Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1339

Khương Bồng Cơ để Vệ Từ lau khô tóc cho mình, sau đó dùng một sợi dây màu xanh buộc mái tóc dài kia sau lưng.



Trang dung này giảm mạnh nhuệ khí trước kia, thêm vài phần dịu dàng, lần đầu tiên trông Khương Bồng Cơ có ý nhị của con gái.



“Tử Hiếu có tò mò ta dùng cách nào để giải quyết tai hoạ ngầm là Bá Cao không?”



Vệ Tử thành thật gật đầu. Thực sự thì anh rất tò mò, nhưng có một số việc, anh không thể hỏi kĩ, chỉ có thể chôn nghi hoặc trong lòng.



“Vậy Tử Hiếu không ngại đi theo ta một chuyến chứ?”



Khương Bồng Cơ đứng dậy, khoác áo khoác chỉnh tề lên vai, cười nói: “Ta thế này mà đi gặp Bá Cao, bên người lại không có ai, không chừng bên ngoài sẽ đồn ầm lên chuyện xấu đấy.”



Nếu nói là chuyện xấu, đúng là trước kia hai người từng có, có điều không ai coi là thật cả.



Vệ Từ rũ mắt, từ chối cho ý kiến, nhưng khoé môi hơi cong lên đã bán đứng nội tâm anh.



“Đúng rồi, nhớ mang thêm giấy và bút mực nữa, lấy nhiều giấy vào.”



Khương Bồng Cơ nhàn nhã đi guốc gỗ đến gặp Hoàng Tung, Vệ Từ nhắm mắt đi theo, vừa thấy hai người, binh lính tuần tra vội đứng nghiêm hành lễ.



“Lúc này chắc Bá Cao vẫn chưa ngủ?”



Vệ Từ cười nói: “Làm tù binh của chủ công, dù gan có lớn, anh ta cũng không ngủ nổi đâu.”



Đúng là Hoàng Tung vẫn chưa ngủ, vẫn nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Khương Bồng Cơ: “Không thử thì sao biết được là đề khó hay đề dễ?”



Anh ta không dám xác định rốt cuộc Khương Bồng Cơ có ý gì, không phải anh ta vụng về, mà là anh ta không dám tin.



Vì sao cô tha cho anh ta?



Vì cái gọi là “giao tình thời trẻ” sao?



Cái cớ này chỉ lừa gạt được kẻ không biết gì thôi, trước mặt lợi ích, tình cảm gì cũng phải nhượng bộ lui binh.



Nếu Khương Bồng Cơ làm người cảm tính, có lẽ còn đáng tin vài phần, nhưng cô lại quá lý trí, sẽ không dễ dàng hành xử theo cảm tính.



Nghĩ trái nghĩ phải, anh ta vẫn cảm thấy tự vẫn sẽ tốt hơn nhiều. Chỉ cần mình chết đi, Khương Bồng Cơ sẽ không đuổi tận giết tuyệt các thần tử cũ của mình, cũng sẽ đối đãi tử tế với gia quyến của mình. Hoạ không lan tới vợ con, đường đường là chư hầu, vì mặt mũi, cô sẽ không gây khó khăn với vợ góa con côi!



Gia quyến của Hứa Bùi chính là ví dụ tốt nhất.



Hàn Úc gia nhập dưới trướng Khương Bồng Cơ, nhiều ít cũng sẽ quan tâm tới người nhà lớn bé của chủ cũ, không dám nói là phong quang rực rỡ thế nào, nhưng tối thiểu thì không cần lo lắng đến an toàn.



Cảm xúc lúc này của Hoàng Tung cũng khá giống với Khương Bồng Cơ năm đó.



Năm ấy, bị đồng bạn bán đứng, Liên Bang bí mật bắt cô, phản ứng đầu tiên là phản kháng bằng vũ lực, một thân một mình truy sát hung phạm.



