Lời nói ngay thẳng của Kỳ Quan Nhượng khiến Khương Bồng Cơ lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Cô nói: “Vậy kiếp sau, Văn Chứng có đồng ý làm trợ thủ đắc lực cho ta nữa không?”
Kỳ Quan Nhượng mới nãy còn là tiểu thiên sứ giờ lại yên lặng không nói, chân mày nhíu chặt, dường như vấn đề này đối với anh ta mà nói cực kỳ khó lựa chọn.
Rõ ràng chỉ cần nói một lời cam kết là có thể khiến Khương Bồng Cơ vui vẻ, kiếp này là kiếp này, ai biết chuyện kiếp sau thế nào, thế mà nó lại khiến Kỳ Quan Nhượng bày ra dáng vẻ nghiêm túc.
Anh ta thở dài nói: “Đời này Nhượng làm trâu làm ngựa còn chưa đủ hay sao? Chủ công còn muốn dự tính cả kiếp sau à?”
Khương Bồng Cơ nghẹn họng: “Nghe huynh nói kìa, như thể ta muốn làm gì huynh ấy, lại còn làm trâu làm ngựa? Huynh có thể đi cày hay kéo xe?”
Kỳ Quan Nhượng nghĩ đến đống công việc chất cao như núi mỗi ngày, không nhịn được bi thương đáp: “Nhượng lỡ lời rồi, phải là ngay cả trâu ngựa cũng không bằng.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Chẳng phải chỉ thả bồ câu anh ta bảy tám năm nghỉ phép thôi sao, toàn bộ ngày nghỉ cộng lại còn chưa đến hai tháng đâu, oán khí của anh ta lớn thế.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Nếu như thật sự có kiếp sau, Nhượng cần phải biết nhìn xa trông rộng một chút, không thể vì mấy trăm lượng bạc mà bán mình được.”
Năm đó tại sao Kỳ Quan Nhượng bị Khương Bồng Cơ gài bẫy lừa leo lên thuyền giặc của cô?
Nguyên nhân còn không phải là mấy trăm lượng bạc sao?
Lúc đó, Khương Bồng Cơ cũng bụng dạ đen tối y như bây giờ, sau khi phát hiện tiềm lực của Kỳ Quan Nhượng, cô đã dùng mấy trăm lượng bạc mua đứt cả đời của anh ta.
[Ngụy tiên sinh có ý tuyển con rể, nhưng Văn Chứng là người không có của cải gì, tam thư lục lễ*, huynh muốn bớt cái nào đây?]
* Là nguyên tắc rước dâu khi mọi người cử hành hôn lễ cần phải tuân theo. Cái gọi là Tam thư là chỉ Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Cái gọi là Lục lễ là chỉ Nạp thái (lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ), Vấn danh (lễ hỏi tên tuổi, thân thế), Nạp cát (lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn), Nạp chinh (lễ nhận lễ vật), Thỉnh kỳ (lễ định ngày cưới), Thân nghênh (lễ rước dâu).
Kỳ Quan Nhượng lúc bấy giờ phụng mệnh ân sư, ngàn dặm xa xôi đi đến quận Hà Gian để thăm Ngụy Uyên, ý định ban đầu là tạo quan hệ, xem xem có thể tranh thủ được một vị trí trong chốn quan trường hay không, cũng coi như là xuất sĩ, còn sau này trên quan trường có tạo hóa gì thì phải xem bản lĩnh của anh ta ra sao.
Nào ngờ đúng lúc gặp phải chuyện hậu trạch của Ngụy Uyên bị nhóm hồ bằng cẩu hữu* của Mạnh Lượng gieo họa, trưởng nữ của Ngụy Uyên bị ảnh hưởng đến danh tiết. Ngụy Uyên lo lắng cho hôn sự của trưởng nữ, liếc mắt đã chọn trúng Kỳ Quan Nhượng, ông còn chưa kịp dò hỏi ý của Kỳ Quan Nhượng thì đã có hai vị khách trèo tường không mời mà đến.
* Bè mà không phải bạn, là bạn xấu.
Phong Cẩn và Khương Bồng Cơ xuất hiện khiến kế hoạch cả đời của Kỳ Quan Nhượng hoàn toàn bị đảo loạn, rẽ sang một hướng khác.
