Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1355

“Khoác lác thì ai mà chẳng nói được, chỉ mong sau này, ngươi đừng có sợ đến mức ngây người.”



Nếu không phải chủ nhân một mực không cho Đạp Tuyết ra tay thì cô ta đã sớm nghĩ biện pháp xử lý Khương Bồng Cơ rồi, làm sao có thể để yên cho Khương Bồng Cơ láo xược như vậy?



Khương Bồng Cơ nói: “Ta không sợ bị dọa đến mức ngây ngốc đâu, ta chỉ sợ kẻ địch bị dọa ngu trước ta thôi.”



Đạp Tuyết cắn chặt hàm răng, quyết không chịu tiết lộ tin tức về hệ thống chủ.



“Loại yêu nghiệt đoạt xác như ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu! Ngươi đừng uổng phí sức lực nữa, ta sẽ không phản bội Thần đâu.”



Đạp Tuyết tự cho là mình biết giữ mồm giữ miệng, nhưng cô ta làm sao biết được Khương Bồng Cơ thật ra có hỏi được gì hay không?



Cho dù như vậy, Khương Bồng Cơ vẫn phải “đánh giá cao” bản lĩnh tẩy não người khác của hệ thống chủ.



Cô thở dài nói: “Nếu như thứ đứng sau ngươi dùng công lực tẩy não này ở nơi khác thì có khi sinh linh trên thế gian này đều sẽ trở thành tín đồ trung thành nhất của nó mất, nó bảo ngươi đi về hướng Đông, ngươi không dám rẽ sang hướng Tây. Đến lúc đó, làm gì còn tình trạng các nước chư hầu bị chia cắt nữa, có khi đã sớm thống nhất rồi ấy chứ.”



Hồng Liên Giáo trước kia vì sao lại hung hăng ngang ngược như vậy?



Vì sao trong thời loạn thế lại dễ dàng truyền bá giáo lý tôn giáo hơn?



Bởi vì trong thời loạn lạc, dân chúng không có dũng khí đối mặt với thực tế nên bọn họ sẵn lòng đem tâm linh gửi gắm vào một tín ngưỡng.



Lấy một ví dụ cho dễ hiểu.



Dân chúng nghèo khổ không thể thay đổi vận mệnh của bản thân mình, tín ngưỡng sẽ cho bọn họ biết rằng kiếp này chịu khổ là do kiếp trước tạo nghiệt.



Chỉ cần kiếp này trả sạch nợ của kiếp trước, tích lũy công đức thì kiếp sau sẽ được phú quý, hạnh phúc bình an.



Nếu như kiếp này không yên phận, không chịu cố gắng trả hết tội ác của kiếp trước thì kiếp sau sẽ vẫn phải chịu khổ chịu tội, không được chết thanh thản.



Đối mặt với sự đe dọa như vậy, dân chúng không có năng lực phân biệt đương nhiên sẽ bị kích động.



Đó chính là điểm đáng sợ của việc tẩy não.



Khương Bồng Cơ quả thật không hiểu, hệ thống chủ có bản lĩnh trốn tránh cô gần mười năm, đương nhiên hệ thống con phế vật kia không thể so sánh được với nó. Có bản lĩnh như vậy thì phải tự xắn tay áo lên sàn đấu chứ sao lại đẩy ra toàn bù nhìn thành sự thì ít, bại sự có thừa?



Nó tẩy não người khắp thiên hạ, vậy mấy chứ hầu kia còn đánh cái quần què gì?



Tính đi tính lại vẫn không đạt được mục đích, nó làm vậy với toan tính gì?



Nghĩ lại thì hệ thống con giấu giếm thương nhân tuần tra vị diện rất kĩ, có lẽ hệ thống chủ cũng sợ khắc tinh nên không thể không sợ hãi.



Nghĩ đến đây, Khương Bồng Cơ thật sự muốn cười trên nỗi đau của người khác.



Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích vô tình này, gò má tái nhợt do mất máu của Đạp Tuyết vì tức giận mà đỏ ửng lên.



