Khương Bồng Cơ ăn no một bữa, đứng dậy dẫn theo Vệ Từ rời đi.
Cô phát hiện Vệ Từ có hơi trầm mặc, vẫn ôm một đống “hợp đồng”, dường như đang mải mê suy nghĩ chuyện gì đó.
Cô dừng bước, nhưng Vệ Từ không dừng, nên bất thình lình va phải cô. Khương Bồng Cơ không phản ứng gì, nhưng Vệ Từ bị mất thăng bằng, phải lùi lại hai bước. Anh tỉnh táo lại, vội vàng chắp tay xin lỗi. Khương Bồng Cơ hỏi: “Tử Hiếu đang nghĩ gì vậy?”
Vệ Từ có thể giấu người khác nhưng với Khương Bồng Cơ, cô hỏi gì, anh sẽ đáp nấy.
“Từ đang nghĩ về dụng ý của chủ công…”
Khương Bồng Cơ nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cười nói: “Ta có thể có dụng ý gì chứ?”
Vệ Từ phân tích: “Chủ công uống máu ăn thề với Hoàng Tung, nhìn bề ngoài thì phần minh ước này không hạn chế Hoàng Tung mà là hạn chế chủ công.”
Hoàng Tung đã chiến bại, chủ công muốn anh ta sống hay chết, Hoàng Tung có thể phản kháng sao?
Khương Bồng Cơ không chỉ giữ lại tính mạng của Hoàng Tung mà còn muốn uống máu ăn thề với anh ta. Hoàng Tung đã mất đi quyền lợi và tự do nhất định, nhưng bản thân anh ta và gia quyến không cần lo lắng gì nữa, chỉ cần một nhà bọn họ yên phận, dù là chủ công hay tân chủ tương lai, không ai được động đến nhà họ. Chỉ một tờ minh ước, nhà Hoàng Tung đã được bảo vệ tính mạng ba đời, tới khi đám con cháu lớp lớp sinh ra và trưởng thành lên, lại là chuyện năm, sáu mươi năm sau rồi.
Năm, sáu mươi năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, thế gian phong vân biến ảo, ai biết tương lai sẽ thế nào?
Người sáng suốt đều nhìn ra được minh ước này với Hoàng Tung không phải chuyện xấu, mà là chuyện cực kỳ tốt.
Có điều…
Vệ Từ lại ngửi được có mùi bất thường. Câu “Con trai, cháu trai của Hoàng Tung không thể nhập sĩ, con gái thì được” kia đã dẫn dắt anh.
Tôn thất nhàn tản không có quyền lợi, thời gian trôi qua còn không bằng sĩ tộc bình thường, càng đừng nói đến Hoàng Tung đã từng tranh thiên hạ với Khương Bồng Cơ.
Không có quyền lợi, không thể nhập sĩ, chỉ có phong tước thì ích lợi gì?
Để đảm bảo cho tương lai, cả nhà Hoàng Tung không thể không dốc hết tâm sức đi bồi dưỡng con gái, thậm chí là cháu gái, để giúp họ bước lên con đường làm quan.
Vì tình cảm cũ và lợi ích trước mắt, các thần tử cũ của Hoàng Tung sẽ không ngăn cản, ngược lại còn hỗ trợ sau lưng.
Năm, sáu chục năm, kết cấu quyền lực của triều đình sẽ xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Nữ đế đăng vị, thời loạn có thể đánh trận, nhưng thái bình rồi, bách quan vẫn hy vọng là con trai kế thừa đế vị.
Phụ nữ sinh con phải trải qua nguy hiểm quá lớn, không ai dám cam đoan phụ nữ sinh nở sẽ không xảy ra chuyện gì.
Với bách quan, đàn ông không bị thiên chức mang thai sinh con làm liên luỵ, khả năng sinh tồn cao hơn, sẽ có lợi với việc ổn định triều đình hơn.
Ngoài ra, tiếng nói của phụ nữ trên triều đình quá nhẹ, đây cũng là một vấn đề khó khăn ngăn cản chuyện nữ đế kế thừa.
Vệ Từ đoán được gì đó.
Chủ công đang trải đường cho thái nữ điện hạ sau này sao?
Năm xưa, bệ hạ sắc lập thái nữ, phá vỡ cơ chế kế thừa xưa nay, đã phải chịu không ít áp lực. Kiếp này, cô đã có bố cục trước rồi sao?
Nghĩ tới con gái kiếp trước, hốc mắt Vệ Từ nóng rực.
Dù bệ hạ vẫn kiên định trước mọi áp lực, sắc lập thái nữ, nhưng bách quan vẫn chưa từng bớt chất vấn Khương Diễm. Khương Diễm chỉ có thể làm thật hoàn hảo, không chút tì vết thì mấy người kia mới chịu ngậm miệng. Có thể hình dung từ khi sinh ra đến khi trưởng thành, Khương Diễm đã phải gánh vác áp lực của người thừa kế nặng đến mức nào.
Vệ Từ ngơ ngẩn nghĩ, nếu hiện giờ chủ công đang trải đường cho con gái, vậy áp lực mà Diễm Nhi gặp phải sau này… hẳn là sẽ nhỏ hơn một chút nhỉ?
Khương Bồng Cơ cười nói: “Ta ấy mà, ăn gì cũng được, chỉ có thiệt thòi là không ăn. Ta cho Bá Cao quả ngọt, đương nhiên là muốn anh ta hồi báo ta càng nhiều hơn.”
Vệ Từ nghe xong, càng khẳng định suy đoán của mình.
