Lợi nhuận ròng từ vụ muối năm vừa rồi của Đào thị tương đương với hai năm quân phí.
Nếu như tính cả lợi nhuận ròng từ vụ muối cùng kỳ của những sĩ tộc khác, ước chừng tương đương với năm năm quân phí!
Vụ muối trong cả một năm mà người ta chiếm được cũng đủ cho Khương Bồng Cơ luyện binh tới bốn, năm năm!
“Bảo sao đám người Đào thị có chết cũng không chịu nhả ra, lợi nhuận như vậy quả thật khiến người ta phải rung động.”
Tạ Tắc khẽ than một tiếng, phái người niêm phong toàn bộ sổ sách cùng với tiền bạc tài sản cướp đoạt được vào trong hòm, rồi chuyển toàn bộ về Hoàn Châu.
Ở trong mắt Đào thị, tài sản của chủ công quả thật được coi là nghèo khố rách áo ôm!
Tạ Tắc không hề cố ý làm nhục phạm nhân mà bọn họ bắt được, nhưng cũng không hề đối xử tốt với bọn chúng, những người này thật sự đã nếm đủ đau khổ trên đường đi rồi.
Trước khi ngã ngựa, bọn họ đều là những quý nhân năm ngón tay không dính nước mùa xuân, một bữa cơm của họ bằng cơm nước trong một năm của những gia đình bình thường, mở tiệc rượu sương sương thôi cũng tiêu tiền như nước chảy, tiêu xài hoang phí. Bây giờ lại phải đi bộ, dưới chân chỉ có giày rơm hoặc guốc gỗ thô sơ.
Ngược lại, Hàn phu nhân không phải chịu khổ gì nhiều, nể mặt Hàn Úc, cô ta được ngồi xe ngựa, mỗi ngày ba bữa cơm đều là một mặn hai chay.
Còn những người khác thì thảm rồi, một ngày chỉ được ăn hai bữa, đồ ăn đều là bánh bao chay cùng với bánh nướng khô cứng, ngày đầu tiên làm rách một đôi giày rơm, tới ngày hôm sau thì bàn chân đã rộp chi chít bọt nước, tới ngày thứ ba thì cẳng chân đã sưng lên như muốn nứt ra... Hàn phu nhân không đành lòng để cha mẹ chịu khổ, lén để lại đồ ăn cho hai cụ già, nào ngờ bọn họ lại không biết ơn một chút nào, ngược lại còn hất bàn ăn, nước canh nóng hổi vào người cô ta...
Hàn phu nhân lại càng nguội lòng, quyết tâm không bao giờ quan tâm đến bọn họ nữa.
Ngày thứ năm, hai cụ già lại chủ động tới tìm cô ta, hy vọng cô ta có thể quan tâm đến mấy đứa cháu nhỏ một chút.
Trong lòng Đào phụ Đào mẫu vẫn luôn căm hận Hàn phu nhân nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ hơi đau buồn, Hàn phu nhân nhìn mà thấy cảm động.
“Ta và phụ nhân con đều đã già cả rồi, chết thì chết thôi, nhưng mấy đứa bé vẫn còn nhỏ, làm sao chịu được đau khổ thế này?” Đào phu nhân gạt nước mắt, nói: “Sau này, Đào thị còn phải dựa vào chúng để chấn hưng, không thể để chúng chịu thiệt được. Trước đây là mẹ không tốt, bị cơn giận che mờ mắt rồi làm ra những chuyện hoang đường, để con phải chịu uất ức, nhưng người một nhà làm gì có chuyện thù lâu chứ? Mấy đứa cháu của con thật sự không thể chịu nổi nữa!”
Vốn Hàn phu nhân định từ chối, cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được hai cụ, bèn trộm giấu mấy đứa cháu vào trong thùng xe.
Bên kia, Tạ Tắc nghe được chuyện này, dứt khoát nhắm một mắt mở một mắt, phái người đưa đồ ăn cho Hàn phu nhân nhiều thêm vài phần.
Đào thị gia đại nghiệp lớn lại nhiều người, chỉ riêng cháu trai ruột của Hàn phu nhân cũng có tới ba, còn cháu gái ruột có tới bốn đứa.
Có điều, Đào mẫu chỉ để cho ba đứa cháu trai ngồi trên xe ngựa, còn mặc kệ một đứa cháu gái đang bị cảm đến mức sốt cao.
Tạ Tắc mềm lòng nhìn không nổi, dứt khoát cho người chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, để riêng cho những đứa trẻ dưới bảy tuổi.
Đoàn người còn chưa đi tới huyện Tương Dương Hoàn Châu thì tin tức Khương Bồng Cơ tịch biên hết gia sản của sĩ tộc đã như được chắp cánh bay đi khắp nơi.
Quan hệ của Khương Bồng Cơ với sĩ tộc vốn không hòa hợp, chuyện này vừa bị truyền ra, hai bên lại giương cung bạt kiếm.
Dưới sự xúi giục của một vài kẻ có tâm cơ, trong dân gian dần dần lưu truyền danh tiếng hung tàn tham lam của Khương Bồng Cơ, vì ham muốn cá nhân mà cô bịa đặt tội danh “có lẽ có” cho người khác để tịch biên hết tài sản. Ngày hôm nay cô tịch biên của cải của mấy nhà Đào thị, ngày mai thiếu tiền, liệu cô có chạy tới vơ vét tài sản của người khác không? Có người còn cố ý sáng tác ca dao trào phúng, ngay cả tin tức giả mà Đào thị tung ra cũng bị bọn chúng lợi dụng, dùng để công kích Khương Bồng Cơ.
Đụng phải loại thủ đoạn thấp kém thế này, Vệ Từ chỉ có thể phản kích sương sương, tỏ lòng tôn kính.
Sáng tác ca dao?
Vẫn còn dùng loại thủ đoạn lôi kéo dư luận cũ rích này à, có thấy mất mặt không?
Múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho người trong nghề rồi!
Linh cảm của Vệ Từ bắt đầu phun trào, anh lật giấy Tuyên mới tinh ra, hăng say viết sách mới suốt cả đêm.
Cùng lúc đó, anh còn phái người lấy danh nghĩa thuyết thư tiên sinh của quan phủ, ra ngoài đính chính tin đồn, phổ cập cho mọi người về tội danh của đám người Đào thị.
Dưới bàn tay của Vệ Từ, tổ chức lôi kéo dư luận của anh bước đầu đã đạt tới quy mô đầy đủ, hiệu quả tẩy não của thủy quân càng ngày càng tăng lên.
Cho dù là hiệu quả tuyên truyền, phạm vi khuếch tán hay nhóm người thuyết phục quần chúng, những kẻ bôi đen trong bóng tối đều không thể bì kịp với Vệ Từ.
“Không hổ là tổng giáo đầu của tám triệu thủy quân, lực chiến lôi kéo dư luận của Tử Hiếu quả thật là đẳng cấp đàn ông!”
Những tin đồn bẩn thỉu kia còn chưa truyền tới tai Khương Bồng Cơ, ngọn lửa vừa nhen nhóm lên đã bị Vệ Từ dùng thủy quân dập tắt.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Không thể chọc không thể chọc, sức chiến đấu của Tử Hiếu quá mạnh mẽ.
[Sợi Cay Vệ Long]: Từ mỹ nhân thật sự rất trung thành tận tâm với bác Streamer!
[Ngăn Kéo Màu Xanh]: Bạn trai của người ta chưa bao giờ làm tui thất vọng, càng xem lại càng hâm mộ, ghen tị, hận!
[Hai Mươi Tuổi Gặp Người]: Nếu như Streamer debut, tui cảm thấy một mình Từ mỹ nhân đã có thể xé tươi toàn bộ đám fans lưu lượng trong giới giải trí.
[Hàn Yên Ngưng Mộng]: Ài, nửa năm viết ba cuốn sách, nếu tác giả mà cục cưng theo dõi có một nửa sự chăm chỉ của Từ mỹ nhân thì tui nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Khương Bồng Cơ nhìn bình luận trong kênh livestream, vô cùng vui vẻ.
Cô thích khi người khác tâng bốc Vệ Từ lên tận trời.
Ai nói phải cường tráng thì mới được coi là đàn ông chứ, Tử Hiếu như vậy cũng đâu tệ, còn lại cứ giao cho cô là được rồi.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Tạ Tắc an toàn áp giải tội phạm trở về huyện Tượng Dương.
Cho dù Từ Kha đã chuẩn bị chu đáo mọi chuyện, dọn sạch mấy nhà kho rồi, nhưng vẫn không thể cất hết được số gia sản tịch thu được.
“Sự tham lam của đám người Đào thị thật sự là trước nay chưa từng thấy.”
Của cải như vậy đừng nói là một cái Đông Khánh, cho dù là cả năm nước trong thiên hạ cũng không thể tìm được nhà thứ hai có thể so sánh!
Khương Bồng Cơ lật lật sổ sách, càng đọc thì sắc mặt càng u ám.
Đám người Đào thị còn tham lam hơn cô nghĩ!
Muối ăn là thứ cần thiết không thế thiếu trong cuộc sống hằng ngày của người dân, tiêu hao rất nhanh.
Đào thị cùng với những sĩ tộc khác độc quyền muối ăn, nâng giá một cách tùy tiện, chất lượng của muối ăn lại không được bảo đảm, thường xuyên bị trộn lẫn với cát hoặc là những thứ khác, một vài địa phương còn liên tiếp xảy ra tình trạng bị ngộ độc. Nhưng vì đám người Đào thị quyền to chức lớn, nên dân chúng không có chỗ giải oan.
Khương Bồng Cơ nói: “Hiếu Dư, mấy ngày này vất vả cho huynh rồi.”
Từ Kha chính là đại quản gia, mấy việc này đều là việc của cậu.
Từ Kha ngoài mặt thưa vâng, trong lòng lại cười khổ.
Khi nào về, cậu phải bảo phu nhân Tầm Mai chuẩn bị sẵn chăn đệm và chiếu để chuẩn bị tăng ca mới được, e là mấy ngày tới không thể về nhà.
Tạ Tắc hoàn thành công tác bàn giao phạm nhân, sau đó đi tới phủ của Hàn Úc.
Từ khi hòa ly, thời gian Hàn Úc ngồi ở nhà lại càng ngày càng ít, phần lớn thời gian đều chạy ngược chạy xuôi bên ngoài.
Cho dù có về nhà, phần lớn thời gian, anh ta cũng chỉ ở trong viện của mình, thỉnh thoảng mới đi tới chỗ hai người thiếp kia ngồi một lúc.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Lúc này Tạ Tắc đến thăm, không ngoài dự đoán đã tới hụt, nhưng lại gặp mấy đứa Hàn Nhuận vừa mới tan học.
“Tạ thúc phụ tìm cha cháu có việc gì vậy?”
Vượt qua đả kích từ chuyện của mẹ, trông Hàn Nhuận đã trưởng thành hơn nhiều, trong ánh mắt có thêm vài phần kiên nghị không hợp với lứa tuổi.
Tạ Tắc khó xử nói: “Có thì có đấy, nhưng mà... hơi khó xử.”
Hàn Nhuận nói: “Muộn nhất thì cha cháu sẽ trở về sau bảy ngày nữa, nếu như có chuyện gì quan trọng thì đừng ngại nói với cháu, cháu sẽ giúp thúc phụ chuyển lời?”
Tạ Tắc than một tiếng, nói: “Việc này có liên quan tới mẫu thân của tiểu lang quân.”
Hàn Nhuận khựng tay lại, suýt nữa thì thất thố.
“Mẫu thân có chuyện gì ạ?”
Hàn Nhuận chăm chỉ học tập, không có nhiều nguồn tin tức từ bên ngoài, cậu vẫn chưa biết bên nhà họ ngoại đã xảy ra chuyện.