Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1335

Bọn họ tưởng rằng cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi, nào ngờ chủ công lại không để cho người ta yên tâm tí nào.



Hàn Úc nói: “Năm nghìn binh mã có phải vẫn ít hay không? Hay là… dẫn thêm nữa đi?”



Nếu không phải không được cho phép thì có khi Hàn Úc đã phái tất cả binh mã đi theo để bảo đảm an toàn cho chủ công nhà mình rồi.



Khương Bồng Cơ nói: “Dẫn theo nhiều người như vậy để làm gì? Nếu mang năm nghìn kỵ binh mà còn không bắt được Bá Cao thì chẳng phải là ta đã lãng phí lương thực nuôi bọn họ rồi sao?”



Năm nghìn kỵ binh mà không bắt được đám binh tàn tướng bại mất hết sĩ khí giống như chó nhà có tang* kia thì quả thật Khương Bồng Cơ muốn phun một câu “phế vật điểm tâm**”.




* Giống như rắn mất đầu, là một phép ẩn dụ cho những người không có lãnh đạo, không biết nên làm gì.




** Chỉ những người vô dụng.




Tuy nói chuyện khá cay nghiệt nhưng không ai có thể phản bác được những lời mà Khương Bồng Cơ nói, bởi cô có tư cách nói những lời như vậy.



“Lộng Cầm, đi thôi!”



Khương Bồng Cơ vung roi ngựa lên, cùng Tiểu Bạch một người một ngựa nhanh chóng rời đi, Khương Lộng Cầm cưỡi ngựa theo sát phía sau, năm nghìn kỵ binh hạng nặng đồng loạt đuổi theo. Thấy bóng lưng một người một ngựa tuyệt trần của chủ công, Dương Tư tỏ vẻ cực kỳ khó thở, đưa tay lên không ngừng xoa xoa ngực trái.



Có một vị chủ công như vậy thật sự khiến gã tổn thọ quá!



Sắc mặt Hàn Úc nặng trĩu, liếc thấy động tác của Dương Tư thì anh ta dò hỏi: “Huynh làm sao vậy? Sao ta không biết huynh bị bệnh tim nhỉ?”



Dương Tư nói: “Từ lúc đi theo một vị chủ công như vậy, không bệnh cũng lo lắng thành bệnh luôn rồi.”



Hàn Úc yên lặng đến quỷ dị trong mấy giây, anh ta có thể hiểu được ý của Dương Tư nên cảm động lây.



Không so sánh thì sẽ không có tổn hại, nghĩ đến chủ cũ Hứa Bùi, dù hắn ta không đa tài đa nghệ như chủ công nhưng ít ra hắn ta vẫn khiến người khác bớt lo mà!



Hai người không có nhiều thời gian để tán gẫu, mặc dù phe Hoàng Tung lui binh tháo chạy nhưng quân địch đánh lén ở hậu phương vẫn chưa bị xử lý đâu.



Mặc dù Tạ Tắc không có ham muốn tranh công danh lợi lộc nhưng đảm nhiệm chức võ tướng, ai lại ngại có thêm vinh dự cho bản thân chứ?



Đương nhiên Tạ Tắc không ngoại lệ.



Nếu có thể đánh tan toàn bộ quân đánh lén, bắt sống được kẻ cầm đầu, đó chính là một công trạng lớn.



Phong Giác thấy không còn lợi thế, bắt đầu lần lượt rút lui nhưng khí thế binh lính hoàn toàn không còn, người nào người nấy như con ruồi không đầu, vứt bỏ mũ giáp và vũ khí mà tháo chạy thoát thân. Mà loại trạng thái tiêu cực này lại lây lan, đầu tiên là một người bỏ chạy, sau đó là mấy chục nghìn người.



Phong Giác thấy vậy, mặt vàng như màu đất, gần như sắp ngã từ trên lưng ngựa xuống.



