“Người đẹp ngủ trong rừng của chúng ta đã tỉnh lại rồi. Lần sau lúc nào tỉnh lại thì chít một tiếng, đột ngột mở mắt ra rất đáng sợ đó.”
Khương Bồng Cơ bình tĩnh đứng dậy, bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử, cứ như người vừa rồi nhân cơ hội sàm sỡ người khác không phải là cô.
Cô cầm một chiếc khăn vải ướt nhẹp tới lau mặt cho Vệ Từ, động tác không tính là dịu dàng, nhưng cũng không đến mức thô lỗ, khiến cho ai đó vừa mừng vừa lo.
“Chủ công?”
Vệ Từ vẫn hơi mê mang, anh vừa mở miệng, âm thanh không chỉ rất nhỏ mà còn ồm ồm, vô cùng khàn.
“Đừng cử động vội, nếu không miệng vết thương sẽ lại rách ra nữa, ngoan ngoãn nằm đó là được rồi.” Khương Bồng Cơ ấn tay phải lên trên vai anh, ngăn cản động tác định đứng dậy của anh.
Vệ Từ cũng đánh giá cao tình hình của mình rồi, không thể không nằm lại một lần nữa.
Anh trừng mắt nhìn Khương Bồng Cơ, ánh mắt như nước trong trẻo đen láy, ánh mắt chăm chú lại rất chân thành, cứ như nhìn thấy một thứ báu vật gì đó.
Vệ Từ chần chừ hồi lâu, nhưng lại không dám hỏi ra miệng.
Dường như lúc trước anh có nằm mơ thấy chủ công biến thành cô gái tóc đỏ, khuôn mặt còn giống như đến từ phiên bang ngoại tộc.
Khi tỉnh lại nhìn cô, chủ công vẫn là bộ dáng ban đầu, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”
Khương Bồng Cơ vừa mới dặn dò hạ nhân bưng cháo ấm lên, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Vệ Từ.
Vệ Từ khẽ lắc đầu, âm thầm nuốt cả bụng thắc mắc xuống.
Khương Bồng Cơ nói: “Chuyện như đêm hôm qua, sau này sẽ không xảy ra nữa đâu.”
Vệ Từ còn sống là trong cái rủi có cái may, nhưng cảnh tượng lúc đó thật sự đã dọa chết cô rồi.
Có cảnh tượng máu me nào cô chưa từng thấy, nhưng chỉ riêng hình ảnh Vệ Từ ngã trong vũng máu khiến cô sợ hãi đến lạnh cả người.
Vệ Từ nghe vậy, ánh mắt tối sầm xuống, ký ức trước khi hôn mê trào ra như được mở công tắc, khiến anh không chịu nổi mà sợ run cả người.
Trừ việc kiếp trước tự vẫn tạ tội, đây là lần đầu tiên anh đến gần với cái chết như thế.
Anh còn đang thơ thẩn, chiếc thìa mang theo hơi ấm đụng vào bên cạnh môi anh.
Vệ Từ như bị độ ấm này làm cho bị bỏng, anh vội vàng từ chối: “Không thể đâu chủ công!”
“Huynh đã là bệnh nhân rồi mà còn trông chờ mình tự lực cánh sinh sao?” Khương Bồng Cơ dựng thẳng lông mày, giả vờ nổi giận: “Cho huynh ăn thì huynh ăn đi.”
Vệ Từ nhẹ nhàng cụp mắt, khe khẽ mở miệng nuốt thìa cháo trắng kia, thấp giọng nói: “Đa tạ chủ công.”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Phải thế này mới được chứ.”
Vệ Từ là một bệnh nhân rất nghe lời, độ phối hợp cũng không tệ, không bao lâu sau đã ăn hết một bát cháo trắng.
Cô sai người chuyển một phần chính vụ quan trọng tới chỗ Vệ Từ, bày ra tư thế trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không chuyển ổ.
“Ta ở với huynh, có gì không thoải mái thì gọi ta.”
Vệ Từ gật đầu đồng ý, ánh mắt say mê ngắm nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, mãi lâu sau vẫn luyến tiếc không dời mắt.
Khương Bồng Cơ cầm bút chấm vào nước mực, thật sự ngồi đọc văn kiện, không bao lâu sau đã làm xong một tập nhỏ.
Lúc này, bên tai truyền tới một âm thanh “ting ting” quen thuộc, âm thanh tin nhắn riêng vang lên.
[Cha Mày]: Thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên đấy, ông chủ chuyên phủi tay mà cũng phá lệ đi phê duyệt công văn hay sao?
Năm vừa mới xuất ngũ, lão thủ trưởng cũng phải nhận không ít lời oán trách của các cấp dưới trước đây. Khương Bồng Cơ làm quân đoàn trưởng không phải lề mề không làm tròn nhiệm vụ, nhưng cũng không phải chịu khó, nói khó nghe một tí thì chính là ông chủ chuyên phủi tay chính hiệu, tính cách tùy hứng lại kỳ quái. Có một thủ trưởng như vậy, mấy sĩ quan thảm thật rồi. Bởi vì ngoài những công văn quan trọng cần phải xử lý gấp, những công việc khác phần lớn Khương Bồng Cơ đều để cho các sĩ quan làm hết.
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn tin nhắn riêng một cái: “Lão thủ trưởng ăn xiên nướng xong rồi à? Chị đang xem livestream?”
[Cha Mày]: Vừa ăn xiên nướng vừa xem, người đàn ông bên cạnh cô là đối tượng mà cô nhìn trúng đó hả?
Khương Bồng Cơ dùng giọng nói khoe khoang, nói: “Anh ấy là Vệ Từ, tự Tử Hiếu. Lão thủ trưởng, mắt nhìn người của tôi cũng được đấy chứ?”