Làm chiến sĩ Liên Bang, đương nhiên cô tin tưởng nơi này, nhưng vì có tranh chấp lợi ích nên niềm tin ấy phải đánh thêm một dấu chấm hỏi.



“Ta cũng đoán là huynh chưa ngủ…”



Khương Bồng Cơ vào lều, vừa lúc nhìn thấy Hoàng Tung đang ngây người nhìn bội kiếm trên bàn, bình thản cười nói.



Đằng sau cô là Vệ Từ và mấy đầu bếp hậu cần bưng theo dụng cụ nấu lẩu, nướng thịt và không ít nguyên liệu nấu ăn.



Hoàng Tung ngẩng đầu thầm liếc trộm một cái, ngơ ngác.



Cái gì thế này?



Khương Bồng Cơ nói: “Tìm huynh ăn bữa khuya. Ta đói rồi.”



Hoàng Tung: “…”



Khương Bồng Cơ ném bội kiếm cho Vệ Từ, hỏi: “Bá Cao, thanh kiếm này có quý không?”



“Kiếm này, ta được tổ phụ tặng trong lễ đội mũ*, dù không trân quý nhưng rất có ý nghĩa.”




* Lễ đội mũ được tổ chức khi con trai trong nhà đến tuổi hai mươi.



“Thì ra là của trưởng bối tặng cho? Nếu để trưởng bối biết thanh kiếm mình tặng đã kết thúc tính mệnh của huynh, chắc sẽ không dễ chịu đâu.”



Hai người nói được mấy câu, đầu bếp đã kê xong bàn nướng và nồi bếp lên.



Nguyên liệu nấu ăn được đặt trên một cái kệ khác. Có người nhóm bếp, đảo nước lẩu đã được thêm gia vị.



“Tiếc là trong quân cấm rượu, không thì còn có thể vừa uống rượu vừa ăn khuya.”



Khương Bồng Cơ ngồi xuống đối diện với Hoàng Tung, Vệ Từ ngồi bên cạnh cô.



“Lan Đình tới đây không biết có chuyện gì?” Hoàng Tung không hề có hứng thú ăn uống, nói thẳng: “Có chuyện gì không ngại nói rõ ra.”



Khương Bồng Cơ gắp nguyên liệu vào trong nồi nước đã sôi, cười nói: “Khi đến tuổi lục tuần, không biết chúng ta còn có cơ hội ăn chung nữa không.”



Hoàng Tung biến sắc: “Lan Đình nói vậy là có ý gì?”



“Tính ta không thích miễn cưỡng, huynh cũng biết đấy. Nếu huynh đã quyết ý đi chết, nể giao tình những năm qua, ta sẽ lo liệu hậu sự cho huynh thoả đáng. Nếu huynh vẫn muốn sống, ta cũng không phải kẻ hẹp hòi.”



Cô đã nói rõ rồi, Hoàng Tung lập tức hiểu ra thái độ thực sự của cô.



Thật lâu sau…



“Với tai hoạ ngầm, nhổ cỏ tận gốc là tốt nhất, vậy mà cô lại giữ lại… Từ khi nào Lan Đình cũng có lòng dạ đàn bà rồi?”



“Lòng dạ đàn bà, cái dũng của thất phu, có khi nào huynh thấy ta có hai thứ này? Ta muốn giữ huynh lại, đương nhiên cũng phải có chuẩn bị. Huynh sẽ bị hạn chế ba điều, nếu đồng ý, đương nhiên ta sẽ có độ lượng này để bao dung được huynh.”



Biện pháp giải quyết của Khương Bồng Cơ là ước định rõ ràng với Hoàng Tung. Anh ta muốn mạng thì phải trả cái giá đắt là tự do và quyền lợi ra.



Hoàng Tung lặng im.



“Ta đồng ý uống máu ăn thề với huynh, tự mình lập lời thề máu, huynh không cần lo miệng chưa khô máu ta đã quên lời thề!”