Gặp một lần, lầm lỡ một đời, không gặp cả đời lầm lỡ.
Dù chuyện đó không liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy như rõ ràng trước mắt.
Tổ chức một hôn lễ có thể diện, không thể không có đồng bạc nào, kể cả có cha vợ Ngụy Uyên âm thầm trợ cấp cho nhưng Kỳ Quan Nhượng vẫn cứ nghèo rớt mồng tơi. Hành động lúc đó của Khương Bồng Cơ nói một câu “thừa dịp cháy nhà hôi của” là đủ để hình dung rồi, kết quả chính là lừa được Kỳ Quan Nhượng lên “thuyền giặc”.
Mắt anh ta nóng lên.
Sợ là chính anh ta năm đó cũng không ngờ rằng người trước mặt này lại có thể tiến xa đến vậy.
“Phái người đến thu dọn thi thể đi.” Thu đao Trảm Thần vào trong vỏ, cô nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, có muốn đến Tri Khách Trai ăn một bữa cơm không?”
Kỳ Quan Nhượng nghĩ là Khương Bồng Cơ muốn cải trang vi hành nên gật đầu đồng ý.
Tri Khách Trai dưới sự quản lý Vệ Từ, bây giờ đã mở khắp lãnh địa của Khương Bồng Cơ, giá cả đồ ăn ở đây nhắm vào tầng lớp thu nhập trung lưu và thượng lưu, hầu như hộ nhà giàu nào tổ chức việc hiếu hỉ đều phải đặt mấy bàn ở đây, vậy nên làm ăn không tệ, là nơi những người sành ăn thích đến nhất.
Để không gây áp lực cho các quán ăn bình thường, Khương Bồng Cơ còn hào phóng công khai thực đơn của các món ăn gia đình và có chi phí chế biến không cao.
Phân biệt tầng lớp khách hàng, cố gắng hết sức giảm bớt hiện tượng “tranh lợi nhuận với dân chúng”, để dân chúng cũng được hưởng lợi. Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, thu hút được rất nhiều người qua lại trong khu vực này, không ít thương nhân đều thích mở tiệm gần Tri Khách Trai, dần dần tạo thành mô hình vòng tròn buôn bán thời kỳ đầu.
Huyện Tượng Dương có thể phồn vinh như bây giờ, Tri Khách Trai cũng coi như là một trong những công thần lâu năm.
Tri Khách Trai là một trong những hạng mục cứu trợ gia đình liệt sĩ, đồng thời cũng là nơi dễ dàng tham ô nhất.
Hạng mục này luôn do Vệ Từ chủ trì, mặc dù Kỳ Quan Nhượng không yên tâm Vệ Từ nhưng anh ta không thể không thừa nhận Vệ Từ xử lý công việc cực kỳ tốt.
Đừng nói đến tham ô, nếu muốn bới lông tìm vết, có khi phải dùng kính lúp để tìm.
“Tử Hiếu làm rất tốt đúng không?” Khương Bồng Cơ đặt một gian phòng riêng, cười nói: “Tri Khách Trai làm ăn không tệ.”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Đâu chỉ là tốt, nếu tính toán sổ sách năm ngoái, chỉ riêng tiền thu vào đã là hai triệu hai trăm nghìn xâu rồi.”
Sau khi khấu trừ các khoản chi phí thì vẫn còn hai triệu hai trăm nghìn tiền lời, đây coi như là lãi lớn rồi, thật không hiểu tại sao những người mê ăn uống lại nhiều như vậy.
Ở thời thái bình, triều đình đã kiêng kỵ làm ăn độc quyền chứ nói gì đến thời loạn lạc.
Trừ Tri Khách Trai ra, gánh hát biểu diễn các câu chuyện xưa do Vệ Từ thành lập cũng làm ăn không tệ, dù mặt nổi hiệu quả và lợi ích không bằng Tri Khách Trai, nhưng giá trị thực của nó khá khủng. Vệ Từ khống chế dư luận, gần như biến hàng nghìn hàng vạn người dân thành fan não nàn của Khương Bồng Cơ. Ngoài việc cực lực tuyên truyền về Khương Bồng Cơ, Vệ Từ còn dùng thoại* bản khuếch trương những cống hiến của các nữ binh, ban công văn “gia đình vinh dự” của quan phủ cho các hộ gia đình nữ binh.