[Cha Mày]: Đồ mê sắc đẹp.
Khương Bồng Cơ là một kẻ thích cái đẹp, chuyện này đã không còn là bí mật ở Quân Đoàn 7 rồi, tất nhiên lão thủ trưởng cũng biết.
“Tôi là người nông cạn như vậy sao? Rõ ràng là yêu từ cái nhìn đầu tiên, vẻ đẹp bên trong của Tử Hiếu lại càng hấp dẫn tôi.”
[Cha Mày]: Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Chẳng lẽ không phải là thấy sắc nổi lòng tham à?
Khương Bồng Cơ: “...”
Không biết những năm qua lão thủ trưởng phải trải qua những gì, công phu chọc tức người khác càng ngày càng nhuần nhuyễn, trước kia đâu có như vậy.
[Cha Mày]: Vừa nãy chỉ mải ăn xiên nướng, vẫn chưa hỏi cô là cô cần cỡ nào, có biết kích thước của cậu ta không?
Khương Bồng Cơ quay đầu thoáng nhìn qua Vệ Từ, đúng lúc đụng phải tầm mắt của anh, người kia bị bắt gặp đang nhìn cô, dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
“Không biết, tôi đã thấy bao giờ đâu. Nếu tôi hỏi thẳng ra, chắc là anh ấy sẽ xấu hổ chết mất. Hay là mỗi cỡ chị cứ lấy một hộp là được rồi.”
[Cha Mày]: Cô quả thật là cầm thú...
Khương Bồng Cơ trợn mắt há mồm.
Cô thì làm sao chứ?
Một lát sau, Khương Bồng Cơ mới kịp phản ứng lại, vẻ mặt bất lực nói: “Bây giờ anh ấy đang bị bệnh đó, tôi cũng không xử lý anh ấy ngay cả lúc anh ấy còn bệnh đâu. Lão thủ trưởng, chị có thể tin tưởng vào liêm sỉ của tôi một chút được không? Tôi là loại người đói khát đến mức không có liêm sỉ như vậy sao?”
Nếu thật sự muốn làm chuyện đen tối, vậy nhất định phải đợi Tử Hiếu lành bệnh đã.
Khương Bồng Cơ nói mỗi cỡ đều lấy một hộp, một vài phút sau, thông báo hệ thống kêu lên “Chuyển phát nhanh của bạn đã tới rồi”, cô ngựa quen đường cũ tìm thấy tủ giữ đồ của chuyển phát nhanh tổ ong, nhìn lướt qua những thứ được gửi bên trong, cô không nhịn được phải lập tức nhấn like của lão thủ trưởng nhà mình.
Trong tủ giữ đồ bày một loạt hơn trăm hộp TT nhãn hiệu khác nhau, kích cỡ khác nhau, kiểu dáng khác nhau, mùi hương cũng khác nhau.
“... Các kiểu phong phú đầy đủ như vậy... Lão thủ trưởng, chị chắc chỗ chị đến là cửa hàng tiện lợi đó chứ?”
Đây rõ ràng là quét sạch cả cửa hàng đồ người lớn!
[Cha Mày]: Cô dùng là được, nói linh tinh nhiều như vậy làm gì? Nhớ thanh toán tiền đấy.
Khương Bồng Cơ vội ho một tiếng, sờ sờ túi tiền bên hông, không nhìn xem bên trong có bao nhiêu khối vàng vụn bạc vụn, hào phóng gửi hết cho người kia.
Làm phiền lão thủ trưởng đặc biệt đi đến cửa hàng đồ người lớn để mua cho cô một đống đồ, không gửi cho người ta một chút phí vất vả thì cũng khó nói.
May mắn là đang cách một vị diện, nếu phải đối mặt, Khương Bồng Cơ thật sự sợ người kia không nói hai lời đã tìm cô làm nóng người.
Nếu như với thân thể trước kia, tất nhiên cô cũng không sợ, căn bản làm nóng người vẫn năm mươi năm mươi, còn thân thể của Liễu Hi này...
Đại khái chỉ có thể bị bạo ngược thôi.
“Nếu tôi dùng hết, còn phải phiền lão thủ trưởng giúp tôi mua thêm.”
Mua một lần lớn còn chưa đủ, còn phải phụ trách tiếp tế cho sau này ư?
Thật muốn đấm chết Khương Bồng Cơ.
[Cha Mày]: Công việc của tôi ở bên này đã xong rồi, một thời gian nữa tôi sẽ rời khỏi đây, nếu mua thêm thì phải tranh thủ nhanh lên.
Khương Bồng Cơ cũng không hỏi cô ta đang làm việc gì, chỉ thành thật “vâng” một tiếng.
Một lúc sau, hệ thống lại liên tục thông báo “Chuyển phát nhanh của bạn đã tới rồi”, bạn tốt của bạn “Cha Mày” đã đăng xuất.
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn một cái, tủ giữ đồ đang bày không ít thuốc.
Không phải là loại thuốc công hiệu nhanh hay thuốc tiêm mà cô quen thuộc, tất cả đều là loại thuốc kiểu cũ đã bị đào thải hàng nghìn năm.
“Xem ra, công việc mới của lão thủ trưởng quả thật rất thú vị.”
Cô than thở một câu, bên kia Vệ Từ đang phát ra tiếng động lục đà lục đục.
“Tử Hiếu, có chuyện gì vậy?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Vệ Từ xấu hổ khụ một tiếng, hỏi: “Chủ công có thể... Gọi quản gia tới đây hay không? Từ... Có một vài chuyện...”
Anh nằm từ đêm qua cho tới chiều hôm nay, trong lúc hôn mê còn uống vào không ít thuốc, tỉnh dậy lại ăn một chén cháo loãng, khó tránh khỏi có hơi mót.