[Cha Mày]: Trên lý thuyết thì có ý như vậy đó, cô hoàn thành được nhiệm vụ này, tới lúc ấy chức nguyên soái không thể chạy thoát, chẳng có một ai ra gì, nên tôi chúc mừng cô trước nhé.
Có thế nào Khương Bồng Cơ cũng không nghĩ ra nội tình lại là như vậy.
Đây có thể xem là gì nhỉ?
Rèn luyện trước khi thăng chức lên nguyên soái?
Cô cẩn thận nghĩ lại, trí nhớ trước khi cô xuyên không thật sự rất kỳ cục, cô không nhớ rõ chi tiết lúc chết, chỉ nhớ có một tiếng nổ mạnh, cô liền mất ý thức.
Khương Bồng Cơ cười khổ, nói: “Không phải vẫn còn lão thủ trưởng ‘ra gì’ đó sao?”
[Cha Mày]: Tôi đã xuất ngũ đi tìm một công việc mới rồi, sau này tôi cũng không định quay lại đó làm việc nữa, quân đoàn trưởng ở Liên Bang thì có làm sao? Tiền lương thấp, đãi ngộ kém, ít ngày nghỉ, lại nhiều tranh đấu, cho dù sau này thăng chức lên nguyên soái, nhìn chung thì đãi ngộ cũng không tăng lên bao nhiêu... Nếu như cô không muốn làm, tôi có thể đề cử cô làm thêm, nói ra thì cái công việc này cũng rất là thú vị đó, có thể dùng để trút giận, vô cùng thoải mái mãn nguyện.
Khương Bồng Cơ nhớ lại những lời lão thủ trưởng nói, cô bỗng cảm thấy hồi hộp.
Đối phương nói mình không ở Liên Bang, đã tìm một công việc mới, trong khi nói chuyện còn tiết lộ không ít nội dung cơ mật.
Thân là quân đoàn trưởng tiền nhiệm, cho dù người kia đã xuất ngũ rồi, nhưng luật lệ giữ bí mật vẫn còn hiệu lực, vậy mà cô ta lại không vướng bận gì nói hết cho mình?
Trừ phi...
“Lão thủ trưởng không ở Liên Bang nữa sao?”
[Cha Mày]: Không ở nữa, tôi biết cô đang lo lắng chuyện gì, lo tôi tiết lộ một phần tin tức ra sẽ bị Liên Bang trừng phạt? Bọn họ có muốn trừng phạt tôi thì cũng phải tìm được tôi trước đã. Bây giờ tôi đang rất an toàn, không khí làm việc rất nhẹ nhàng tự do, hôm nào tôi chuyển qua bưu điện cho cô một ít đặc sản địa phương. Nhìn thế giới mà cô xuyên không có vẻ vẫn rất lạc hậu, về mặt sinh hoạt ẩm thực hẳn là có nhiều đều bất tiện...
Khương Bồng Cơ: “... Có, có thể gửi qua bưu điện được à?”
Cô vô cùng nghi ngờ không biết rốt cuộc lão thủ trưởng đã tìm được một công việc như thế nào, vậy mà có thể xuất hiện trong danh sách bạn bè của cô, lại còn nói sẽ gửi đồ qua bưu điện?
[Cha Mày]: Cô đợi một chút...
Đợi một lúc, Khương Bồng Cơ nghe thấy bên tai truyền tới một thông báo: “Ting ting, chuyển phát nhanh của bạn đã tới rồi.”
Khương Bồng Cơ tìm mãi mới tìm ra được một tủ đồ được gọi là chuyển phát nhanh tổ ong, ấn vào nút ký nhận, trong không trung có một quả dưa chuột xuất hiện!
Cô cầm lấy quả dưa chuột kia ngây người.
Quả thật có thể gửi đồ qua bưu điện!
“Lão thủ trưởng, hỏi chị một chuyện này, chị có thể giúp tôi một việc không...”
Khương Bồng Cơ nhìn quả dưa chuột như vừa mới được hái xuống rửa xong, sau khi xác định là không có độc mới cắn một miếng.
