Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1394

Người ngoài chờ chế giễu, ai ngờ đến hôm báo danh, các thương nhân có chút của cải gần như muốn đạp bằng bậc cửa ghi danh sách.



“Đây... Thiên hạ này thực có nhiều tiền tới nóng bỏng tay à?”



“Chậc chậc, dân chúng bình dân chúng ta không hiểu nổi suy nghĩ của kẻ lắm tiền. Mấy trăm nghìn xâu tiền, nói bỏ liền bỏ, sao không biết đau lòng chứ!”



Một vài người băn khoăn mãi không thôi, còn có người ác ý tung tin đồn nhảm.



“Ha ha, nói không chừng Lan Đình Công biết không có ai đến nên thuê người ở hí phường tới giả làm người đăng ký đó.”



Có người đưa ra ý kiến, đương nhiên cũng có người bác bỏ tin đồn.



“Cái gì mà thuê người giả đăng ký? Nguyên cái ban hí phường, có ai là các ngươi chưa từng thấy? Ta vừa mới vụng trộm xem thử, các ngươi đoán xem ta thấy ai? Ông chủ cũ của ta cũng ở đó đấy! Ông chủ cũ của ta là đại đương gia cửa hàng của Trần thị, làm ăn nhiều lắm, vựa gạo, hiệu vải, quán ăn, quán rượu... Các ngươi đi lên thêm hai con đường nữa rồi rẽ trái, hiệu vải đó là do ông chủ cũ của ta mở đấy, chỉ hầu hạ quý nhân thôi.”



“Ha! Thôi đi, quỷ nghèo chân đất nhà ngươi đã từng gặp đại đương gia cửa hàng Trần thị sao?”



Dân chúng xung quanh trào phúng, hán tử kia tức giận đỏ mặt tía tai, nhưng gã không giỏi ăn nói, không nói lại được người khác.



Bên kia, kẻ có tiền trong mắt dân chúng, đại đương gia Trần thị cũng ngoan ngoãn xếp hàng báo danh theo quy định.



Ông ta nhìn sang bên trái một cái, là bạn làm ăn lâu năm, nhìn sang bên phải một cái, thấy đối thủ lâu năm, đầu lớn như cái đấu, trong lòng cũng hoang mang.



Không chỉ ông ta đau đầu, người quen lâu năm và đối thủ lâu năm cũng đau đầu.



Sói nhiều thịt ít, sư nhiều cháo ít, chỉ có hai vị trí, nhưng tới bốn năm mươi người tới cạnh tranh.



Xem ra, muốn thắng chỉ có thể liều mạng vung tiền!



Không ít người âm thầm nghiến răng, dự định đổ máu cũng phải cướp lấy một vị trí, ai ngờ người phụ trách lại nói đây chỉ là vòng đầu.



Cả đám người mờ mịt. Đây chỉ là vòng đầu sao?



Người phụ trách nói: “Mặc dù phân viện lấy tên là phân viện, nhưng thực ra không khác gì cơ sở chính, học sinh ở phân viện cũng là trụ cột tương lai của quốc gia, thanh danh không thể có sơ sẩy gì, nên viện trưởng danh dự càng phải tuyển chọn thận trọng hơn. Gia sản chỉ là một tiêu chuẩn, quan trọng nhất là hai chữ ‘tín nghĩa’. Làm người phải biết giữ lấy đạo. Hợp nghĩa kiếm lời, an phận kinh doanh, cạnh tranh công bằng, không làm chuyện phạm pháp, hại đến dân chúng...”



Một khi có được vị trí này về cơ bản là tương đương với nửa quan gia rồi, dù dòng dõi không thể làm quan nhưng cũng sẽ được người tôn kính.



Ý của Khương Bồng Cơ rất rõ ràng…



Bà đây không chấm túi tiền của các ngươi, mà bà đây coi trọng thanh danh của các ngươi hơn. Nếu thanh danh không tốt thì dù có nhiều tiền nữa cũng phải cút!