“Ý chủ công là….”
Vệ Từ gần như cắn phải đầu lưỡi của mình, lắp bắp mãi không nên câu: “Ngài muốn…”
Khương Bồng Cơ đáp: “Ta đã từng nghe huynh nhắc đến nó…”
Vệ Từ kinh ngạc.
“Năm xưa, Hán Mỹ và Uyển Nhi thành hôn, huynh uống say, còn cảnh cáo Phong Du nhà Tử Thực đừng có gây hoạ cho Diễm Nhi. Đứa bé kia chắc tên là Khương Diễm?”
Trái tim Vệ Từ đập loạn lên thình thịch, không mảy may nhớ đến chuyện này.
Khương Bồng Cơ cười thầm. Thính lực của cô hơn xa người thường, mấy câu thì thầm kia của Vệ Từ làm sao bỏ qua được?
Có một đứa con gái, tên là Khương Diễm, nhà Phong Chân có một đứa con trai tên Phong Du, hai đứa yêu nhau. Tiết lộ về tương lai này, cô thấy thật hài lòng.
Vệ Từ thừa nhận: “Đúng vậy, con bé tên là Khương Diễm.”
“Hẳn là một đứa trẻ rất ưu tú.”
“Rất giống chủ công, nhưng tính nết thì không. Từ nhỏ, tính tình Diễm Nhi đã nội liễm thâm trầm, gần mười tuổi đã có thể xuất các dạy học.”
Dù là Vệ Từ cũng không mò ra được tâm tư của con gái. Làm người thừa kế duy nhất của một vương triều mới được dựng nên, ngoại trừ chính con bé, người ngoài không thể tưởng tượng nổi trên vai con bé phải gánh vác áp lực lớn chừng nào. Vệ Từ chỉ có thể dốc hết sức dạy con đọc sách, dạy con học hành.
[Mỗi lần nhìn thấy thái phó, cô luôn cảm thấy rất thoải mái. Những kẻ kia chỉ biết khoe chữ, cô không thích.]
[Bọn họ chưa từng làm hoàng đế, làm sao biết được hoàng đế nên làm thế nào? Sẽ chỉ dạy máy móc thôi. Mà những cái đó, cô thuộc hết rồi.]
Đây là những lời Khương Diễm nói năm con bé bốn tuổi. Đây cũng là những lời tuỳ hứng hiếm hoi của con bé, chứ thường ngày, con bé cực kỳ ổn trọng.
Nếu so ra, Vệ Tông giống trẻ con hơn.
Đến khi Vệ Từ ý thức được Khương Diễm đã trưởng thành, đến tuổi cập kê rồi, anh mới hoảng hốt nhận ra đứa trẻ này đã trưởng thành rồi, cực kỳ phù hợp với tư cách của người thừa kế.
“Nội liễm thâm trầm sao? Xem ra tương đối giống huynh nhỉ.”
Cô hiểu rõ tính cách của mình. Nhưng tính cách của cô con gái tương lai lại trầm tĩnh.
Vệ Từ hỏi: “Chủ công làm vậy là vì… vì trải đường cho Diễm Nhi sao?”
“Kiếp trước và kiếp này khác nhau. Nếu sau này, ta và huynh có con, không biết có phải Diễm Nhi không nữa.” Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói: “Có điều, có một số việc vẫn phải nhanh chóng chuẩn bị. Bất kể có phải Diễm Nhi không, tóm lại đều là con gái chúng ta. Gia đình Hoàng Tung sẽ là một bước đệm chuẩn bị cho con bé. Vì điểm ấy, ta có thể dung tha Bá Cao.”
Cô không chỉ nhìn trúng Hoàng Tung, mà còn nhìn trúng các thần tử cũ của anh ta, điều khiển tốt, tất nhiên sẽ là một trợ lực.
Đã biết trước khó khăn mà tương lai phải đối mặt, cô phải đặt bố cục trước, về sau áp lực cũng sẽ nhỏ hơn một chút.
Vệ Từ nói: “Cha mẹ thương con cái, nên có kế sách sâu xa.”
Khương Bồng Cơ cười chớp chớp mắt: “Quan hệ giữa huynh và ta vẫn còn trong sạch đó, còn bảy năm đằng đẵng nữa mới thăng lên cấp cha mẹ cơ. Tử Hiếu chớ để ta đợi lâu nhé.”
Vệ Từ: “…”
Không lúc nào không trêu chọc, chủ công thật khác với kiếp trước.
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Ngoài Khương Diễm ra, chúng ta còn có đứa con nào khác không?”
Vệ Từ trầm mặc một chút, thấp giọng đáp: “Còn có một đứa con trai, tên là Vệ Tông, tên tự… Đình Chương.”
Nghe tên và danh tự của hai đứa bé, Khương Bồng Cơ liền hiểu hàm nghĩa trong đó.
Cô không hỏi sâu mà quay về doanh trướng của mình.
Vietwriter.vn
Theo như quan sát của cô, hẳn là hai đứa trẻ kia là nỗi đau trong lòng Vệ Từ. Vấn đề này để sau bàn lại đi.
Ngày thứ hai, Khương Bồng Cơ triệu tập một đám người lại, nói chuyện mình và Hoàng Tung muốn uống máu ăn thề.
Mọi người đều khẽ chau mày. Bọn họ đều tán thành ý kiến diệt Hoàng Tung, nhưng chủ công lại muốn giữ anh ta lại, cũng không phải không được.
Sau khi bọn họ xem xong minh ước thì không còn tiếng phản đối nào nữa.