[Cha Mày]: Nói đi.
Khương Bồng Cơ biết được một vài nội tình trong chuyện cô xuyên không, tâm trạng cũng có những chuyển biến kỳ diệu: “Chuyển qua cho tôi một chiếc chiến hạm đi, tôi chi tiền, loại nhỏ nhất cũng được, một mình tôi có thể càn quét cả thiên hạ trong một buổi sáng, buổi chiều có thể lên ngôi, buổi tối có thể đập chết hệ thống rồi.”
Trước đây cô cho rằng kiếp trước của mình đã chết rồi, không thể quay về được nữa, bây giờ thì...
Cô chỉ hận không thể cầm giáo lên đánh bại hết kẻ địch, không còn chút kiên nhẫn nào nữa.
[Cha Mày]: ...
[Cha Mày]: Tôi đang ra chợ mua đồ ăn, nếu cô muốn rau củ tươi mới, tôi còn có thể mua cho cô vài cân. Còn về chiến hạm... Đừng nói là chiến hạm, ngay cả đạn của loại súng kiểu cũ tôi cũng không cho cô được. Đừng nghĩ nữa, nằm mơ còn tiện hơn đó. Người trẻ tuổi thì nên làm bằng chính sức mình đi.
Khương Bồng Cơ: “...”
Lão thủ trưởng vẫn luôn tạo ra sức ảnh hưởng rất lớn xưa kia, sau khi xuất ngũ liền giải phóng bản tính?
Khiến người khác giận đến mức không nói được gì, đây không phải là kịch bản của cô sao?
“Chợ á? Thời đại này còn có chợ sao? Không phải bình thường đều mua online trên Thiên Võng, sau đó người máy sẽ chuyển hàng tới tận cửa à?”
Cho dù là Liên Bang phát triển cao độ hay thế lực liên minh ngoài hành tinh bên ngoài, căn bản không có loại tồn tại xa xưa này.
[Cha Mày]: Đừng móc miệng tôi.
Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ to gan lại khiến cho cô tràn đầy hứng khởi.
“Lão thủ trưởng, ở gần chợ có cửa hàng nào không? Chị có thể mua giúp tôi một vài thứ được không?”
[Cha Mày]: Mua cái gì?
“TT!”
[Cha Mày]: Khương Tiểu Cửu... Cô nói lại xem nào?
Khương Bồng Cơ nói: “BCS, gọi tắt là TT, lão thủ trưởng, tôi thật sự cần dùng gấp đó, nhịn lâu hại thân.”
[Cha Mày]: Thuốc của Liên Bang.
Để cô xuyên không là để bắt Thiên Não đang làm loạn đó.
Còn cô đang làm gì, ghẹo trai sao?
Nguyên soái đời tiếp theo lại có đức hạnh thế này, sớm muộn gì Liên Bang cũng xong đời!
Khương Bồng Cơ cũng không còn cách nào khác.
Cô đã đến cái chỗ rách rưới này sắp mười năm rồi, nếu như cứ làm chú chó đơn thân mãi, cô cũng không sao hết.
Vấn đề là khó khăn lắm cô mới tìm được một đối tượng hợp khẩu vị, bảo cô tiếp tục làm ni cô ăn chay, thế cũng không khỏi quá tàn nhẫn.
Đồ ăn ngon lành mời gọi bày ngay trước mắt cũng không cho cô động đũa, chỉ được nhìn mà không được ăn, lâu ngày cũng có thể nhịn ra bệnh được luôn.
Muốn trách chỉ có thể trách hệ thống trước đây rác rưởi quá, trong thương thành của hệ thống còn không bán cả TT, gọi là hệ thống livestream cung đấu cũng phí!
Hệ thống cung đấu ở đâu lại không bán đồ dùng người lớn?
“Nể tình cục cưng khó khăn lắm mới thoát ế, lão thủ trưởng giúp tôi một lần đi.”
Khương Bồng Cơ bị kiểu làm nũng tỏ vẻ đáng yêu của đám cá muối trong kênh livestream ảnh hưởng, suýt chút nữa đã khiến lão thủ trưởng hiểu rõ mình buồn nôn chết.