Cả đám người vừa kích động vừa nơm nớp lo sợ, ai nấy nhịn không được đều vắt hết óc nhớ lại nhà mình làm ăn lâu nay có làm chuyện gì phạm pháp không.



Thương nhân mà, có người dựa vào lòng dạ hiểm độc kiếm tiền rất nhanh và nhiều, cũng có người dựa vào chân thành, chữ tín, cố gắng chậm rãi mở rộng làm ăn.



Nghe người phụ trách nói vậy, không ít thương nhân lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng, cười ý tứ sâu xa.



Một vài người khác lại khó chịu, chỉ hận không thể quay ngược thời gian lại, bóp chết lịch sử đen tối từ trong nôi.



Người phụ trách lại nói: “Chúng ta đã phái sứ giả âm thầm điều tra nghe ngóng, xin chư vị đừng giả vờ.”



Cả đám người xanh mặt.



Nếu không nghĩ cách giả vờ thì làm sao che trời vượt biển được đây? Người phụ trách lại biết ý đưa ra dự định nâng đỡ thương nhân của Khương Bồng Cơ, dù không cho phép thương nhân ra làm quan, nhưng mọi người cũng nhìn thấy hy vọng, đương nhiên không dám yêu cầu nhiều hơn, chỉ đắc ý về nhà chờ tin tức.



Chỉ cần qua được cửa đầu tiên, có nghĩa họ đều là thương nhân thành tín, kinh doanh tử tế.



Được quan phủ chứng nhận, nói ra cũng có thể kiếm được vài phần thiện cảm từ dân chúng, kiếm bộn không lỗ.



Người ngoài ngơ ngác ngây ngẩn mà xem.



Không ngờ trên đời này có nhiều tên phá của nhiều tiền tới mỏi tay như thế, không chỉ một, mà cả một chuỗi người chạy tới đưa tiền cho Khương Bồng Cơ đấy!



Vậy thì thôi đi, nhưng Khương Bồng Cơ còn chọn ba lấy bốn, người nào không hợp điều kiện thì không có tư cách xin cô lấy tiền nữa.



Thật đáng giận mà!



Sau một hồi tuyển chọn có thể so với tuyển tú, các nhà tiến vào khâu đấu giá chém giết cuối cùng, sau một phen gió tanh mưa máu, Khương Bồng Cơ lại cân nhắc đủ các phương diện, rốt cuộc đã chọn ra hai nhà may mắn trúng giải độc đắc lần này.



Hai hãng buôn lớn là Trần thị và Tôn thị đã trúng tuyển.



Tôn thị vui đến phát khóc, lão đương gia đã nghỉ ngơi cũng chống quải trượng run run rẩy rẩy mở cửa từ đường cảm tạ tổ tông phù hộ, vừa khóc vừa cười, khiến cho người ta phải lo lắng cho sức khỏe của lão tổ tông. Phản ứng bên Trần thị cũng không kém, họ không chỉ mở cửa từ đường, còn bày Lưu Thủy yến suốt ba ngày, bất luận thân phận địa vị, ai cũng có thể ngồi vào bàn, cho dù là một đội ăn mày tìm tới cũng có thể vào bàn uống rượu.



Khương Bồng Cơ còn tự mình gặp hai người, bàn bạc chuyện vị trí phân viện. Hai vị đương gia căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn, tay chân run rẩy.



Toàn bộ quá trình, căn bản là Khương Bồng Cơ đề nghị, hai người nói “Phải”, “Tốt”, “Không có vấn đề”, “Lan Đình Công làm chủ là được”…



Trước mặt Lan Đình Công, bọn họ chỉ cần đem miệng tới là được rồi, để đầu óc ở nhà cũng được.



Trong quá trình này còn có một sự cố nho nhỏ liên quan đến địa điểm của phân viện.



