Khỏi phải nói tới đám khán giả trong kênh livestream, bọn họ cổ vũ cho Dương Tư tới mức sắp sạt nghiệp rồi.
[Hạ Lê Điện Hạ]: Có ai cảm thấy hôm nay Tiểu Dung Dung vô cùng đàn ông không? Ngay cả râu cũng không thể cản lại sức quyến rũ của gã!
[Mạc Sầu Họ Lý]: Đúng, quá tuyệt vời! Khí tràng mạnh mẽ, chỉ đứng sau chủ công.
[Hàn Yên Ngưng Mộng]: Cục cưng muốn trèo tường, trước đây tui rất thích Dung Nhi, hôm nay thì hoàn toàn yêu luôn rồi!
Đây là những người hâm mộ kích động cổ vũ, bọn họ gọi cảnh tượng hôm nay là lần Dương Tư nam tính nhất trong bao nhiêu năm từ khi xuất hiện tới giờ.
Đồng thời cũng có không ít khán giả không cảm thấy vậy.
Theo bọn họ biết, đàn ông cổ đại cưới vợ nạp thiếp rất nhiều, làm gì có hạn chế gì đâu?
Người cầm quyền là đàn ông, tất nhiên đàn ông thì sẽ ủng hộ đàn ông, không thể làm ra những điều lệ thế này.
[Văn Vũ Tế]: Tui còn nhớ có một câu là “Nông dân thu nhiều hơn ba, năm đấu lương thực hãy đòi nạp thiếp”, nạp thiếp thời cổ đại không khắc nghiệt tới vậy chứ?
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tỷ lệ chết yểu thời cổ đại cao như vậy, tỷ lệ sống sót của bé gái thấp hơn rất nhiều so với bé trai, nạp thiếp đâu ra mà ngon ăn như vậy chứ? Chế độ nạp thiếp vẫn luôn là đặc quyền của những kẻ quyền cao chức trọng, dân chúng bình thường thì phải tới thời Nguyên mới có quyền lợi đó, nhưng cũng không phải không có hạn chế, tuổi tác vượt qua bốn mươi mà chưa có con mới có thể nạp thiếp. Nếu không thỏa mãn được điều kiện tiên quyết này, tự ý nạp thiếp sẽ phải chịu bốn mươi roi đó.
Tỷ lệ nam nữ thời cổ đại không cân bằng, có một lúc nào đó còn cho phép cưới chung vợ, cầm cố vợ, hoàn toàn coi phụ nữ như hàng hóa hay tài nguyên.
Dưới tình huống này, có ai dám cho phép người dân tầm thường nạp thiếp?
Tài nguyên nữ giới sẽ bị những người quyền cao chức trọng điên cuồng gom nhặt, những người không thể cưới vợ sống độc thân sẽ tăng lên gấp bội.
Kể từ đó, các loại vụ án phạm tội bạo lực, thương tổn phụ nữ sẽ dần dần tăng lên, gây bất lợi cho việc ổn định quốc gia phong kiến.
Tất nhiên phải thiết lập yêu cầu tối thiểu để nạp thiếp.
Làm như vậy, mặc dù không thể cam đoan sẽ không có ai thích ngược gió gây án, nhưng đám người nạp thiếp chắc chắn sẽ không thể khoa trương như trong tưởng tượng.
Dương Tư nắm trong tay cờ da hổ của phép tắc kỷ cương, tất nhiên không sợ chuyện gì,
Nhưng người bị gã hành thì thảm rồi.
Một người có mạnh hơn nữa thì có thể mạnh hơn kỷ cương đã xây dựng cả ngàn năm được sao?
Khương Bồng Cơ nhíu chặt mày, hỏi Dương Tư: “Những người huynh viết trên đây đều là thật sao?”
“Chắc chắn là thật. Chỉ có điều...” Dương Tư nói: “Để cho chắc, vẫn xin chủ công phái chuyên gia điều tra rõ ràng, xác minh thật giả.”
Khương Bồng Cơ cười khẩy, vung tay một cái, cuốn sổ con kia bị cô đập xuống chiếc bàn bằng đồng nặng nề.
