Liễu Xa nghe vậy thì im lặng thật lâu.
Mãi sau, chỉ thấy ông trầm ổn chắc chắn nói: “Con sẽ không giết nó, không có gì phải lo.”
“Đúng là con sẽ không giết nó, A Chiêu rất đáng yêu.” Cô chợt đổi giọng: “Nhưng con không giết, không có nghĩa là người khác cũng sẽ không giết.”
Người ngoài nghe chắc chắn sẽ coi “người khác” mà Khương Bồng Cơ đang nói đến đây là các phần tử cấp tiến tận trung với cô.
Bất luận Khương Bồng Cơ làm tốt cỡ nào, leo lên được cao bao nhiêu, nhưng con cái của đám bạn đồng lứa với cô có thể góp thành một bàn đánh mạt chược rồi, vậy mà cô vẫn chưa có ý định thành hôn mang thai, thuộc hạ không thể không vội. Trong tình huống đó, tất nhiên sẽ có người hy vọng cô nhanh chóng xác lập dòng dõi, dù có nhận con từ chi thứ làm con thừa tự cũng được, nhưng cũng có người ủng hộ Khương Bồng Cơ, muốn bóp chết tất cả những tai họa ngầm có khả năng đoạt vị, Liễu Chiêu là mục tiêu lớn nhất.
Nhưng Liễu Xa rất rõ ràng, Khương Bồng Cơ không ám chỉ những người đó, mà là một người hoàn toàn khác.
“Chính vì quá nguy hiểm, nên vi phụ mới mượn hôn sự này đuổi nó đi xa, để cho nó được làm một người phú quý rảnh rỗi cũng tốt!”
“Phụ thân không giống người thích an nhàn!” Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Một ‘người phú quý rảnh rỗi’ có thể thỏa mãn khẩu vị của ngài rồi sao?”
“Trên đời không có người nào trời sinh đã tham lam vô độ...” Liễu Xa né tránh không đáp: “Nghiệt tử kia thỏa mãn là tốt rồi.”
Khương Bồng Cơ nói: “A Chiêu là đệ đệ của Lan Đình, đương nhiên con sẽ cho nó được như nguyện.”
Cha con hai người coi như nói chuyện xong, im lặng uống cạn một vò rượu.
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Cổ Mẫn là người thế nào?”
“Nàng ấy? Nàng ấy là một người rất coi trọng sinh mạng, có đôi mắt rất đẹp. Nhìn vào đôi mắt của nàng ấy có thể thấy được nàng lớn lên an nhàn bình yên ra sao.” Liễu Xa nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch: “Vi phụ vẫn cho rằng con rất giống nàng ấy, nhưng sự thật chứng minh ta sai rồi.”
Lần đầu tiên nhìn thấy Khương Bồng Cơ, ông đã biết cô và Cổ Mẫn là hai người hoàn toàn khác nhau.
Hai người đều rất đơn thuần. Chỉ là, một người đơn thuần trong sáng, một người thuần đen tối.
Khương Bồng Cơ nói: “Nghe lời ngài nói cứ như thể ta giết người như ngóe, âm tàn ngang ngược lắm...”
Liễu Xa im lặng một cách quỷ dị.
Chẳng lẽ không đúng sao?
Không nói kiếp trước cô là người thế nào, nhưng từ khi cô vào Đông Khánh, chỉ mấy năm, người trực tiếp gián tiếp chết trong tay cô có thể dùng chục nghìn làm đơn vị tính!
“Con bắt đầu nghi ngờ vi phụ từ khi nào?”
Vấn đề này, Liễu Xa nghĩ mãi vẫn không thông.
Khương Bồng Cơ cười khẽ, ánh mắt hơi mơ màng vì hơi rượu.
“Vấn đề này của phụ thân thú vị đấy. Ngay từ đầu ta đã không tin tưởng bất kỳ ai.”
Khương Bồng Cơ vuốt ve chén rượu trong tay, khóe môi cong lên một nụ cười quỷ quyệt: “Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ bất an vì đột nhiên phải ở một nơi xa lạ, có nhu cầu tìm kiếm sự yên tâm từ ‘người quen’, chấp nhận thân phận thân thể và thân nhân của thân thể, cảm nhận sự an toàn từ họ, đây là một trong những con đường nhanh gọn nhất, cũng là lựa chọn có tính phản xạ của những người nhỏ bé yếu đuối để bảo vệ bản thân. Còn ta, ta tự nhận thấy mình không thuộc về hàng ngũ kẻ yếu...”
Khóe miệng Liễu Xa giật một cái.
Quá nhiều chỗ đáng phỉ nhổ, không nôn nổi!
Không biết nên nói cô quá tự phụ cuồng ngạo, hay là quá tự luyến.
“Ngay từ đầu ta đã không thích thân phận Liễu Hi lắm, nên cũng không coi nhân mạch của thân phận Liễu Hi là tiền vốn của mình, càng sẽ không chìm vào đó.” Khương Bồng Cơ tiếp tục nói: “Đứng ra khỏi thân phận, sẽ thoát khỏi gông xiềng và rào cản tình cảm, rất nhiều chuyện, muốn giải thích cũng không khó.”
Vì không có cái kính lọc tình cảm mà thân phận mang tới, nên cô có thể tỉnh táo nhìn xem Liễu Xa diễn kịch, vui vẻ phối hợp diễn xuất với đối phương.
Liễu Xa: “...”
Quả nhiên, cha con tình thâm đều là giả tưởng do hai ngôi sao màn bạc chế tạo ra.
Người ta vốn không có duyên, đều là diễn kịch mà ra.