* Một hình thức tiểu thuyết bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Những hộ gia đình đời đời kiếp kiếp đều là nông dân chân đất được quan phủ vinh danh biểu dương như vậy, ai lại không kích động chứ?
Công văn của quan phủ được làm từ giấy, địa vị của nó trong mắt người dân bình thường giống như thánh chỉ vậy.
Động thái này đã cải thiện địa vị của nữ giới trong dân gian, số lượng người có tư tưởng phủ nhận nữ anh hùng cũng thấp xuống.
Vệ Từ làm càng tốt thì Kỳ Quan Nhượng lại càng kiêng dè anh.
Do lúc trước đã hội đàm với Khương Bồng Cơ nên anh ta chỉ có thể âm thầm quan sát Vệ Từ.
Một năm kiếm được hai triệu hai trăm nghìn xâu, Vệ Từ chính là kỳ tài buôn bán bị tăng ca và chủ công làm lỡ dở.
Khương Bồng Cơ nói: “Có phải Văn Chứng rất tò mò tại sao Tử Hiếu lại trung thành với ta đến vậy không?”
Kỳ Quan Nhượng phe phẩy cây quạt, không vui nói: “Chuyện khác thường nhất định có gì đó mờ ám, không thể không đề phòng.”
Vệ Từ quả thật rất quái lạ.
Khương Bồng Cơ nói: “Vậy Văn Chứng có biết ta từ đâu đến không?”
Kỳ Quan Nhượng lắc đầu.
Anh ta chỉ biết chủ công tên là đĩa gà lớn... không phải, là Khương Bồng Cơ, ngoài ra thì không biết gì nữa.
Nhưng mà nếu nghĩ kĩ một chút thì biết, chủ công hiện tại ưu tú như vậy, khẳng định trước kia cô cũng là người có tài năng nổi bật hơn người.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta đến từ tương lai, hai, ba mươi nghìn năm sau.”
Kỳ Quan Nhượng bối rối, cây quạt đang phe phẩy trong tay đập “phạch” một cái vào mặt anh ta.
Cái gì cơ? Nguồn : Vietwriter.vn
Tương lai hai, ba mươi nghìn năm sau?
Khương Bồng Cơ nói: “Ta tín nhiệm Tử Hiếu như vậy, bởi vì kiếp trước huynh ấy là người yêu của ta, khi chuyển kiếp có lẽ đã quên uống canh Mạnh Bà rồi.”
Kỳ Quan Nhượng: “...”
Anh ta cũng tính là thông minh, thế mà lại không nghĩ đến khả năng này?
Khương Bồng Cơ nói qua loa về trọng điểm, thành công khiến Kỳ Quan Nhượng hiểu lầm Vệ Từ cũng tới từ tương lai hai, ba mươi nghìn năm sau.
Cô không nói dối, chỉ là chưa nói hết ra thôi.
“Lấy lịch sử như một tấm gương để thấy sự lên xuống của lịch sử, có thể biết hưng thịnh và suy bại... chủ công có biết tương lai ra sao không?”
Khương Bồng Cơ lắc đầu, cô thật sự không biết.
Cho dù không giỏi khoa học xã hội, nhưng Khương Bồng Cơ cũng biết tiến trình lịch sử của thế giới này và thế giới của cô không giống nhau.
“Tài liệu lịch sử liên quan đều bị mất trong chiến loạn rồi, không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong thời viễn cổ.” Khương Bồng Cơ nói: “Không biết lịch sử cũng không sao, bởi vì tự tay ta sẽ lập nên lịch sử thuộc về ta, có lẽ đây là trách nhiệm của ta khi xuất hiện trong thời đại này.”
Vẻ mặt Kỳ Quan Nhượng mờ mịt: “Chiến tranh? Lại là chiến tranh sao? Hai, ba chục nghìn năm sau vẫn có chiến tranh loạn lạc sao?”
Khương Bồng Cơ đáp: “Chỉ cần còn con người, chỉ cần con người còn có dục vọng thì vĩnh viễn không thể tránh khỏi chiến tranh.”