Lúc này Hàn Úc đang làm gì nhỉ?
Anh ta đang kiểm tra bài học của trưởng tử Hàn Nhuận, thứ tử và cả thứ nữ.
Hai đứa con trai coi như bình tĩnh, còn thứ nữ thì lại sợ tới mức mặt trắng bệch.
Hàn Úc không phải là một người cha nghiêm khắc, nhưng cũng không phải hiền từ, anh ta là một gia trưởng phong kiến như những người bình thường khác. Bình thường anh ta và con trai nói chuyện nhiều hơn, con gái được nuôi ở khuê phòng, ngoại trừ những lúc thỉnh an hoặc ngày lễ, cha con rất ít khi gặp nhau, càng không nói đến việc đích thân kiểm tra bài học của con gái.
Trưởng tử Hàn Nhuận không cần phải nói, đứa trẻ này đã có thiên phú lại còn chịu khó cố gắng, ngay cả người thích bắt bẻ như Hàn Úc cũng cực kỳ vừa lòng.
Nhưng hai đứa thứ tử, thứ nữ lại không ổn, thứ tử tính cách tầm thường lại còn ham chơi, thứ nữ đứng kiểm tra bài trước mặt anh ta còn không thể nói chuyện lưu loát được.
Thứ nữ thấy cha mình nhíu mày lại, sợ tới mức hốc mắt rưng rưng, thân thể nhỏ bé hơi run rẩy.
Yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Hàn Nhuận nói: “Phụ thân, đại muội hơi căng thẳng, cha đừng dọa muội ấy.”
Hàn Nhuận không giao lưu nhiều với em trai, em gái thứ xuất, tình cảm huynh muội cũng chẳng sâu sắc.
Chỉ là không gian trong thư viện tương đối khép kín, lại đơn thuần, cách biệt với tranh giành bên ngoài, cho nên vô hình trung sự ngăn cách giữa trưởng và thứ cũng vơi đi một chút.
Hàn Nhuận thấy vẻ mặt của thứ muội khi đứng trước mặt phụ thân dường như hơi sợ hãi, căng thẳng, trong lòng cậu cảm thấy đồng tình nên chủ động nói đỡ cho cô bé.
Hàn Úc nghe vậy, vẻ mặt cũng hơi dịu đi.
Anh ta nói với con gái: “Hôm nay chỉ đến đây thôi, ngày mai ta lại kiểm tra tiếp, quay về chuẩn bị cho tốt.”
Thứ nữ khóc không ra nước mắt, gật đầu.
“Để con gái đi học, đọc sách vốn đã là điều không hợp với lẽ thường, phụ thân còn yêu cầu nghiêm khắc như vậy với đại muội...”
Cậu ta học những kiến thức này mấy năm rồi còn không thể khiến phụ thân vừa lòng, nói gì đến thứ muội mới học có một năm.
Ba người rời khỏi chính đường, thứ đệ đi sau lưng Hàn Nhuận vài nước, thứ muội đi sau hai người.
Hàn Nhuận bình tĩnh nói: “Một nửa thư viện là con gái, đệ nói mấy câu này trước mặt bọn họ thử xem?”
Thứ đệ nghẹn đỏ mặt.
Cậu ta dám nói chắc?
Nếu cậu ta dám nói, người ta cũng dám đánh chết cậu ta mất.
“Không dám nói.” Thứ đệ lẩm bẩm oán trách: “Mấy cô nàng trong thư viện có còn là con gái à?”
Ở trong mắt cậu ta, con gái nên nghe lời dễ bảo, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng như những nha hoàn, bà vú trong phủ mới đúng.
Đâu nghĩ tới...
Hàn Nhuận nhíu mày nói: “Trước tiên, chuyện đó là do đệ không đúng, may mà phụ thân vẫn luôn bận công chuyện, chưa từng hỏi kĩ, nếu không thì...”
Thứ đệ vội vàng xin tha: “Ca ca tốt của tiểu đệ ơi, ngài trăm ngàn lần đừng nói ra đấy, cẩn thận tai vách mạch rừng!”