Liễu Xa nói: “Ngươi có biết cái gì gọi là ‘giả vờ thành thật’ không?”
Dù diễn viên có kỹ thuật diễn cực tốt cũng sẽ bị lạc vào tình cảm quá chân thực, không tự chủ được mà giả quá hóa thật, mê man trong thật thật giả giả.
Liễu Xa phát hiện căn bản Khương Bồng Cơ không có phiền não này, dù là trong khoảng thời gian “tình cảm cha con” tốt nhất kia, cô vẫn giữ được lý trí.
Khương Bồng Cơ hiểu ý ông.
“Ta đã qua cái tuổi khao khát tình thương của cha, tình thương của mẹ lâu rồi. Khi còn bé, ta khát vọng vậy, vì ta quá nhỏ bé yếu ớt. Nhưng sau khoảng thời gian kia, với ta, những tình cảm này không còn là thiết yếu nữa, mà là vướng víu.” Khương Bồng Cơ bình thản nói: “Dù một lần nữa có được thân thể đứa trẻ mười hai tuổi, có một phụ thân dịu dàng hiền lành, một người kế mẫu đoan trang mỹ lệ, một đệ đệ ngốc nghếch đáng yêu, thì cái không thể quay về vẫn cứ là không thể quay về. Diễn kịch thì có thể, nhưng ta không thể coi một người còn nhỏ tuổi hơn cả mình là phụ thân. Ép làm vậy là khó xử lão hổ ta rồi...”
Còn nữa, phụ thân hiền lành dịu dàng là giả. Kế mẫu đoan trang mỹ lệ là giả. Đệ đệ ngốc nghếch đáng yêu cũng là giả.
Đồ giả, bảo cô làm sao nảy sinh tình cảm thật?
Liễu Xa: “...”
Gì chứ... Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Tuổi thực của đối phương còn lớn hơn cả mình.
Làm sao Khương Bồng Cơ có thể thoải mái dễ dàng gọi một người còn nhỏ tuổi hơn mình là “phụ thân”?
Ánh mắt Liễu Xa đã nói rõ tất cả.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Ta là một người chuyên nghiệp, có tố dưỡng.”
Liễu Xa: “...”
Hai người im lặng không lên tiếng.
Liễu Xa không ngờ hai người sẽ thoải mái ngả bài như vậy, cho dù trong lòng họ đã sớm biết rõ, nhưng vẫn còn một tầng cửa sổ giấy chưa bị đâm thủng.
Bây giờ nói hết ra rồi, cả hai bọn họ, không ai có thể coi chuyện này như chưa từng xảy ra.
Khương Bồng Cơ nói: “Hôm nay ông nói với ta nhiều như vậy, là đang định kết minh với ta sao?”
Liễu Xa hỏi: “Có gì không thể?”
Kẻ địch của kẻ địch chính là đồng đội.
Khương Bồng Cơ cong môi thành một nụ cười có ý nghĩa sâu xa.
Minh hữu từng kết minh với cô có kết cục cuối cùng thế nào?
“Địa điểm ẩn nấp của người kia cực kỳ bí ẩn, dù không biết cụ thể, nhưng chắc chắn là ở Hoàn Châu, ngay bên cạnh ngươi.” Liễu Xa nói: “Mục đích của nó rất rõ ràng, nó muốn số mệnh của cả thiên hạ. Ngươi coi như là số mệnh chi tử, đương nhiên sẽ là mục tiêu sát sao của nó.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta biết, ta cũng có một nghi vấn. Nếu tính kế để ta ra mặt tranh thiên hạ, sao chính nó không ra tay đi, không phải thuận lợi hơn sao?”
Khóe miệng Liễu Xa khẽ giật một cái, có vẻ không còn gì để nói: “Bên cạnh ngươi còn có thanh đao Trảm Thần kia, còn hỏi vấn đề này nữa à?”
Hệ thống chủ vẫn luôn sợ hãi không dám thò mặt ra, không phải vì thương nhân tuần tra vị diện còn chưa rời đi ư?
Trước khi tai họa ngầm của vị diện được giải quyết, đối phương không thể rời đi được, cho nên hệ thống chủ mới có thể để mắt tới Khương Bồng Cơ, còn mình làm con rùa đen rút đầu.
Mặt khác...
Khương Bồng Cơ nói: “Chẳng qua là ta cảm thấy vô vị thôi. Đã có vị thương nhân tuần tra vị diện kia khắc chế nó, vậy ta tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?”
Cô vốn cho mình là người chơi cờ, đột nhiên phát hiện mình chỉ là quân cờ trong tay người khác, đương nhiên sẽ khó chịu.
“Ta cũng không biết.” Liễu Xa đáp.
“Ông qua đây ngả bài với ta thế này, với người kia, hành động này coi như phản bội nhỉ?”
“Ngươi đang lo lắng cho ta à?” Liễu Xa nhíu mày, đáp chắc nịch: “Yên tâm. Nó không ở phụ cận, sẽ không biết.”
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Một vấn đề cuối cùng, có phải ông phái người ám sát Văn Chứng không?”
Khi cô vừa tiếp nhận Sùng Châu, có một lần phải quay về Hoàn Châu vì chuyện Hán ngữ tân vần, khi quay lại, Kỳ Quan Nhượng bị phục kích. Nếu không phải khi ấy Kỳ Quan Nhượng đang bàn chuyện luyện binh đồn điền cùng Lý Uân nên thoát được một kiếp, thì sợ là sẽ không chỉ bị thương một cánh tay trái như vậy thôi đâu.