Dương Tư và Từ Kha nghe thấy âm thanh đến tê cả răng, lúc Khương Bồng Cơ buông tay ra, trên bàn xuất hiện một dấu tay sâu chừng đốt ngón tay.
“Bọn chúng thật sự là phản rồi! Thiên hạ chưa ổn định liền dám coi thường kỷ cương, hung hăng ngang ngược đến như vậy! Ai có thể cam đoan oanh oanh yến yến xung quanh bọn chúng, tất cả đều được nạp vào một cách đứng đắn chứ?” Khương Bồng Cơ rõ ràng đã thật sự tức giận, Dương Tư cười mỉm xem kịch hay, ngồi chờ những tên kia gặp xui xẻo, không ngờ chủ công lại nói: “Tĩnh Dung, việc này giao cho huynh làm vậy, bất kỳ kẻ nào nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử, cuồng đồ lạm quyền vượt quyền, toàn bộ đều tạm thời cách chức để điều tra!”
Dương Tư: “...”
Hả?
Không phải chứ, sắp tới năm mới rồi, lúc này mà còn giao thêm nhiệm vụ cho gã à?
Nội tâm Dương Tư phỉ nhổ không ngừng nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc nói: “Tạm thời cách chức điều tra vào lúc này... Không khỏi...”
“Chỗ ta thiếu mấy kẻ khốn nạn không biết kỷ cương là gì, chẳng lẽ lại không ổn định được tình thế sao? Bị bọn chúng cản trở, không phải là làm trò cười cho người trong thiên hạ à?” Khương Bồng Cơ cười lạnh, nói: “Ta nói tạm thời cách chức điều tra thì tạm thời cách chức điều tra, thu lại cả thiệp mời dự tiệc chiêu đãi mừng năm mới sắp tới đi, để cho bọn chúng ở nhà tự cảnh tỉnh xem mình đã làm sai chuyện gì. Có biết bao người có chí đang muốn nhập sĩ mà chưa có cửa đấy, bọn họ chẳng hiếm đâu, thu dọn đồ đạc rồi xéo đi!”
Mấy câu nói đằng trước còn ra hình ra dạng, mấy câu tiếp theo thì trực tiếp bộc lộ bản tính.
Tác phong thổ phỉ tiêu chuẩn luôn.
Dương Tư vừa sảng khoái vừa buồn bực.
Gã sảng khoái là bởi vì chủ công rất đàn ông, không hề nương tay mà tạm thời cách chức điều tra hơn ba mươi nhân viên tầng trung một lượt.
Gã buồn bực là vì chủ công bóc lột sức người, cuối năm vốn đã bận rộn, thiếu tới ba mươi người, áp lực những người khác phải san sẻ sẽ nặng nề hơn.
Trong lòng gã phỉ nhổ vô vàn, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nhận lệnh.
Khương Bồng Cơ bỗng nhiên nói: “Phải rồi, vừa rồi huynh mới nói tới người làm cha mà bất nhân đó, chuyện ấy thế nào vậy?”
Dương Tư nói: “Nghe nói, lúc còn nhỏ trưởng tử gặp phải lang băm, sau một cơn bệnh nặng đứa bé mất đi năng lực nối dõi tông đường. Người này vô cùng chán ghét trưởng tử của mình, động cái là đánh chửi cho hả giận. Nghe theo lời lão bộc kể lại, có một lần còn tát đứa nhỏ đến mức tai phải không nghe rõ nữa...”
Các khán giả vừa nghe tới đây liền bùng nổ.
[Cánh Gà Salami]: Đù má, cái ông này tệ có đẳng cấp luôn. Nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử, để con giáp thứ mười ba lên làm vợ cả, ở trong nhà của vợ, bạo lực gia đình với vợ, đánh con trai đến nỗi điếc luôn, mẹ chồng còn đánh con dâu, chiều chuộng con giáp thứ mười ba... Biên kịch phim truyền hình hiện đại cũng không dám biên kiểu vậy!
[Điều Khoản Của Martel]: Thời cổ đại, nạp thiếp là hợp pháp, những chuyện khác đều đồng ý, nhưng con giáp thứ mười ba thì quá đáng rồi.