May mắn có người đỡ anh ta, nếu không, ngã từ trên lưng ngựa cao như vậy xuống đất, xung quanh lại hỗn loạn, không chết thì cũng bị thương.



“Quân sư, để mạt tướng hộ tống ngài rút lui khỏi đây!”



Phong Giác tỉnh lại từ trong cảm giác trời đất quay cuồng khó chịu, môi khô khốc, trông rất tiều tụy.



“Ngươi không cần để ý đến ta, tập hợp binh mã rút lui quan trọng hơn.”



Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt để trốn chạy thì kết quả sẽ là toàn quân bị diệt!



Đang nói thì sau lưng có tiếng hô giết rung trời vọng đến, mặc dù đã chiến đấu nhiều giờ liền, các tướng sĩ đã rất mệt mỏi, ngựa cũng đuối sức rồi nhưng kẻ địch trước mắt đều là chiến công, có chiến công thì binh lính sẽ được thưởng lớn. Thân thể có mệt mỏi hơn nữa thì tinh thần của bọn họ vẫn bừng bừng phấn chấn.



“Quân sư, nguy rồi, quân địch đuổi tới nơi rồi!”



Một đường chạy trối chết, binh lính đi theo càng ngày càng ít, quân lính chạy trốn lạc đường không phải bị đao chém chết thì là bị bắt làm tù binh.



Tướng quân mang theo gần một nghìn binh lính tâm phúc cùng Phong Giác rút khỏi chiến trường, nhưng Tạ Tắc giống như ăn phải thuốc quyết tâm, không ngừng theo sát. Truy đuổi vây giết một phen, số binh lính còn lại bên người chỉ còn một, hai trăm người, chiến lực gần như không còn nhưng quân địch vẫn theo sát sau lưng.



Màn đêm âm u dần buông xuống.



Gió lạnh thổi phần phật cuốn lên mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.



Tiếng hô giết u ám tựa như vọng đến từ chân trời vậy.



Hai tròng mắt Phong Giác tàn khốc nhìn quân địch trùng trùng bao vây bọn họ, Tạ Tắc cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, hai phe cách nhau hơn mười trượng.



Từng đoàn binh lính xông tới, bẻ tay bọn họ ra sau lưng, kề kiếm lên cổ bọn họ.



Tạ Tắc nhìn qua một vòng, trong lòng rất hài lòng.



Hắn vung tay lên nói: “Bắt toàn bộ mang về, đợi chủ công xử lý.”



Phong Giác định giãy giụa nhưng binh lính giữ anh ta có sức lực rất lớn, cuối cùng thì chẳng động đậy được chút nào nữa.



Tù binh thì cũng chia ra cấp bậc khác nhau, những binh lính bán rẻ thể lực tất nhiên chính là đáy của kim tự tháp, giá trị còn chưa đủ cho bọn họ dùng đâu, còn loại tù binh như Phong Giác thì chính là đỉnh của kim tự tháp. Nhân tài hiếm hoi như vậy, bất kể anh ta có quy thuận chủ công hay không, Tạ Tắc đều sẽ dẫn anh ta tới trước mặt cô.



Để đề phòng Phong Giác sinh ra ý định tự tử, Tạ Tắc còn đặc biệt phái người giám sát anh ta.



Phong Giác mỉa mai hừ một tiếng.



Cùng lúc đó…



Khương Bồng Cơ dẫn theo năm nghìn kỵ binh đuổi giết Hoàng Tung, nói là đuổi theo, nhưng thật ra là một đường đuổi giết.



Rất nhiều quân địch có ý định ngăn cản, kết quả chính là bỏ mạng dưới vó ngựa, thi thể bị chà đạp thành thịt vụn.



Những nơi kỵ binh đi qua, hài cốt chất thành đống.



Bóng tối là nơi ẩn núp rất tốt nhưng đối với Khương Bồng Cơ mà nói thì nó không gây ra bất kỳ trở ngại nào.



