họ lừa chúng ta thì sao?”
Khương Bồng Cơ nói: “Bá Cao biết rõ tính cách của ta, anh ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu. Cho dù là muốn lừa chúng ta, anh ta cũng sẽ không lựa chọn những người này.”
Cô và Hoàng Tung cũng từng có thời gian làm bạn bè cùng lùi với nhau, cưỡi ngựa vui chơi, vô cùng vui vẻ.
Dù chưa từng tâm sự thật lòng, nhưng Hoàng Tung là kiểu người tinh tế, khả năng suy đoán tính cách những người xung quanh của anh ta cũng khá chính xác.
Cô không tin Hoàng Tung không biết cô có thái độ gì với những kẻ phản bội.
Dương Tư tỏ vẻ ghét bỏ: “Nếu nói như vậy, thì đây chính là ý của bọn họ sao?”
Khương Bồng Cơ nói: “Đúng là một đám ngu xuẩn không biết nhìn xa trông rộng.”
Thấy Khương Bồng Cơ “mắc bệnh nặng” thì nghĩ rằng cô không chịu nổi nữa, nên mới đầu hàng Hoàng Tung.
Hiện tại thấy Hoàng Tung thất bại một trận, bọn họ lại cảm thấy Hoàng Tung không ổn, vội vội vàng vàng muốn dựa dẫm cô.
Dương Tư đảo mắt, cười nói: “Chủ công định xử lý đám người này như thế nào? Không ngại...”
Lợi dụng bọn họ, dùng xong mới vứt?
“Không có gì ‘không ngại’ hết!” Khương Bồng Cơ nói: “Đối phó Bá Cao, ta không vô dụng tới mức cần đến bọn phế vật này. Bọn họ còn không chịu nhìn xem bản thân mình là loại hàng nào, thật sự cho rằng mình đang ‘đầu cơ trục lợi’, chư hầu trong thiên hạ tùy ý để bọn họ lựa chọn dựa dẫm chắc?”
Dương Tư nhìn ra Khương Bồng Cơ đang tức giận, lập tức không nói thêm gì.
Hàn Úc hỏi: “Vậy chủ công có ý gì?”
Khương Bồng Cơ cười khinh bỉ.
“Bảo bọn họ đến đây, bọn họ dám đến thì ta dám giết!”