[Bánh Khảo]: Đợi đã nào, không nghe những gì Dung Nhi vừa nói sao? Người đàn ông kia còn không có tư cách nạp thiếp phải không? Không có tư cách nạp thiếp thì thiếp thất kia danh không chính ngôn không thuận, không phải con giáp thứ mười ba thì là cái gì? Cả nam lẫn nữ đều là đồ cặn bã, vợ cả với đứa con thật sự là xui tận mạng!
[Gió Lên Rồi]: Còn cả mẹ chồng ác độc nữa!
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Bình tĩnh hít thở, dựa theo kinh nghiệm mười năm theo dõi sát sao của tui, tui cứ cảm thấy bác Streamer sẽ tung chiêu lớn!
Khương Bồng Cơ mở mắt ra, giọng nói lạnh lùng: “Loại thú vật này cũng xứng gọi là cha sao!”
Vung tay đánh cho con trai mình điếc luôn, đây là cầm thú.
Thời này chú trọng “thương cho roi cho vọt”, nhưng chẳng ai dám thực sự đánh chết, đánh tàn phế người khác, trừ cái tên ngoại lệ cực đoan ngu muội này.
Đương nhiên, nếu như xã hội phong kiến phát triển thêm vài trăm năm nữa, có thể cha mẹ đánh chết con nhỏ vẫn vô tội.
Dương Tư cảm thán: “Đứa bé đáng thương.”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Đông Khánh trải qua nhiều trận đại chiến, dân chúng và tướng sĩ đã chết lên tới con số hàng triệu.” Khương Bồng Cơ liếc nhìn Dương Tư và Từ Kha một cái rồi bình tĩnh nói: “Lúc này nên cổ vũ sinh đẻ, mau chóng khôi phục dân số. Nói theo cách khác, trẻ con chính là tương lai của cả đất nước, nên đối xử tử tế với chúng, sao có thể để cho loại chẳng bằng súc sinh này phá hoại được? Tĩnh Dung, huynh đi gọi Văn Bân tới đây, ta có mấy việc muốn bàn bạc với anh ta.”
Cho dù Khương Bồng Cơ vẫn chưa nói gì hết, nhưng Dương Tư cảm thấy chủ công muốn làm một trận lớn!
“Vâng!”
Hai người Dương Tư và Từ Kha lờ mờ đoán ra một chút, nhưng khán giả trong kênh livestream đã hiểu ngay.
Bác Streamer đang muốn cướp đoạt quyền giám hộ từ đám cha mẹ cầm thú!
Cho dù thời cổ đại không có vụ “quyền giám hộ”.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Bác Streamer, bác muốn tìm chết rồi!
Ánh mắt Khương Bồng Cơ bình tĩnh, cho dù trong kênh livestream đã sôi sục rồi, cô vẫn cứ sóng yên biển lặng.
[Streamer V]: Không khó khăn như mọi người tưởng tượng đâu, con cái đối với cha mẹ mà nói, ngoại trừ thừa kế huyết mạch, nối dõi tông đường, nuôi dưỡng tuổi già ra, con cái còn là tài sản riêng mà cha mẹ mặc định. Nếu đã là tài sản riêng, tất nhiên sẽ có cách để khiến bọn họ nhả ra.
Thời đại này, quyền của đế vương rất lớn, đặc biệt là vua có công khai quốc.
Khương Bồng Cơ là hoàng đế tương lai được mọi người ngầm thừa nhận, cho nên cô có quyền tùy hứng.
Ngoài ra, cô cũng không định giải quyết chớp nhoáng, tất nhiên phải thử đi thử lại giới hạn của mọi người.
“Ta phải để cho bọn chúng biết, ai mới là người có quyền quyết định ở mảnh đất này!”
Khương Bồng Cơ mỉm cười hất nước bên trong chén ra ngoài, không để lại giọt nào, hất vào trong thùng rác được đặt ở góc sân.
Xung quanh không có ai, chỉ có khán giả mới có thể nhìn thấy nụ cười đầy đủ đặc điểm của nhân vật phản diện trên mặt cô.