Khóe mắt cô ta liếc qua Kỳ Quan Nhượng đang đứng sau lưng Khương Bồng Cơ, một chút tức giận thoáng qua đáy mắt.



Biết rõ Khương Bồng Cơ là yêu nghiệt cô hồn dã quỷ đoạt xác, vậy mà người này vẫn thờ ơ như vậy sao?



Quả nhiên đã bị tà thuật mê hoặc của yêu nghiệt kia khống chế rồi.



“Đạp Tuyết, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ. Đối với ta, nếu như ngươi không chịu phối hợp thì ngươi sẽ chẳng có giá trị gì hết. Mà ta thì không có nhiều kiên nhẫn với người không có giá trị đâu.” Khương Bồng Cơ rút đao Trảm Thần ra, lưỡi đao trắng như tuyết tản ra hơi thở lạnh như băng: “Ngươi thật sự không sợ chết sao?”



Đạp Tuyết sợ hãi nhìn cây đao trong tay Khương Bồng Cơ, lưỡi đao đó đang kề vào cổ cô ta, gần thêm chút nữa là có thể cứa ra một miệng máu.



“Nếu như ngươi thật sự muốn giết ta, sao còn phí lời như vậy?”



Khương Bồng Cơ ghé sát vào tai cô ta nói nhỏ: “Ngươi tưởng ta không nỡ giết ngươi sao? Đừng đánh giá bản thân quá cao như vậy.”



Đạp Tuyết âm hiểm cười, nói: “Vậy ngươi giết ta đi!”



“Được thôi.”



Khương Bồng Cơ đáp một tiếng, sau đó chỉ nghe trong không khí có tiếng lưỡi đao sắc bén cắt vào da thịt, nụ cười trên mặt Đạp Tuyết trở nên cứng ngắc.



Hơi hơi cúi đầu xuống, cây đao dài lập tức xuyên thủng cô ta.



Khương Bồng Cơ ra tay rất có chừng mực, Đạp Tuyết bị giết là điều không thể nghi ngờ, nhưng vẫn để cho cô ta kéo dài chút hơi tàn.



“Ngươi thật sự cho rằng ta không biết gì à?”



Khương Bồng Cơ thì thầm bên tai Đạp Tuyết, môi mím lại, nói ra tên một người.



Đạp Tuyết nghe xong thì khiếp sợ trợn tròn hai mắt, cuối cùng vẫn không cam lòng mà trút hơi thở cuối cùng.



Chết không nhắm mắt.



Khương Bồng Cơ ngồi dậy, rút cây đao trong tay ra khỏi người Đạp Tuyết, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.



“Tại sao chủ công lại giết cô ta?” Kỳ Quan Nhượng hỏi.



“Không còn giá trị, cô ta không chịu hàng phục dưới trướng của ta, giữ lại cũng lãng phí lương thực thôi.”



Kỳ Quan Nhượng cạn lời.



Trước kia, khi anh ta giao thiệp với Đạp Tuyết, cô ta một mực nói rằng Khương Bồng Cơ là cô hồn dã quỷ đoạt xác người, Kỳ Quan Nhượng sớm đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý rồi.



Vì thế anh ta bình tĩnh tiếp nhận giả thuyết huyền huyễn này.



“Chủ công có thể tiết lộ tên thật hay không?”



“Khương Bồng Cơ.” Khương Bồng Cơ trả lời. Vietwriter.vn



Kỳ Quan Nhượng thành thật nói: “Không dễ nghe bằng cái tên Liễu Hi.”



Anh ta có thể nói tên của chủ công khiến người ta nhớ đến hương vị món mới của Tri Khách Trai hay không?



Đĩa gà lớn.



Anh ta xấu xa nghĩ đến cái tên này trong đầu nhưng lại không có can đảm nói ra.



Khương Bồng Cơ nói: “Tên chẳng qua chỉ là danh hiệu mà thôi, Liễu Hi cũng tốt, Khương Bồng Cơ cũng được, không phải đều để người khác gọi hay sao?”



