Mọi người đều không hiểu “tương lai” của Khương Bồng Cơ như Vệ Từ, đương nhiên sẽ không nhìn ra được những tính toán ẩn giấu bên trong. Họ chỉ xem nội dung giao ước, thấy chủ công nhà mình không bị thiệt thòi là được. Chỉ cần Hoàng Tung giữ ước hẹn, tha cho anh ta một mạng cũng không sao.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Chư quân có ý kiến gì khác không?”
Mọi người không có ý kiến gì.
Thật ra thì, hầu hết bọn họ đều cảm thấy rằng chỉ cấm ba đời là quá ngắn.
Ba đời mà giao ước được đề cập tới là Hoàng Tung, con trai và cháu trai của anh ta. Anh ta đã sớm lấy vợ sinh con, con trai con gái trong phủ cũng đã mấy tuổi. Đến khi đám con cháu anh ta trưởng thành chắc cũng không mất mấy năm, mọi người lo lắng thời gian này có hơi ngắn.
Có điều, tính toán thử, chờ khi cháu chắt của Hoàng Tung xuất sĩ, anh ta đã được chôn dưới đất lâu rồi, các thần tử cũ cũng không còn.
Nghĩ vậy, họ vẫn có thể chấp nhận quy định cấm ba đời nhập sĩ.
Chủ công cho phép Hoàng Tung còn sống sẽ không để cả dòng tộc anh ta vĩnh viễn không thể ra làm quan. Đây không phải ban ơn, mà là cố ý gây chuyện.
Khương Bồng Cơ thấy các “tiểu công túa” thấu tình đạt lý như vậy thì rất hài lòng, bèn hạ lệnh cho thủ hạ chuẩn bị nghi thức kết minh.
Cô đã từng kết minh với không ít người, nhưng phần lớn đều là bằng miệng, uống máu ăn thề thì lại khác.
Khán giả xem livestream còn tưởng hai người sẽ nhỏ máu vào rượu rồi uống chung nữa chứ.
Trên thực tế, bọn họ chỉ bôi máu của súc vật lên môi để thể hiện sự chân thành và quyết tâm kết minh ước của mình.
Đối với phim truyền hình, đương nhiên phương pháp thứ nhất sẽ cảm động hơn.
Hôm qua Khương Bồng Cơ đóng kênh livestream khá sớm nên đám cá muối không biết rằng Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung đã cùng ăn một bữa khuya để bàn về các chi tiết trong minh ước. Hôm nay, khi xem livestream, họ bị sốc bởi câu chuyện phát triển nhanh quá, thậm chí không ít khán giả còn tỏ ra nghi ngờ và lo lắng.
[Cái Chậu Nhỏ]: Bác Streamer đang giả vờ kết minh ước à? Bác có thể đảm bảo rằng con cháu Hoàng Tung sẽ không âm thầm gây sự chứ?
Nếu trong ngôn tình cổ đại, hình tượng nhân vật con cháu Hoàng Tung chắc chắn sẽ là nam chính đấy.
Tổ tiên và hoàng thất tranh đoạt thiên hạ thất bại. Để trấn an lòng người, hoàng thất đã giả nhân giả nghĩa ban ân, con cháu đời sau không thể không cúi đầu. Đến đời nam chính, anh ta sẽ là người ưu tú xuất chúng nhất, khiến cho hoàng đế tàn bạo vô đạo phải ghen tị ước ao, lúc nào cũng đề phòng chèn ép. Nam chính và nữ chính vừa yêu đương vừa ẩn nấp, dưỡng sức lớn mạnh dần, sau một hồi đấu tranh, lật đổ được hoàng thất và trở thành hoàng đế.
Khán giả xem loại kịch bản này đến mức nhàm chán rồi. Họ lo lắng con cháu Hoàng Tung sẽ làm loạn, còn không bằng nhổ cỏ tận gốc.
[Cổ Cổ Cô Cô]: Mặc dù giết kẻ vô tội là không tốt, nhưng bác Streamer cũng phải vì bản thân mình và các thế hệ tương lai mà suy xét lại, giữ lại Hoàng Tung thật sự nguy hiểm.
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Uống máu ăn thề rất nghiêm túc. Hai bên không dễ dàng phá vỡ hiệp ước, nói gì đến chuyện đã ký vào hợp đồng. Đơn cử một ví dụ tương đối gần, trong lúc trường chinh, có một vị nguyên soái đã từng dùng biện pháp uống máu ăn thề cùng các dân tộc thiểu số, cam đoan không xâm phạm lẫn nhau.
Tuy thời cổ đại cái gì cũng lạc hậu, nhưng họ lại rất tôn sùng các khế ước tinh thần.
Giao ước bằng lời sẽ cần phụ thuộc vào đạo đức người thực hiện, đương nhiên sẽ có nhiều người bội ước.
Khương Bồng Cơ viết lại từng điều khoản, uống máu ăn thề đồng thời còn thêm một quy trình ký kết minh ước nữa.
Giấy trắng mực đen, minh ước làm chứng, ai sẽ chủ động bội ước chứ?
Với tư cách là người đại diện của hai bên, Hàn Úc và Trình Tĩnh đã kiểm tra hai phần giao ước, đảm bảo các điều khoản không khác gì với nội dung minh ước.
Sau khi kiểm tra, Hàn Úc lớn tiếng đọc lên, để cho chúng thần và binh sĩ chứng kiến đều biết nội dung trong minh ước.
“Nếu không có ý kiến nào khác, chúng ta sẽ ký tên.”
