Hoàng Tung nhìn Khương Bồng Cơ đầy khó hiểu, dường như không có cách nào hiểu được trong đầu cô chứa cái gì.
Anh ta trêu chọc: “Nếu như cô là địa chủ, chắc chắn sẽ là địa chủ kiếm lời nhiều nhất.”
Khương Bồng Cơ tuyệt đối là đại địa chủ bị sự nghiệp thống trị thiên hạ làm lỡ dở.
Mặc dù trong lòng Hoàng Tung cảm thấy kế hoạch của Khương Bồng Cơ hơi ngây thơ và ra vẻ đương nhiên, nhưng ý tưởng của cô cũng có ý nghĩa tham khảo. Nếu tất cả đều thuận lợi như cô nói, trong tương lai không biết sẽ tạo bao nhiêu phúc cho người dân, bao nhiêu dân chúng vô tội tránh được tình cảnh thiếu thốn lương thực và đời sống khó khăn.
Khương Bồng Cơ híp mắt, tức giận nói: “Ta làm địa chủ á? Nói như kiểu bây giờ ta không phải đại địa chủ ấy? Bây giờ ta còn chẳng sung sướng thoải mái bằng một đại địa chủ. Dưới trướng là một đám ăn hại, ngay cả làm ruộng cũng không biết, bọn họ còn có ích lợi gì?”
Chư hầu nhà người ta chỉ cần có chút đóng góp thì say gối đầu mỹ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ?
Liều mạng không phải để vào thời khắc đỉnh cao của đời người hưởng thụ hai thứ tuyệt vời là mỹ nhân và quyền thế à?
Còn cô thì sao?
Ha ha, Khương Bồng Cơ cảm thấy đời này mình có số vất vả, có địa vị quyền lợi nhưng không có số hưởng phúc.
Lửa giận của Khương Bồng Cơ dâng cao, Hoàng Tung không có lời nào ứng đối.
Làm ruộng... Việc này thật sự khiến người ta khó chịu, dù gì thì phần lớn trí thức căn bản không quan tâm đến thứ này.
Lông mày Phong Giác hơi cau lại, anh ta nói: “Lời này của Lan Đình Công có phần quá nghiêm khắc và không công bằng. Bởi vì có câu ‘biết đạo lý trước, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu sâu xa’, người dưới trướng Lan Đình Công đều có sở trường riêng, canh tác làm ruộng lại không phải sở trường của bọn họ, không biết cũng là chuyện đương nhiên, ngài nên tìm hỏi thăm gia đình nông dân mới phải.”
Khương Bồng Cơ lắc đầu nói: “Phong tam lang nói không đúng rồi, người lúc trước ta phái đi quản lý đồn điền phần lớn đều là người có kinh nghiệm và kiến thức. Không phải do kiến thức của bọn họ không đủ mà là sai ở chỗ bọn họ bảo thủ không chịu thay đổi, không biết thích nghi hoàn cảnh. Đến cả ta cũng biết đi tra cứu sách nông nghiệp, tìm nội dung liên quan đến việc trồng trọt, đi hỏi thăm các vị lão nông lão luyện có kinh nghiệm để thực hành nội dung trong sách, tại sao bọn họ không biết làm như vậy?”
Nói ngắn gọn là những người quản lý đồn điền căn bản không thực sự chuyên tâm về phương diện này, ngược lại chú trọng vào việc thu hoạch của các hộ nông dân. Khương Bồng Cơ không thiếu những hạng quản lý như này, người cô cần chính là nhân tài dụng tâm trong công việc ruộng đồng.
Cô lạnh lùng nói: “Nếu không có bản lĩnh này, bọn họ cũng đừng có chiếm chỗ mà không có đóng góp gì.”
Phong Giác không tiếp tục phản bác nữa, dù gì hiện giờ thân phận của anh ta không thích hợp để tham dự vào chuyện này.
Hoàng Tung đứng ra giảng hòa, tránh cho hai người nói quá hóa giận.
Khương Bồng Cơ ngồi uống hai ly trà với bọn họ, bực bội giảm đi một chút rồi mới rời đi.
Chờ Khương Bồng Cơ đi khỏi, Phong Giác mới nói: “Vị Lan Đình Công này ngược lại rất thú vị, không giống người xuất thân sĩ tộc chút nào.”
Hoàng Tung nhướn mày nói: “Hoài Giới đang khen cô ấy sao?”
Phong Giác nói: “Không tính là khen hay chê, chỉ có thể nói có người như Lan Đình Công, dân chúng sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
Hoàng Tung lại nói: “Ta còn nhớ... Hình như Hoài Giới có một người bạn đồng môn xuất thân Nông gia đúng không?”
Phong Giác hỏi anh ta: “Đúng là có một người bạn như vậy, chẳng qua là... Bá Cao hy vọng Giác tiến cử giúp sao?”
Hoàng Tung đáp: “Nếu có thể kết một mối thiện duyên, ngược lại cũng không tệ.”
Phong Giác nói: “Nghĩ lại thì nhiều năm chưa từng liên lạc, giờ cũng không biết hắn đang ở đâu nữa.”
Gia đình nông dân coi thần nông là ông tổ, chủ trương là làm ruộng, coi sản xuất nông nghiệp và tư tưởng nông dân là chính.
Nhưng mà Nông gia* phát triển cũng không tốt, thậm chí còn thê thảm hơn Mặc gia** gấp mấy lần, dù gì Mặc gia cũng có thể kéo dài hơi tàn đến ngày nay, tạo dựng được mấy thế hệ trung thành, những năm gần đây, Nông gia không có chút tin đồn gì, nói cách khác là sa sút, còn không biết liệu có tìm được truyền nhân hay không.