Vì vậy, thời gian cô dùng để đuổi kịp Hoàng Tung nhanh hơn so với dự đoán của anh ta.



Đối mặt với năm nghìn kỵ binh được trang bị chỉnh tề, tâm tình Hoàng Tung ngược lại rất bình tĩnh, còn xuất hiện loại cảm giác “rốt cuộc cũng tới lúc này”.



Vốn là còn có ba, năm mươi nghìn tàn binh hộ tống anh ta chạy trốn, nhưng binh lính sớm đã bị quân địch giết sạch lòng can đảm rồi, làm gì còn ý chí chiến đấu nữa.



Dưới sự truy kích của quân địch, những người này ai chạy trốn thì chạy trốn, ai lạc đường thì lạc đường, toàn quân sụp đổ tan rã.



Đến lúc Hoàng Tung bị bao vây thì binh mã bên người chỉ còn chưa tới ba nghìn người.



Ba nghìn binh tàn tướng bại đấu với năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ, kết quả thế nào, không cần nói cũng biết.



Chẳng khác gì một bên lùi một bên giết.



Khi đám người Hoàng Tung bị bắt, thắng bại cuối cùng cũng rõ ràng.



Khương Bồng Cơ vẩy vẩy đao Trảm Thần dính máu, máu tươi rớt thành một đường trên mặt đất.



Cô cao giọng hô lên: “Phía trước có phải Bá Cao không?”



Nghe thấy Khương Bồng Cơ gọi mình, Hoàng Tung đang chán nản chật vật, cười khổ một tiếng.



“Đến giờ mà Lan Đình vẫn bằng lòng gọi ta như vậy sao?”



“Trong thời loạn thế, ta và huynh đều thân bất do kỷ*, nhưng công là công, tư là tư.” Khương Bồng Cơ nói: “Không phải huynh vẫn gọi ta là Lan Đình đó sao?”




* Phải làm những chuyện bản thân không muốn, hoặc ngược lại.



“Đúng vậy… thân bất do kỷ…” Hoàng Tung chán nản nói: “Có thể phân rõ công và tư, vậy Lan Đình định xử lý ta như thế nào đây?”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Khương Bồng Cơ không nói rõ, đây không phải nơi tốt để nói chuyện này.



Cô lạnh nhạt nói: “Ta lại không phải người tuyệt tình, giết người bừa bãi, năm đó chọn đi con đường này chỉ do dòng đời xô đẩy mà thôi.”



Không phải ban đầu ai cũng có dã tâm, Hoàng Tung cũng vậy.



Trước khi Đông Khánh bị diệt, chí hướng và nguyện vọng của anh ta chẳng qua chỉ là làm một bề tôi thanh liêm, thay đổi thành kiến của người ngoài, tạo phúc cho xã tắc.



Nhưng loạn thế lại là môi trường thích hợp khiến anh ta sinh ra dã tâm chưa từng có.



Bây giờ bị người ta đánh bại, rơi từ đỉnh núi xuống thung lũng, còn phải cúi đầu xưng thần với người đã từng là đối thủ với mình, quan trọng là dù có thần phục cũng vẫn bị nghi kỵ cả đời, ai sẽ bằng lòng sống một cuộc sống như vậy? Hoàng Tung đã từng nghĩ đến những tình huống xấu nhất, đó là giơ kiếm tự vẫn, như vậy mới có thể bảo toàn mạng sống cho vợ và con cái.



Chỉ có điều…



Mỗi lần nghĩ tới lời của Kỳ Triêu Lan - vợ anh ta hôm đó, dũng khí tự vẫn lại như thủy triều rút lui.



Anh ta nói: “Lan Đình, quả thật là cô đã đưa ra một đề bài quá khó với ta.”



Khương Bồng Cơ nói: “Không thử thì sao biết được là đề khó hay đề dễ?”

Bình Luận (0)
Comment