Liễu Chiêu cảm động nói: “A tỷ, dáng vẻ vừa rồi của tỷ thực mê người!”
Khương Bồng Cơ nhíu mày, cười sờ đầu chó.
Nhóc con, mắt mũi không tệ!
Đám cá muối xem livestream không nhịn được phải khen bản năng cầu sinh của Liễu Chiêu, vì cái mạng nhỏ, tên nhóc này dám nói lời trái lương tâm.
[Tinh Uyên Meo Meo]: Nhắc tới cũng thảm, hình như em trai Liễu Chiêu là người khác giới đầu tiên khen bác Streamer rất mê người đấy nhỉ!
[Phiêu Linh Vũ Thương]: Bác Streamer, xem bác mười năm không đẩy ngã nổi một con ếch xanh, hay thử đổi đối tượng tìm hiểu đi, tìm hiểu thử công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ của nước Đức xem thế nào?
[Tiên Vân Phi Tinh]: Ồ, rốt cuộc cặp đôi ít người quan tâm cũng được chú ý rồi sao? Cục cưng trộm đẩy thuyền a tỷ nữ vương với đệ đệ chân chó đây. Khi ở chung với em trai, tui cảm giác bác Streamer dịu dàng đi hẳn, tui thích hình thức bọn họ ở chung rồi đấy.
[Nhất Hạ Tế Tinh]: Quả nhiên bác Streamer là chủ công, bất luận CP là ai cũng có thể công. Nhưng em trai A Chiêu yếu quá, không thích.
Đột nhiên Liễu Chiêu rùng mình một cái, đi theo sau lưng Khương Bồng Cơ như nàng dâu nhỏ, vừa nghĩ tới chuyện phải gặp cha Liễu Xa lại càng sợ hơn.
“A tỷ, tỷ đoán phụ thân tới Hoàn Châu làm gì nhỉ?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Không phải lần trước đệ đào hôn sao? Có lẽ lần này phụ thân tới tính sổ đấy.”
Liễu Chiêu bị dọa, chân trái giẫm lên chân phải, nếu không có Khương Bồng Cơ đỡ lấy không chừng đã ngã sấp mặt.
“A... A tỷ, tỷ đừng dọa tiểu đệ mà. Người phụ thân chọn... Tiểu đệ không thích...”
Khương Bồng Cơ bình thản hỏi: “Đệ không thích người ông ấy chọn, vậy đệ thích ai đây? Bất kể thế nào, hiện giờ tuổi đệ cũng không còn nhỏ nữa, nếu còn không kết hôn, trong phòng không có phụ nữ phục vụ, người ngoài sẽ chỉ trích tỷ tỷ ta làm người không tốt, khắt khe với đệ đệ.”
Liễu Chiêu ê cả da đầu. Vấn đề này của a tỷ thực đòi mạng mà, trả lời thế nào cũng không tốt.
“Tiểu đệ... Tiểu đệ cũng không thích cô nương nào cả...” Liễu Chiêu nhăn nhó: “Tiểu đệ còn nhỏ, tỷ giữ đệ thêm hai năm đi!”
Khương Bồng Cơ ý vị thâm trường hừ nhẹ một tiếng, từ chối đưa ra ý kiến.
Khi hai chị em nhìn thấy Liễu Xa, ông đang ngồi đối ẩm với Cổ Trăn, trong không khí thoang thoảng mùi rượu hoa lê thơm ngát.
“Tay nghề cất rượu của tỷ phu không kém tỷ tỷ bao nhiêu đâu.”
Cổ Trăn mặc thường phục ở nhà, có dặm chút phấn trang điểm, nhìn trẻ hơn mấy tuổi, thực đúng với câu kia - từ trẻ đến già vẫn giữ được bộ dáng thướt tha. Đối diện bà ta, Liễu Xa vẫn mặc một thân áo nho màu xanh, tóc mai hơi bạc, giữa hai đầu lông mày có vài phần thư giãn thích ý.
Ông nói: “Không kém bao nhiêu không có nghĩa là không khác chút nào. Cuối cùng vẫn là không giống, không ủ ra được mùi của nàng ấy.”
Hai người đang nói chuyện, Khương Bồng Cơ mang theo Liễu Chiêu đang sợ nhũn chân đi vào, hành gia lễ với hai bậc trưởng bối.
Liễu Chiêu cũng ngoan ngoãn làm theo, chỉ hận không thể giấu thân thể nhỏ bé vào trong cái bóng cường tráng khôi ngô của a tỷ.
“Phụ thân, mẫu thân.”
Cổ Trăn mỉm cười chào lại, Liễu Xa chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, dọa cho tim gan Liễu Chiêu run rẩy.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Sao đột nhiên phụ thân lại tới đây? Tốt xấu gì ngài cũng nên thông báo cho nữ nhi trước, để nữ nhi phái người ra ngoài thành nghênh đón.”
Thấy Khương Bồng Cơ đã lên tiếng, Liễu Chiêu thầm hô may mắn, thành công di chuyển mục tiêu, ai ngờ Liễu Xa vẫn túm chặt lấy cậu không tha.
“Vì hôn sự của nghiệt tử mà đến. Chỉ là chuyện trong nhà thôi, con cứ làm chính sự quan trọng đi, không nên huy động nhân lực.”