[Cha Mày]: Thôi đi, còn cục cưng nữa, cục cưng siêu to khổng lồ đấy à? Phía nhà trai bao nhiêu tuổi?
Khương Bồng Cơ: “Qua sinh nhật năm nay, hẳn là Tử Hiếu sẽ hai mươi tám.”
[Cha Mày]: Chưa tới ba mươi, người ta còn là vị thành niên, cô là cầm thú hả?
Khương Bồng Cơ ôm ngực, khó khăn lắm mới kìm nén được xúc động muốn dùng vũ lực.
“Đàn ông ở thế giới này thường lập gia đình từ lúc mười lăm mười sáu rồi, đã nhược quán hai mươi lại thêm lễ thành niên, Tử Hiếu là trai già vẫn ế.”
Khương Bồng Cơ gần như là rưng rưng gõ ra đoạn chữ này, cô mới không phải cầm thú thích trẻ vị thành niên.
Bên kia, lão thủ trưởng im lặng hồi lâu, một lúc lâu sau mới trả lời lại.
[Cha Mày]: Tôi qua phố ăn vặt ăn xiên nướng đây, ăn xong tôi mua cho cô.
Khương Bồng Cơ nói: “Lão thủ trưởng, chị tốt quá. Đúng rồi, nếu như chị tiện, có thể gửi qua cho tôi một ít thuốc hạ sốt với thuốc thúc đẩy vết thương mau khép miệng được không?”
[Cha Mày]: Tình hình chiến đấu kịch liệt tới vậy hả? Còn cần dùng tới thuốc? Cô quả đúng là cầm thú.
Khương Bồng Cơ ngơ ngác nhìn câu trả lời một lúc, sau đó avatar của lão thủ trưởng tối đi.
Thống báo màu vàng của hệ thống xuất hiện. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
[Bạn tốt của bạn, Cha Mày đã đăng xuất.]
Khương Bồng Cơ: “...”
Từ từ, nghe cô giải thích đã!
Các khán giả không thấy được nội dung tin nhắn của Khương Bồng Cơ và lão thủ trưởng, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay của cô đánh trên không khí, có vẻ như đang nói chuyện riêng gì đó. Thời gian trôi qua, bác Streamer nhà bọn họ lại còn để lộ đủ loại biểu cảm đánh mất hình tượng, khán giả cá muối nhìn thấy mà sợ ngây người.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Xác nhận qua ánh mắt, chắc chắn là đại lão rồi.
[Công Nhân Xúc Phân]: Bọn họ đang nói chuyện gì thế, vì sao tui cảm thấy bối cảnh của bác Streamer u ám rồi?
Các khán giả định @ lão thủ trưởng, nhưng rồi ngẩn tò te phát hiện người ta đã đăng xuất.
Tất nhiên, vẫn chưa dừng ở đó, khi bọn họ nhìn thấy Vệ Từ nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, lại vô cùng lo lắng.
[Một Chiếc Bánh Hoa Tươi]: Lúc này mới qua một đêm mà phải không? Đâu phải đã qua một năm, sao Từ mỹ nhân đã thành bệnh nhân rồi?
Nhìn thấy những chỗ được quấn băng vải trắng bóng, không ít chỗ vẫn còn chảy ra máu tươi, nhìn mà khiến các cá muối đau lòng muốn chết.
Khương Bồng Cơ nhìn dáng vẻ của Vệ Từ, tâm trạng tung tăng ban đầu cũng trở nên nặng nề.
“Lúc nào mới tỉnh chứ?” Cô chống cằm nói.
Khán giả trong kênh livestream nói với cô, người đẹp ngủ trong rừng tất nhiên phải hôn một cái thì mới tỉnh lại được.
Khương Bồng Cơ cúi người cắn một miếng lên môi anh, than thở: “Có tỉnh không? Hình như không có hiệu quả...”
Cô đang nói, chợt thấy hàng mi dày đặc của Vệ Từ hơi hơi rung động, anh từ từ mở mắt ra.
Khương Bồng Cơ: “!!!”