Đất là của Khương Bồng Cơ, nhưng hai nhà còn muốn bỏ tiền cho Khương Bồng Cơ, một lần trả hết tiền thuê đất của một trăm năm.



Vì không phải ruộng tốt nên giá cả không đắt, hơn hai trăm mẫu đất cũng không tốn kém là bao.

Vietwriter.vn

Đám cá muối xem livestream hết sức thương xót hai người thành thật này. Khương Bồng Cơ đã nói là sẽ làm thịt người ta mà!



Bị người ta hố còn cười hì hì thưa vâng, chủ động rửa sạch đao lớn và cổ mình, thấp thỏm mong mỏi chờ Khương Bồng Cơ đến làm thịt.



[Bồ Đào Đề Tử]: Đau lòng quá, xem không nổi nữa, hai người này có thể được xưng là người thành thật nhất năm rồi!



Đám cá muối thì xót xa, hai người kia lại vô cùng vui vẻ.



Khương Bồng Cơ nói: “Chờ tới khi có chương trình cụ thể, ta sẽ phái người liên hệ với hai vị về công việc của phân viện, nếu hai vị có ý kiến gì cũng có thể nói ra. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn là vào ngày hoàng đạo tháng sau phân viện sẽ khởi công, dự tính sang giữa năm sau sẽ hoàn thành... Các ngươi đã nỗ lực rất nhiều, khó tránh khỏi lơ là chuyện học tập của hậu bối. Nếu trong nhà các ngươi có hậu bối có tư chất không tệ, không ngại đưa tới phân viện thử xem.”



Hai người nghe xong, kích động đến rơi lệ, lúc này mới yên tâm.



Bọn họ vừa mới đầu tư thôi đã thấy được hy vọng của ngày thu hoạch vụ mùa.



Khương Bồng Cơ đuổi hai người đàn ông đang cảm động rơi nước mắt đi, thanh tịnh chưa được bao lâu, bên ngoài báo có Liễu Chiêu cầu kiến.



“A tỷ, a tỷ, tỷ mau cứu tiểu đệ đi!”



Liễu Chiêu vừa chạy vào đã lao đầu vào Khương Bồng Cơ như chim con tìm mẹ, cô lạnh lùng tránh đi, thuận tiện đưa chân sang ngáng một cái.



Không hề ngạc nhiên, Liễu Chiêu lảo đảo.



Cậu tủi thân nói: “A tỷ...”



Ánh mắt của Liễu Chiêu đầy ai oán “tỷ lạnh lẽo vô tình cố tình gây sự”, đã nói là chị em thân ái cơ mà.



Khương Bồng Cơ hỏi: “Dừng. Chuyện gì? Chẳng lẽ lại hết tiền?”



Liễu Chiêu nói: “Trong mắt a tỷ, tiểu đệ là thứ không có triển vọng như vậy sao? Lần này thực sự là chuyện lớn đấy!”



“Nói tiếng người!”



Liễu Chiêu vội nói: “Phụ thân sắp tới rồi. Tin tức vừa mới tới, người đã tới ngay!”



Liễu Xa?



Khương Bồng Cơ nhíu mày hỏi: “Phụ thân đến rồi? Sao không ai bẩm báo với ta?”



“Không phải a tỷ đang bận chính sự sao? Tiểu đệ cũng phải đợi nửa canh giờ mới gặp được tỷ đấy!”



Khương Bồng Cơ đứng dậy, gõ gõ ống tay áo, bình tĩnh nói: “Ta đi gặp phụ thân, đệ muốn đi cùng không?”



Liễu Chiêu run lên, đau khổ đáp: “Nếu phụ thân chất vấn tiểu đệ chuyện lúc trước dám đào hôn, a tỷ phải bảo vệ đệ đệ đấy.”



Khương Bồng Cơ nói: “Yên tâm đi, mạng của đệ trong tay ta rồi, không ai cướp đi được!”

Bình Luận (0)
Comment