Trong đôi mắt đen sẫm của Liễu Xa như ẩn giấu lưỡi dao dọa người, khiến toàn thân Liễu Chiêu không được tự nhiên, chỉ hận không tìm được khe đất mà chui xuống. Cậu cực kỳ sợ Liễu Xa, nếu không có Khương Bồng Cơ đằng trước ngăn đỡ một phần, cậu cũng không biết mình có làm ra chuyện xấu hổ gì trước mặt mọi người không nữa.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Vì hôn sự của A Chiêu sao?” Khương Bồng Cơ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Liễu Chiêu đáng thương: “Nhân duyên phu thê còn phải xem duyên phận. A Chiêu còn muốn dạo chơi nhân gian, không nguyện ý thành gia, phụ thân cần gì cố ép nó? Chẳng bằng để nó chơi cho thoải mái, đến tuổi thì sẽ ổn định.”
Chơi thêm ba bốn năm nữa, chờ đến khi Liễu Chiêu chơi mệt rồi đương nhiên sẽ tìm người thành thật làm hiệp sĩ đổ vỏ.
Liễu Xa lại nói: “Lan Đình cứ luôn che chở nó như thế, chiều nó đến mức không biết trời cao đất rộng! Chuyện hôn nhân đại sự đương nhiên phải do phụ mẫu làm chủ. Nó không tự xem lại mình xem năm nay bao tuổi rồi, cả ngày chỉ biết chơi chơi, không biết ổn định, khi nào mới có thể độc lập thành gia, không liên lụy đến con?”
Khương Bồng Cơ thờ ơ nói: “Nữ nhi tự nhận là có chút nội tình, đừng nói một Chiêu Nhi, dù có thêm mười đứa cũng nuôi được.”
Liễu Chiêu cảm động rưng rưng nước mắt. A tỷ...
Đây chắc chắn là tỷ tỷ ruột rồi, vì em trai, dám phản bác thẳng mặt phụ thân Liễu Xa.
Liễu Xa thở dài: “Nếu nói nuôi, vi phụ cũng nuôi được, không thiếu một miếng cơm ăn của nó.”
Lần này ông tới là muốn làm cho xong chuyện hôn sự của Liễu Chiêu, xem như hoàn thành một tâm nguyện.
Khương Bồng Cơ thấy Liễu Xa kiên định như vậy chỉ có thể đổi giọng hỏi: “Tâm ý phụ thân đã quyết, nữ nhi cũng không tiện ngăn cản, mất đi ý tốt của phụ thân. Liên quan đến hôn sự của Liễu Chiêu, phụ thân có chọn được ai chưa vậy?”
Trái tim nóng bỏng của Liễu Chiêu chớp mắt lạnh băng. A tỷ nhất định phải đứng vững trước áp lực đó!
Liễu Xa liếc nhìn Liễu Chiêu một cái, tức giận nói: “Có chọn được mấy người không tệ, tính nết gia thế cũng tương đương, chỉ là... Vi phụ còn phải hỏi thằng nghiệt tử này xem nó có để ý tới ai chưa. Bằng không, vì sao lần trước không rên một tiếng nó đã đào hôn chạy đến Hoàn Châu!”
Liễu Chiêu lập tức trở thành tâm điểm của mọi người ngồi đây, dọa đến mức tim gan run bắn.
Cậu nhóc yếu ớt nói: “Nhi tử... Đúng là có để ý tới một vị nương tử, nhưng...”
Khương Bồng Cơ cũng chẳng ý kiến gì nữa, Liễu Xa bèn hỏi: “Nhưng cái gì? Chẳng lẽ là phụ nữ có chồng à?”
“Là con gái út nhà Trình Thừa tiên sinh.” Liễu Chiêu lấy hết dũng khí đáp: “Nhi tử có vô tình thấy mặt mấy lần, nhưng... Đây chỉ là nhi tử đơn phương tương tư, người ta còn không biết tâm tư của nhi tử đâu. Nhi tử cũng không biết Trình tiên sinh đã định hôn cho nàng chưa nữa, vẫn không dám nói ra...”
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu đệ có ý này, sao không nói sớm một chút, a tỷ cũng có thể đi hỏi Trình tiên sinh một câu giúp đệ?”
Liễu Xa lạnh lùng hỏi: “Nó có xứng không?”
“Đệ đệ ruột của Liễu Hi, không có ai là không xứng!” Khương Bồng Cơ cười nói: “A Chiêu, về nhà chờ tin đi, ta sẽ đến phủ Trình Thừa tiên sinh hỏi ý. Nếu vị Trình nương tử kia chưa kết hôn, việc hôn sự này chưa hẳn đã không thể.”
Liễu Chiêu ngây ngốc, cậu cảm thấy....
Hình như vị trí của Liễu Xa và Liễu Hi đã thay đổi rồi.
Theo như cậu nghĩ, đáng lẽ là Liễu Xa làm mai, a tỷ bên cạnh hoặc phản đối hoặc ủng hộ chứ?
Thân phận chính trị hiện tại của Liễu Chiêu rất xấu hổ, quả thật là không xứng với con gái Trình Thừa tiên sinh.
Liễu Chiêu bị Khương Bồng Cơ đuổi đi, Cổ Trăn cũng thức thời rời đi để lại không gian cho hai cha con.
Khương Bồng Cơ ngồi vào chỗ Cổ Trăn vừa đứng dậy, lấy một ly rượu sạch ra, nhấp một ngụm rồi hỏi: “Sao đột nhiên phụ thân lại tới?”
Vấn đề này cô đã hỏi một lần rồi.
Lần thứ nhất, cô đang mở livestream.
Lần thứ hai, cô đóng livestream lại.
Liễu Xa đáp: “Vì tên nghiệt tử Liễu Chiêu này mà tới!”
Khương Bồng Cơ cười khẽ: “Ta tưởng phụ thân đã bỏ rơi A Chiêu, mặc cho nó một mình lẻ loi đợi trong hoàn cảnh nguy hiểm trùng trùng chứ.”