Hoàng Tung biến sắc, ánh mắt nhìn Khương Bồng Cơ cực kỳ phức tạp.



Cô thật sự nghiêm túc!



Lần đầu tiên, anh ta cảm nhận rõ điều này đến vậy.



Ở thời đại này, cái gì cũng không tốt, duy chỉ có ranh giới cuối cùng của đạo đức thì rất cao, rất coi trọng khế ước tinh thần, sau khi lập lời thề thì có thể ước thúc được cả hai bên.



Nếu bên nào phản bội lời thề trước, sẽ bị coi là thiếu đạo đức, bên kia có thể đuổi tận giết tuyệt mà không bị dư luận khiển trách.



Nói rõ ra thì đây là hai bên cùng ký hợp đồng, cùng tuân thủ lẫn nhau.



Khẳng định nội dung hợp đồng này sẽ nghiêng về phía Khương Bồng Cơ, Hoàng Tung sẽ là bên bị ước thúc.



Chỉ có minh ước thôi vẫn chưa đủ, Khương Bồng Cơ còn muốn công khai minh ước này cho tất cả mọi người cùng biết, không chỉ ước thúc được Hoàng Tung mà còn ước thúc được cả các thần tử cũ của anh ta. Thả cho Hoàng Tung một con đường sống cũng không sao, cô còn muốn Hoàng Tung sống cho thật tốt để cho các thần tử cũ của anh ta không hai lòng.



Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu Bá Cao đồng ý, chúng ta có thể vừa ăn vừa bàn bạc về nội dung minh ước.”



Hoàng Tung cười khổ: “Tâm tư của Lan Đình thực sự… cực kỳ kín đáo.”



Khương Bồng Cơ quay sang nói: “Vậy làm phiền Tử Hiếu giúp chấp bút.”



Vệ Từ đồng ý.



Nội dung khế ước đương nhiên nghiêng về phía Khương Bồng Cơ, nhưng đối với Hoàng Tung thì cũng không đến nỗi không thể chấp nhận, thậm chí còn rộng rãi hơn dự đoán ban đầu rất nhiều. Ba đời Hoàng Tung không thể nắm thực quyền, nhưng từ đời thứ tư có thể nhập sĩ theo con đường bình thường. Bản thân Hoàng Tung sẽ được gia phong tước vị, chu cấp đầy đủ, tước vị thừa kế ba đời. Mất đi quyền lợi và tự do nhất định để đổi lấy tuổi già an bình phú quý.



Với kẻ chiến bại thì kết cục này không tệ.



Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với gia quyến Hứa Bùi mất đi chủ nhà che chở, cuộc sống nơm nớp lo sợ.



Hoàng Tung tỉ mỉ xem mười mấy tờ “hợp đồng” mà Vệ Từ viết ra, hỏi: “Con trai không được nhập sĩ, vậy con gái thì sao?”

Vietwriter.vn

Khương Bồng Cơ đáp: “Nếu con gái huynh có năng lực, đương nhiên có thể.”



Với tập tục hiện giờ, quyền lợi chính trị của nam giới cao hơn nữ giới nhiều, cho nên Khương Bồng Cơ mới hạn chế con trai cháu trai của Hoàng Tung đến đời thứ ba.



Dù sao cũng là bạn cũ, cô không muốn cả nhà Hoàng Tung không có thực quyền, bị người ta coi thường, nên để lại một chút đường sống.



Chỉ cần con gái, cháu gái của Hoàng Tung có thể nhập sĩ, cô không tin các thần tử cũ của anh ta sẽ không nể mặt tình cảm quá khứ mà nâng đỡ một vài.



Từ đó, những kẻ này cũng không thể có ý kiến gì chuyện phụ nữ nhập sĩ.



Vệ Từ: “…”



Chủ công lại hạ một bàn cờ rất lớn.

Bình Luận (0)
Comment