Hoàng Tung thở dài: “Ta đồng ý.”
Anh ta nâng bút ký tên mình ở cuối minh ước và đóng dấu đỏ.
Thế vẫn chưa đủ, cả hai cần để lại dấu vân tay của mình trên minh ước.
Khương Bồng Cơ bình thản rút dao găm ra quẹt vào tay một phát, nắm lại một cái, để máu thoa khắp trong lòng bàn tay.
Hoàng Tung thấy cô phóng khoáng như vậy, bèn âm thầm từ bỏ ý định “nho nhã” dùng mực đóng dấu.
Nhưng không có vũ khí bên cạnh, anh ta chỉ có thể mượn dao găm của cô.
Giao ước được ghi làm hai bản, Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung mỗi bên giữ một bản.
Khương Bồng Cơ chạm ngón tay vào cái bát đựng đầy máu súc vật rồi thoa lên môi. Hoàng Tung nhìn vậy và làm theo.
Cô vui vẻ nói: “Minh ước đã ký kết, xem ra ý định đến tuổi lục tuần chúng ta còn có thể cùng ăn một bữa vẫn thực hiện được.”
Hoàng Tung cảm thấy mình là người sống thọ, nhưng người trước mắt thì chưa hẳn đã vậy.
Nhưng nếu anh ta nói những lời này ra, chắc chắn những người phía sau Khương Bồng Cơ sẽ đánh chết anh ta ngay.
Với niềm khát khao sinh tồn mãnh liệt, Hoàng Tung chỉ có thể giấu kín những suy nghĩ trong lòng.
Minh ước đã ký, nhưng mọi thứ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Hoàng Tung nghĩ tới mấy người Trình Tĩnh, thở dài, mình đã phụ kỳ vọng và mong đợi của họ. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Chủ công, làm sao đến mức này chứ…”
Vết thương của Nguyên Xung đã được xử lý, nhưng vì động tác này, gạc lại đẫm máu. Nhưng anh ta không để ý, tiếp tục nói: “Đều vì mạt tướng vô dụng, không thể bảo vệ chủ công chu toàn, đến mức chủ công....”
Nghĩ đến những gì chủ công phải trải qua, Nguyên Xung đau khổ, vành mắt đỏ ửng.
Nếu không phải vì anh ta bất tài, không thể thoát khỏi truy binh, chủ công làm sao có thể rơi vào tay “Liễu Hi”?
Hoàng Tung vội ngắt lời anh ta, đưa tay đỡ anh ta dậy.
Nguyên thị nhiều võ tướng, mặc dù đều có tâm tư riêng, nhưng cũng không thiếu người trung thành.
Hoàng Tung cảm thấy mình đã thiếu nợ Nguyên Xung, nào có chuyện Nguyên Xung mắc nợ mình chứ?
“Hằng Thư sao lại nói vậy?” Hoàng Tung cười gượng hỏi.
Nguyên Xung càng như vậy, anh ta càng áy náy. Là chủ công, anh ta nợ mọi người quá nhiều, e rằng kiếp này không trả nổi.
Hoàng Tung nói hết lời mới dỗ được Nguyên Xung, nhưng bầu không khí lại càng bi thương, ai nấy đều như đưa đám.
Hoàng Tung và Phong Giác nhìn nhau. Phong Giác chỉ buồn bã lạnh lùng.
“Chủ công có ý định sau này sẽ thế nào không?”
Một mưu sĩ khàn khàn giọng hỏi Hoàng Tung.
Hoàng Tung nói: “Lan Đình là người giữ lời hứa, đã uống máu ăn thề thì cô ấy sẽ không phá bỏ giao ước. Ta không lo cho bản thân, nhưng lại lo cho các ngươi. Các ngươi vẫn còn trẻ, cũng không thể thoái ẩn ngay bây giờ, uổng phí một thân tài hoa.”
Với một người có chí hướng, có khát vọng, bỏ phí thời gian chính là hình phạt tàn nhẫn nhất.
Hoàng Tung không phải là người vô trách nhiệm. Anh ta cũng không ngại các thần tử cũ quy thuận Khương Bồng Cơ.
Có một câu nói rất hay, cha mẹ còn có tục huyền tái giá, huống chi là quân thần?
Mọi người nghe thấy vậy lại càng buồn hơn, thậm chí có người gào khóc.
Cũng không phải là Hoàng Tung hoàn toàn vô tư, anh ta cũng có những tính toán nhỏ của riêng mình, bởi vì minh ước quy định con trai cháu trai ba đời không được ra làm quan, vậy anh ta chỉ có thể tìm cách bồi dưỡng con gái mình. Nếu các thần tử cũ quy thuận Khương Bồng Cơ thì bọn họ chính là một trợ giúp tự nhiên nhất của con gái trong triều đình!
Kinh nghiệm từ thuở bé cho Hoàng Tung biết, danh tiếng chỉ là hư vô, chỉ có thực lực mới khiến cho người khác tôn trọng.
Về sau Khương Bồng Cơ cho anh ta tước vị được thừa kế ba đời, nhưng đó chỉ là hư danh mà không có thực quyền. Người khác có kính mình ba phần cũng là vì nể mặt. Nếu không muốn kính, mình chỉ có thể nhắm mắt mà chịu. Là gia chủ một nhà, đương nhiên Hoàng Tung không thể để cho người nhà phải chịu cảnh cùng quẫn này.
Do đó, anh ta phải từng bước chuẩn bị.
Thật tình anh ta không biết suy nghĩ của mình đều nằm trong tính toán của Khương Bồng Cơ cả.