Hàn Nhuận thở dài một tiếng, “chuyện kia” cậu vừa nhắc tới là do thứ đệ nhà mình không phân biệt được nặng nhẹ, nói chuyện cợt nhả với nữ sinh nào đó, kết quả bị người ta dùng một tay xách cổ áo kéo ra hành lang tẩn cho một trận, bị rất nhiều học sinh vây quanh. Nếu không phải nữ sinh đó có chừng mực thì có thể tay của thứ đệ đã bị bẻ gãy rồi.
Chuyện này ồn ào đến mức truyền đến tai các phu tử, thứ đệ còn bị các phu tử trách móc.
Nói chuyện cợt nhả với bạn học, không có phong phạm của người quân tử!
Phu tử không chỉ không bênh vực thứ đệ, mà còn phạt cậu ta dọn dẹp sau giờ học trong vòng một tháng.
“Bây giờ biết sợ rồi hả?” Hàn Nhuận nói: “Bạn học của đệ không dặn dò đệ là đừng chọc vào lớp nữ sao?”
Nam sinh học lâu năm ở thư viện Kim Lân đều biết rằng, không thể chọc vào nương tử lớp nữ dù chỉ một người.
Bề ngoài bọn họ đều trông rất bình thường, nhưng sức lực lại mạnh đến mức đáng sợ, nương tử lớp nữ cao cấp có thể nhẹ nhàng khống chế một số tráng hán trưởng thành.
Lực sát thương của bọn họ thật sự rất đáng sợ!
Không chỉ là các nữ sinh khác, Hàn Nhuận phát hiện sau một năm thứ muội học ở thư viện Kim Lân, sức mạnh của cô bé cũng vượt trội hơn rất nhiều.
Cậu không hề biết, chuyện này là nhờ công lao của thuật luyện thể mà học sinh lớp nữ được học.
Thuật luyện thể mà lớp nữ đang học ở thư viện Kim Lân được truyền ra từ nữ doanh, thuật luyện thể của nữ doanh lại là sự tổng kết mà hàng ngàn nhà khoa học ở thế giới của Khương Bồng Cơ tìm hiểu và đúc kết ra được, chuyên nghiên cứu phương pháp huấn luyện thể năng của nữ giới. Phương pháp này có thể kích thích tiềm năng trong thân thể nữ giới đến mức lớn nhất, rèn luyện cơ thể và xương cốt toàn thân, cho dù không đạt đến trình độ như Khương Bồng Cơ nhưng lực chiến cũng không tầm thường.
Tăng cường thân thể và lực chiến chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là chúng có thể tối ưu hóa thân thể nữ giới lên mức lớn nhất.
Ví dụ như, đến kỳ kinh nguyệt sẽ không đau, nỗi đau và nguy hiểm trong lúc sinh nở cũng sẽ giảm đi nhiều.
Đối với phụ nữ thời đại này, hai điều ấy mới là tin vui lớn nhất.
Đấy là những lợi ích ngắn hạn mà chúng ta có thể thấy trước mắt, lợi ích về lâu về dài của thuật luyện thể là có thể tiến hóa gen theo hướng tốt với tốc độ nhanh.
Có thể một đời, hai đời vẫn chưa nhìn ra hiệu quả gì, nhưng đến đời thứ mười, thứ hai mươi về sau thì hiệu quả sẽ rõ ràng.
Hàn Úc vẫn chưa biết cô con gái trông có vẻ yếu đuối im lặng nhà mình, bất tri bất giác thay đổi rồi.
“Lão gia, ở ngoài có xe của phủ châu mục.”
“Chẳng lẽ chủ công muốn gọi ta à?” Hàn Úc nghe vậy, dây thần kinh không khỏi căng ra: “Không biết có chuyện gì... Mau chóng chuẩn bị đi...” Nguồn : Vietwriter.vn
Anh ta vừa mới về, ngay cả ghế ngồi còn chưa kịp ấm lại vội vàng mặc áo khoác lông vừa dày vừa ấm vào.
Bên ngoài bao phủ bởi màu trắng, bông tuyết bay đầy trời.
“Không biết chủ công gọi Úc đến gấp như vậy là vì chuyện gì?”
Khương Bồng Cơ nói: “Chuyện này để Tĩnh Dung nói với huynh đi.”
Tĩnh Dung?
Tên Dương Tư này lại muốn gây thêm chuyện phiền phức gì cho anh ta nữa đây?
Hàn Úc nhìn về phía Dương Tư, phát hiện Dương Tư đang nhìn mình với ánh mắt: Cậu đừng trách ca, ca cũng rất bất lực.
Hàn Úc nghi ngờ, im lặng.
Chắc chắn tên Dương Tư này lại gây ra chuyện gì kỳ lạ rồi.
Quả nhiên...
Sau khi biết được từ đầu đến cuối, Hàn Úc thực sự muốn xông lên bóp chết tên đào hố chôn đồng đội Dương Tư này!
Ai cần biết huynh có ân oán gì không, giữ đấy để năm sau báo thù không được sao?
Nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử cùng lắm là nhân phẩm có vấn đề, con đường làm quan bị ảnh hưởng.
Lạm quyền vượt quyền, đây là muốn hành cả ba đời nhà người ta sao?
Khương Bồng Cơ vờ như không nhìn thấy ánh mắt có thể phun lửa của Hàn Úc, cô nghiêm túc nói với anh ta: “Văn Bân, huynh cảm thấy ta nên xử lý việc này như thế nào?”
Hàn Úc nói: “Đương nhiên là cách chức rồi xét xử.”
Cho dù tội danh này đến như thế nào, những tên tốt thí đó chỉ có thể nhận tội mà thôi!
Khương Bồng Cơ nghe xong, rất không hài lòng.
“Vì sao những người ngày lại dám lạm quyền vượt quyền? Còn không phải vì kỷ cương sụp đổ, không có người quản lý bọn họ sao?”
Nghe Khương Bồng Cơ nói như vậy, Hàn Úc mới hiểu được, chủ công muốn sửa lại pháp luật về lĩnh vực này một lần nữa.
Khó trách cô lại gọi anh ta đến đây.
Đáng tiếc, Hàn Úc chỉ đoán đúng một nửa.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Vừa rồi Tĩnh Dung có nói về chuyện của gia đình ở hẻm Trường An kia, Văn Bân không cảm thấy vị phụ thân đó có tội à?”
Hàn Úc đang định mở lời, bỗng dưng nhớ đến điều gì đó, anh ta do dự nuốt lời nói vào trong, lộ ra vẻ mặt suy tư.
Nếu chỉ là sửa đổi lại pháp luật, chủ công phái người thông báo là được rồi, không cần phải phái xe đến đón anh ta.
Trừ phi...
Mục đích thật sự của chủ công không nằm ở chuyện này, mà là một chuyện khác còn khó giải quyết và gấp rút hơn chuyện này nhiều.
Hàn Úc hỏi dò: “Ý của chủ công là... Xác định tội của người này, sau đó đưa ra hình phạt cho từng tội sao?”
Phụ thân đánh con trai đến mức bị điếc, phán phụ thân có tội, chuyện này thật ra hơi khó giải quyết, dù sao hiện giờ cũng không có luật pháp nào về vấn đề này.
Khương Bồng Cơ hỏi ngược lại: “Sao vậy? Huynh cảm thấy không nên định tội này sao?”
Hàn Úc thành thật nói: “Khó mà kết luận được lắm, không dễ định tội đâu.”
Dù phụ thân tự khiến mình rơi vào vòng lao lý vì tổn thương con trai, nhưng đứa trẻ vô tội cũng sẽ bị người khác chỉ trích là bất hiếu.
Đừng thấy logic này giống như bị chó ăn, nhưng tập tục chính là như vậy.
“Nếu ta đánh một đứa trẻ vô tội đến mức bị điếc, chắc chắn phụ thân của đứa trẻ đó sẽ muốn bắt ta đưa đến quan phủ hỏi tội.” Trên gương mặt của Khương Bồng Cơ không có vẻ gì là giận dữ cả, ngược lại tỏa ra sự lạnh lùng khiến người khác sợ hãi. Cho dù sự lạnh lùng này không phải nhằm vào Hàn Úc nhưng anh ta và Dương Tư may mắn nhìn thấy cô như vậy cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Khương Bồng Cơ lại nói: “Vì sao chỉ thay đổi một người, đổi từ ta thành phụ thân đánh con trai đến nỗi bị điếc, lại có thể coi là vô tội đây?”