Gió đêm hiu hiu thổi, tăng thêm mấy phần buồn tẻ khó tả.
Nghe xong câu ấy, Hoàng Tung yên lặng một lúc lâu, dường như đang cân nhắc xem những lời này của Khương Bồng Cơ là thật hay giả.
“Bây giờ không còn sớm nữa, nếu không quay về, e là đám người Tử Hiếu sẽ lo lắng đến mức phát bệnh mất.” Khương Bồng Cơ nghiêng đầu nói với Khương Lộng Cầm: “Bá Cao chính là bạn thân của ta, có thân phận mà người thường không thể so sánh được, dặn dò cấp dưới cẩn thận một chút, chớ chậm trễ khách quý.”
Khương Lộng Cầm không dị nghị gì, lĩnh mệnh nói: “Mạt tướng tuân lệnh.”
Mặc dù bây giờ thân phận của Hoàng Tung là tù binh nhưng Khương Bồng Cơ không hề có ý định giết anh ta, đương nhiên cũng không định dồn hết tâm trí hạ nhục đối phương.
Nếu như anh ta thức thời thì tội gì mà không giữ lại một mạng cho anh ta?
Nếu như anh ta không khuất phục, như vậy thì phải giết anh ta thôi.
Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung đúng là bạn thật, nhưng đối với cô mà nói, tình cảm chỉ là thứ dùng để điều tiết chứ không phải vật phẩm cần thiết, nếu cần loại bỏ thì cô sẽ không luyến tiếc.
Hoàng Tung không lên tiếng cũng không phản kháng, thầm chấp nhận an bài của Khương Bồng Cơ.
Trái ngược với vẻ lãnh đạm của anh ta, những người khác thì phản ứng khá kịch liệt, có người than vãn khóc lớn, cuồng loạn quá khích, có người trong lòng giống như một vũng nước tù đọng, không có sức sống, chán nản và thất vọng, có người lại không ngừng run rẩy, binh lính phải dùng dây trói hắn lại, người hắn run rẩy như bị lạnh vậy.
Tâm trạng tuyệt vọng như đám mây đen bao phủ bọn họ, không ai biết tương lai sẽ ra sao.
Dựa theo quy định trước kia, nếu chủ công của một thế lực bị bắt khi bại trận, bề tôi bên dưới hầu hết không có kết cục tốt, có vài người còn có thể đổi chủ, có vài người bởi vì thân cận với chủ cũ mà vĩnh viễn bị người khác nghi kỵ chèn ép, cả đời sầu não đau buồn.
Khương Bồng Cơ nào có nhiều tâm tư như vậy, cô chỉ biết là rốt cuộc trận chiến giữa cô và Hoàng Tung cuối cùng cũng có kết quả, chỉ cần khắc phục hậu quả và chiếm lại Hạo Châu nữa thôi, không tốn nhiều thời gian. Ngẫm nghĩ một phen, cô cảm thấy áp lực trên vai cũng nhẹ đi, còn nhàn hạ thoải mái nói cười với Khương Lộng Cầm.
Khương Lộng Cầm nào dám ngang hàng với chủ công, từ đầu đến cuối đều bày ra tư thái cung kính, cưỡi ngựa cũng phải đi sau hơn nửa thân ngựa của chủ công.
Khương Bồng Cơ nói: “Lần này lập được công lớn như vậy, Lộng Cầm có mong muốn gì?”
Khương Lộng Cầm không chút nghĩ ngợi mà nói luôn: “Mạt tướng có thể vào nơi dầu sôi lửa bỏng vì chủ công đã là phúc đức ba đời, sao có thể kể công đòi thưởng được chứ?”
Hy sinh tính mạng vì chủ công là chuyện đương nhiên, Khương Lộng Cầm lại không thiếu cái gì, chủ công cho cô cơ hội lập công đã là ban ơn rồi.
Khương Bồng Cơ thở dài nói: “Tất nhiên là ta hiểu rõ lòng trung thành của muội đối với ta, nhưng muội cũng phải nghĩ cho bản thân mình chứ.”
Khương Lộng Cầm đúng lý hợp tình nói: “Mạt tướng rất tốt.”