Kỳ Quan Nhượng cười nói: “Chủ công thật rộng lượng.”



Mặc dù thánh nhân luôn nói không nên tin chuyện ma quỷ, nhưng dân chúng lại cực kỳ kinh sợ quỷ thần, bọn họ cũng tin có quỷ thần tồn tại.



Là một người thời cổ đại, dĩ nhiên Kỳ Quan Nhượng cũng không nằm ngoài tư tưởng này.



Anh ta hỏi: “Chủ công, Nhượng có một chuyện không rõ.”



Khương Bồng Cơ đáp: “Huynh hỏi đi.”



Tầm mắt Kỳ Quan Nhượng chuyển đến thi thể của Đạp Tuyết đang nằm trên đất, muốn nói lại thôi.



Khương Bồng Cơ biết anh ta muốn hỏi gì, dứt khoát nói: “Ta cũng không biết tại sao vừa tỉnh dậy lại biến thành Liễu Hi, tình huống lúc đó nguy cấp nên ta cũng không nghĩ ngợi nhiều. Sau đó, dựa vào các đầu mối, ta phát hiện có người điều khiển mọi thứ trong bóng tối. Căn cứ vào tin tức ban đầu có được, dã tâm của đối phương rất lớn. Không chỉ là toàn bộ thiên hạ đâu, sợ là muốn cướp đoạt số mệnh của toàn bộ nhân gian, hoặc là cướp đoạt vận mệnh của cả một quốc gia.”



Vận mệnh là thứ hư vô mờ mịt không thể nắm bắt được.



Bất cứ thứ gì có liên quan đến chữ “quốc” thì khẳng định đều có liên quan đến hàng triệu người dân.



Kỳ Quan Nhượng vừa nghe được câu này thì chân mày cau lại, nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt lo lắng.



Cô khoát tay với Kỳ Quan Nhượng một cái, nói: “Cái thứ đó hình như còn kiêng dè điều gì, không dám trực tiếp làm hại ta, cùng lắm chỉ là sử dụng một vài quỷ kế mà thôi.”



Kỳ Quan Nhượng nói: “Mong chủ công cẩn thận ứng đối, tất cả phải lấy bản thân làm trọng.”



Khương Bồng Cơ bật cười, nói: “Phản ứng của Văn Chứng quả là thú vị, người bình thường mà biết ta là một cô hồn dã quỷ không rõ lai lịch, chưa nói đến việc vội vã đi tìm cao tăng đại sư đến giết ta, trước tiên cũng phải bị dọa mất mật mới đúng. Huynh dễ dàng tiếp nhận ta như vậy, ngược lại làm ta thấy không được tự nhiên.”



Kỳ Quan Nhượng nói: “Chủ công là người xấu ư?”



Khương Bồng Cơ lắc đầu: “Mặc dù ta không phải người tốt, nhưng cũng không phải người xấu, ít nhất những chuyện ta làm ta không thẹn với lương tâm.”



Kỳ Quan Nhượng lại hỏi: “Vậy chủ công là tà ma sao?”



Khương Bồng Cơ cười nói: “Ma quỷ thấy ta sẽ quay đầu bỏ chạy.”



Kỳ Quan Nhượng đáp: “Nếu là vậy thì tại sao Nhượng phải sợ? Cho dù chủ công là ma quỷ thì sao chứ? Chiến loạn xảy ra khắp nơi, dân chúng trăm họ lầm than, thần linh trên trời lại bỏ mặc chúng sinh tự sinh tự diệt, ‘tà ma’ ngược lại xuất hiện giữ gìn công đạo, coi ‘tà ma’ là chủ thì có sao đâu.”



Thần Phật không quan tâm sống chết của chúng sinh, tà ma xuất đầu lộ diện thống nhất thiên hạ, giúp trăm họ hưởng thái bình.



Ai mới là ma, ai mới là Thần Phật đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment