Thấy Tạ Tắc hơi chần chừ, Hàn Nhuận vội vàng nói: “Tạ thúc phụ, thúc nói cho cháu đi, rốt cuộc mẫu thân cháu đã xảy ra chuyện gì.”
Cho dù Hàn phu nhân và Hàn Úc đã hòa ly rồi, nhưng dù sao cô ta cũng là mẹ đẻ của Hàn Nhuận, cậu không thể không quan tâm đến mẹ.
“Tiểu lang quân đừng lo lắng, sự việc không giống như cháu nghĩ đâu.” Tạ Tắc an ủi Hàn Nhuận đang hoảng loạn lo lắng cho mẹ, hắn nói: “Thời gian trước, ta phụng mệnh chủ công điều tra Đào thị. Mẫu thân của tiểu lang quân vừa hay ở Đào phủ nên cũng bị liên lụy.”
Hàn Nhuận nghe xong thì gương mặt trắng bệch, đôi môi vì mất máu mà trở nên nhợt nhạt, dường như lúc nào cũng có thể ngất đi.
“Tạ thúc phụ...” Hàn Nhuận khẽ gọi một tiếng, hai mắt ướt sũng đầy sự thỉnh cầu.
Tạ Tắc nói: “Yên tâm, vuốt mặt phải nể mũi, ta vẫn biết đạo lý này. Dù sao Hàn phu nhân cũng từng là vợ cả của Hàn tiên sinh, không thể coi như tội phạm bình thường. Suốt dọc đường, ta vẫn phái người chăm sóc tốt, tuy không được chu đáo như ngày thường nhưng cũng không phải chịu khổ cực hay gian nan gì.”
Hàn Nhuận nghe được lời ấy thì bỗng thở phào nhẹ nhõm, trịnh trọng chắp tay cảm ơn Tạ Tắc.
Nếu Tạ Tắc không quan tâm đến, Hàn Nhuận có thể tưởng tượng được cảnh mẹ mình chịu khổ chịu nạn.
Đào thị là nhà ngoại của Hàn Nhuận, Tạ Tắc sợ đứa bé này chưa hiểu lý lẽ, ghi hận sai người nên không kìm được nói thêm vài lời.
“Nếu đám người Đào thị không tham lam vô độ, độc chiếm buôn bán muối, lại có ý mưu phản thì chủ công đã không nặng tay như vậy đâu...”
Hàn Nhuận chán nản gật đầu: “Việc này là do nhà ngoại tự mình chuốc lấy, cháu hiểu.”
“Cháu nói như vậy, ta cũng yên tâm rồi.”
Đứa trẻ vừa nghe lời hiểu chuyện vừa thông minh thấu đáo khiến người khác vô cùng yêu thích, cảm quan của Tạ Tắc đối với Hàn Nhuận cũng tốt hơn rất nhiều.
Hắn nói: “Về mẫu thân của cháu... Nể mặt phụ thân cháu, chắc bà ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu, còn đám người Đào thị thì khó nói lắm.”
Hàn Nhuận nói: “Có lời này của Tạ thúc phụ, trong lòng cháu yên tâm hơn rất nhiều rồi. Bây giờ mẫu thân cháu đang ở đâu?”
Cho dù không thể cứu được mẹ ra nhưng vẫn có thể giúp mẹ sống thoải mái hơn một chút.
Tạ Tắc nói: “Đang ở nhà lao, nếu cháu muốn đi gặp thì nhớ cho người chuẩn bị một ít quần áo, chăn màn sạch cùng với ít tiền và đồ ăn. Dù ta đã phái người sắp xếp cho bà ấy một phòng giam riêng sạch sẽ nhưng trong nhà lao vốn âm khí nặng nề, thể chất phụ nữ lại hay lạnh, ở lâu sẽ dễ sinh bệnh.”
Đến những thứ này mà Tạ Tắc cũng đã suy nghĩ kĩ, có thể thấy hắn chu đáo hòa nhã đến nhường nào. Hàn Nhuận nghe xong mà ngân ngấn nước mắt.
Hàn Nhuận không chậm trễ, Tạ Tắc vừa đi khỏi, cậu đã ra lệnh cho quản gia chuẩn bị những vật dụng cần thiết.
Vì Khương Bồng Cơ rất chú trọng vệ sinh, cho dù là nhà lao cũng cần phải giữ gìn ngăn nắp sạch sẽ, nên tình hình trong nhà lao khá hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Hàn Nhuận. Đi cùng quản gia, Hàn Nhuận báo tên phụ thân của mình, được nữ cai ngục dẫn vào khu giam giữ phụ nữ.
“Thời gian không có nhiều, chỉ có nửa canh giờ thôi, có chuyện gì thì nhanh chóng trao đổi.”
Nữ cai ngục đều là nữ binh vì bị thương mà xuất ngũ, cho dù không còn lợi hại như trước đây nhưng chuyện trông chừng vài phụ nữ và trẻ em thì không thành vấn đề. Thân thuộc vào thăm phạm nhân, không những bị hạn chế thời gian mà lúc hai bên gặp nhau còn phải có hai viên cai ngục trông chừng, tránh làm loạn.
Hàn Nhuận nói: “Đa tạ, tiểu tử sẽ chú ý.”
Đợi một lát, Hàn phu nhân được dẫn đến.
“Mẫu thân!” Hàn Nhuận gọi một tiếng rồi vội vàng lên trước hành lễ.
Bước chân của Hàn phu nhân chợt khựng lại, trong lòng hơi hối hận.
Cô ta hận không thể che mặt mình lại, không muốn để con trai nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình.
Có một người mẹ bị xét nhà, bị vào nhà lao, tình cảnh của Nhuận Nhi và Trì Nhi của cô ta ở Hàn phủ sẽ lúng túng đến nhường nào.
“Mẫu thân? Mẫu thân làm sao vậy? Lẽ nào không khỏe ở đâu? Con trai đi gọi lang trung đến đây xem thử...”
Hàn phu nhân kéo cậu lại, hơi xấu hổ nói: “Vi nương không sao.”
Hai mẹ con gặp mặt, vốn có rất nhiều lời muốn nói nhưng ngặt nỗi thời điểm khó xử quá.
Hàn phu nhân nhìn con trai gầy đi không ít, trong lòng hơi hối hận.
Lúc đó, cô ta không nên hành động theo cảm tính, vì kiêu ngạo nhất thời mà bỏ lại hai đứa con tuổi nhỏ thế này.
“Thời gian gấp gáp, con trai đã lấy hai bộ chăn đệm và y phục mà mẫu thân đã dùng ở phủ lúc trước, lúc nãy, con đã nhờ cai ngục đem đến chỗ ở của mẫu thân rồi.” Hàn Nhuận lấy hộp đồ ăn bên cạnh ra: “Đây là những món thường ngày mà mẫu thân thích ăn, chỉ là trong phủ thay đổi đầu bếp, không biết có hợp ý mẫu thân không. Nếu mẫu thân thích, con trai ngày nào cũng phái người mang qua cho mẫu thân.”
Hàn phu nhân càng nhìn càng đau lòng, hận không thể đào cái hố nhảy xuống, mãi mãi không ra ngoài nữa.
Hàn Nhuận lại nói: “Tầng cuối cùng của hộp thức ăn là bạc vụn, mẫu thân có thể lấy để lo lót cho cai ngục, nếu muốn ăn vặt gì thì cũng có thể nhờ họ đi mua. Mẫu thân đừng từ chối vội, bên bà ngoại... cũng cần lo lót, ông bà đã cao tuổi rồi...”
Đào thị tự tìm đường chết, cậu cũng không thể làm gì nhiều, tránh liên lụy đến phụ thân mình.
Cậu đưa bạc cho mẹ, mẹ có quan tâm đến đám người Đào thị hay không thì không liên quan đến cậu.
Hàn phu nhân nghe xong thì không khỏi thở dài, mắt đỏ au ngấn nước.
“Nhuận Nhi thật sự đã trưởng thành rồi, tiếc là vi nương không tốt, không những không giúp được gì cho con mà còn liên lụy đến hai huynh đệ các con nữa.”
Cô ta chỉ có thể cảm thấy may mắn vì Hàn Úc là người đáng để tin tưởng, anh ta cũng đã hứa là sẽ không cưới vợ kế nên cuộc sống của hai đích tử ở Hàn phủ không đến nỗi tệ. Nếu Hàn Úc cưới vợ mới, sau này có đích tử mới, hai đích tử của vợ trước sẽ trở thành hai người khó xử nhất trong Hàn phủ.
Hàn Nhuận nói: “Mẫu thân nói gì vậy, mẫu thân khỏe mạnh là con trai đã cảm thấy mãn nguyện rồi.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Chẳng mấy chốc mà đã hết nửa canh giờ, Hàn Nhuận chỉ có thể lưu luyến không nỡ mà rời đi.
Hàn phu nhân nhìn bóng lưng con trai rời đi, suýt chút nữa đã gào khóc.
“Sao cô lại quay về rồi?”
Tuy rằng Hàn phu nhân ở phòng giam riêng nhưng cách nữ quyến của Đào Thị không quá xa, đôi bên có động tĩnh gì thì đều có thể nhìn thấy.
Cô ta vừa được cai ngục đưa về thì đã nghe thấy chị dâu chua ngoa châm chọc.
Hàn phu nhân mấp máy môi, không muốn tranh luận với đối phương.
“Nhìn cái mặt xui xẻo biết bao!” Chị dâu lại cứ giễu cợt không tha: “Cô đã hòa ly với Hàn Văn Bân rồi, e rằng giờ người ta đang bận rộn tìm kiếm người mới để vào phủ đấy, sao có thể nhớ tới chuyện cứu cô ra chứ. Nhân lúc còn sớm mà từ bỏ ý nghĩ đó đi, thôi mơ mộng giữa ban ngày đi.”
“Ngươi nên ngưỡng mộ ta đã có một đứa con trai hiếu thuận nghe lời.” Lửa giận bùng lên trong lòng Hàn phu nhân, cô ta châm biếm lại: “Đợi chuyện này kết thúc, dù ta có xui xẻo đến đâu thì vẫn còn được hai đứa con trai chăm sóc dưỡng lão và lo liệu ma chay. Còn ngươi, e rằng phải lưu lạc đầu đường xó chợ đấy...”
Đào phu nhân đang ngồi một bên nghỉ ngơi bỗng mở đôi mắt mệt mỏi ra, giống hệt như bị người ta giẫm phải đuôi vậy, hung tợn trách mắng con gái.
Nguyền rủa con dâu lớn không có người lo ma chay như vậy chẳng phải là biến tướng nguyền rủa bà ta già không có chỗ nương tựa, lưu lạc đầu đường xó chợ sao?
Nếu hai người cùng một phòng giam thì e rằng Hàn phu nhân đã bị ăn một cái tát rồi.
Ngoài những lời châm chọc khiêu khích ra thì không khí trong nhà lao cũng xem như bình thường, nhưng ngoài nhà lao thì lại sắp nổi mưa gió rồi.