Cô cảm thấy cuộc sống không thể tốt hơn nữa, chủ công cho cô mạng sống thứ hai, cho cô một cuộc sống mà từ trước đến giờ cô vẫn không dám tưởng tượng.
Thỉnh thoảng nhớ lại quá khứ, cô còn hơi kinh ngạc, mình của mười ba tuổi thật sự là mình sao?
Cô lớn nhanh hơn các bạn cùng tuổi, sức ăn cũng lớn, cha mẹ vì đó mà hà khắc đánh chửi cô, bà nội coi cô như kẻ xui xẻo, nhiều lần khinh thường, ức hiếp cô, lúc nghiêm trọng nhất còn đánh cô đến mức gãy cả cái đòn gánh lớn bằng cánh tay. Sau đó, những kẻ gọi là người thân đã bán cô cho người môi giới chỉ vì muốn đổi lấy số tiền ít ỏi. Cơ duyên xảo hợp, cô vào Liễu phủ, sau đó vì có dáng dấp trưởng thành trước tuổi nên bị con trai của quản sự trong phủ lăng nhục.
Cô sớm đã muốn chết, là chủ công cho cô dũng khí, cho cô biết ý nghĩa của sự sinh tồn, cho cô tiến vào tầng lớp mà phần lớn người trên thế gian này không với tới được.
Trong lòng cô, tiện tỳ A Trúc năm đó đã chết từ lâu rồi, người còn sống là Khương Lộng Cầm của chủ công.
Khương Bồng Cơ rất keo kiệt tình cảm của mình, nhưng Khương Lộng Cầm là ngoại lệ.
“Nghe nói, muội và Tĩnh Dung...”
Khương Bồng Cơ không phải người làm mối chuyên nghiệp, nhưng uyên ương do chính tay cô tác hợp thì đôi nào đôi nấy đều thành vợ thành chồng.
Khương Lộng Cầm mang vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra chút thẹn thùng nào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay vậy.
“Dương quân sư làm sao ạ?”
“Ta nhớ là Lộng Cầm chỉ lớn hơn ta một tuổi mấy tháng.” Khương Bồng Cơ nói: “Sắp tới, chiến sự sẽ ngừng một khoảng thời gian, muội không muốn nhân lúc rảnh rỗi tính chuyện của muội và Tĩnh Dung sao? Bạn cùng trang lứa đều đã sinh mấy đứa rồi, duy chỉ có anh ta vẫn một thân một mình.”
Khương Lộng Cầm nhíu mày một cái, giọng nói hơi bất thiện.
Dĩ nhiên, phần bất thiện này dành cho Dương Tư.
“Chẳng lẽ Dương quân sư nói gì với chủ công sao?”
Nếu không phải thì tại sao chủ công lại đột nhiên giục cô kết hôn?
Khương Bồng Cơ nói: “Không, chẳng qua ta chê anh ta lớn tuổi thôi. Hai người nếu không nhanh chóng lên, đến lúc anh ta bốn mươi tuổi rồi, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ đấy.”
Khương Lộng Cầm nói: “Sẽ làm sao cơ ạ?”
Khương Bồng Cơ nói: “Thời trẻ, Tĩnh Dung ham rượu, tác phong sinh hoạt cá nhân lại... chẹp, lớn tuổi rồi, đương nhiên sẽ có ảnh hưởng.”
Khương Hiệu úy trước giờ không hề nghi ngờ lời nói của chủ công.
“Vậy mạt tướng sẽ thận trọng suy tính.”
Nghĩ đến những đứa trẻ ở thư viện Kim Lân, tâm tư của Khương Lộng Cầm lại trở nên linh hoạt, bọn trẻ đều là trụ cột vững chắc trong tương lai của chủ công.
Nghĩ vậy, dường như cô không còn thấy phiền lòng chuyện này nữa.
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu như Lộng Cầm xuất giá, ta sẽ chuẩn bị ‘thập lý hồng trang*’ cho muội, tuyệt đối không thể kém hơn những vương tử hoàng tôn kia đâu.”
* Thập lý hồng trang dịch nôm na ra là trang sức đỏ trải dài mười dặm. Lễ rước dâu, người trước người sau, tay khiêng tay vác, kiệu hoa, vật dụng, gia cụ… toàn bộ đều được phủ khăn đỏ, nối đuôi nhau di chuyển náo nhiệt, kéo dài, rực đỏ cả con phố mấy dặm, xuyên suốt từ gia đình nhà gái đến nhà trai, lả lướt như một tấm áo choàng đỏ ánh đầy sắc tiền tài, cát tường hoan hỉ khắp mọi nơi, khoe được gia sản giàu có của tân lang tân nương.
Hôn nhân ở cổ đại chú trọng môn đăng hộ đối, thực lực kinh tế, địa vị xã hội của nhà trai và nhà gái sẽ không chênh lệch quá nhiều nên sính lễ và đồ cưới hai bên gần như là ngang bằng nhau. Nếu bên nào có nhiều sính lễ hơn, ví dụ như nhà trai đưa sính lễ ít hơn, người ngoài sẽ chỉ trích hắn đi ở rể, với cao nhà vợ, còn nếu nhà gái cho đồ cưới ít hơn, người ngoài cũng sẽ chê bai nhà vợ bán con gái.
Nếu như Khương Bồng Cơ thật sự chuẩn bị cho Khương Lộng Cầm “thập lý hồng trang” thì Dương Tư phải lấy ra tất cả của cải vốn liếng mới được.
Khương Lộng Cầm khẽ cười, đôi mắt cũng tràn ngập hạnh phúc.
Dương Tư: “...”
Ta có một câu “XX*”, không biết có nên nói ra hay không.
* Chửi bậy nên tác giả không viết ra
Mất nửa giờ, Khương Bồng Cơ mới về đến nơi, mọi người ra ngóng vào trông đến nỗi cổ cũng sắp dài ra.
Nghe được động tĩnh đại quân trở về, bọn họ vội vàng tiến lên đón, việc đầu tiên chính là tìm Khương Bồng Cơ.
Nhìn trái nhìn phải không thấy chủ công nhà mình bị thương thì mới có thể thả quả tim đang treo ngược lên về chỗ cũ.
Khương Bồng Cơ nói: “Tiếp đãi đoàn người Bá Cao thật tốt, tất cả công việc, để ngày mai mới bàn.”
“Vâng!”
Dương Tư cố ý đi chậm lại mấy bước, thuận lợi sóng vai với Khương Lộng Cầm.
Gã cứ chau mày, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó rất khó khăn.
Khương Lộng Cầm nói: “Mấy ngày gần đây có lẽ Dương quân sư nên cai rượu cai thịt đi, cố gắng noi theo Vệ quân sư học dưỡng sinh mới được.”
Dương Tư: “… Tại sao?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Gã không biết tính tình Khương Lộng Cầm trước đây ra sao, nhưng từ sau khi hai người quen biết nhau, gã mới phát hiện cô gái này rất ít nói, hiếm khi nói nhiều như vậy, lại còn quan tâm đến sức khỏe của gã nữa chứ. Được quan tâm bất ngờ như vậy quả thật khiến gã thụ sủng nhược kinh*.
* Được sủng ái mà lo sợ; được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Khương Lộng Cầm nói: “Đối với chuyện con cái nối dõi, Dương quân sư có dự tính gì không?”
Dương Tư nói: “Trước giờ không có dự tính gì.”
Từ trước, gã là một người thuộc tộc DINK*, vợ còn không có thì lấy đâu ra con?
* “DINK” là viết tắt của cụm từ tiếng Anh: Double Income No Kids, có nghĩa là “Thu nhập gấp đôi nhưng không sinh con”.
Khương Lộng Cầm nói: “Mạt tướng ngược lại hy vọng đó là một mầm non của đất nước, nếu như là đứa trẻ không thể bồi dưỡng được thì sớm nên bỏ đi, tránh gây ô nhục gia môn.”
Dương Tư: “...”
Có một người mẹ như vậy, đứa trẻ ra đời trong tương lai có khi phải trợn to hai mắt mà suy tính xem có nên đi đầu thai vào đây hay không.
Nếu như không biết tự lượng sức mình, vậy thì không phải đầu thai hạ phàm mà là tới nộp mạng.