* Nông gia: Một trường phái tư tưởng phản ánh cách sản xuất nông nghiệp và tư tưởng nông dân trong thời kỳ tiền Tần.
** Mặc gia: Là một trường phái triết học Trung Quốc cổ đại do Mặc Tử sáng lập. Nó phát triển cùng thời với Nho gia, Đạo gia, Pháp gia và là một trong bốn trường phái triết học chính trong thời Xuân Thu và Chiến Quốc.
Khương Bồng Cơ nhàn nhã trở về phủ, trên đường còn thuận tiện mua không ít đồ ăn vặt.
Lúc này, năm triệu cá muối đang cung cấp cho cô những kỹ xảo canh tác để tăng độ phì nhiêu cho ruộng đồng.
Khương Bồng Cơ nghiêm túc xem, tập trung ghi nhớ, vừa ăn quà vặt vừa nhẩn nha đi về nhà.
“Ting ting”, tin nhắn riêng vang lên, Khương Bồng Cơ liếc một cái, hóa ra là lão thủ trưởng nhắn tin đến.
[Cha Mày]; Tại sao phải làm mọi chuyện rắc rối như thế?
“Có câu ‘cho người ta cá không bằng chỉ người ta cách câu cá’.” Khương Bồng Cơ nói: “Tôi biết có thể ‘đi cửa sau’, năn nỉ lão thủ trưởng hỗ trợ, thay mặt giúp tôi mua phân bón, nhưng dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài. Trong thời gian ngắn, dùng phân bón có hiệu quả rất cao, nhưng về lâu về dài lại ‘giết chết’ khả năng phát triển nông nghiệp của thời đại này. Hơn nữa, lão thủ trưởng không thể lúc nào cũng thay tôi mua được, đúng không?” Vietwriter.vn
[Cha Mày]: Quyết định quá nóng vội sẽ “giết chết” tiềm năng vô hạn ẩn bên trong, cô rất có tâm nha.
Khương Bồng Cơ nói: “Ngay khi bắt đầu làm một cái gì đó thì nên yêu thích nó và kiên trì thực hiện nó, dù gì tôi cũng là chủ công của bọn họ, tôi muốn trở thành người bảo đảm thái bình cho nhân dân.”
Dẫu sao cái cô cần không phải là hiệu quả ngắn hạn mà là sự phát triển lâu dài.
Cô ở thế giới này mười năm, bỏ ra rất nhiều tâm huyết, tất nhiên cô hy vọng mọi thứ có thể phát triển tốt hơn.
Liễu Hi chẳng qua chỉ là người bình thường, tuổi thọ cũng có hạn, cô hy vọng khi mình không còn ở đây, mọi thứ có thể phát triển theo chiều hướng tốt nhất.
[Cha Mày]: Đã hiểu được vấn đề này, cô cũng trưởng thành rồi.
Lúc Khương Bồng Cơ vừa mới tiếp nhận Quân Đoàn 7, cô cũng bị không ít cấp dưới oán trách.
“Trước kia không phải là tuổi trẻ bồng bột sao.” Khương Bồng Cơ lúng túng ho khan hai tiếng: “Lão thủ trưởng, những lúc như này đừng có bóc phốt tôi chứ!”
Vì Khương Bồng Cơ đã “xin tha” nên lão thủ trưởng “nương tay” cho, không tiếp tục chủ đề này nữa.
“Người đâu, gọi Hiếu Dư đến đây, nói với cậu ấy ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Khương Bồng Cơ muốn xây dựng nhà vệ sinh công cộng hoặc chỗ nuôi gia súc đều cần chi tiền, đương nhiên phải tìm đại quản gia đến tính toán sổ sách.
Từ Kha vội vàng chạy tới, đang định hành lễ thì Khương Bồng Cơ ngăn lại, nói: “Hiếu Dư không cần đa lễ, nói chính sự quan trọng hơn. Ta muốn xây dựng nhà vệ sinh công cộng và chỗ để nuôi gia súc ở nhiều nơi, đặc biệt là nuôi mấy loại lấy thịt như bò, dê hay heo, ngươi phái người lên kế hoạch rồi xem xem cần bao nhiêu tiền vốn.”
Khương Bồng Cơ vào thẳng vấn đề khiến Từ Kha hoang mang.
Đang yên đang lành lại đi xây cái gì mà chỗ nuôi nhốt gia súc với… nhà vệ sinh công cộng chứ?
Khương Bồng Cơ giải thích chi tiết mục đích của mình, vẻ mặt Từ Kha từ mờ mịt trở nên nghiêm túc.
“Chủ công, tiền vốn bao nhiêu vẫn chưa thể tính được...”
Khương Bồng Cơ nhíu mày: “Tại sao?”
Từ Kha đáp: “Kiểu dáng nhà vệ sinh công cộng ra sao? Kích thước chỗ nuôi nhốt gia súc như thế nào? Cần nuôi số lượng bao nhiêu, cần bao nhiêu nhân công?”
Dù cậu có khả năng làm được thì cũng phải biết được những thứ này mới có thể phán đoán chi phí cần thiết chứ.
Khương Bồng Cơ gãi đầu nói: “Chuyện đó... Còn chưa quyết định, tối nay ta sẽ suy nghĩ trước, ngày mai nói với ngươi.”
Cô quen làm ông chủ vung tay, luôn chỉ nói mà không làm nhưng bây giờ không làm thế được.
Từ Kha nói: “Thời gian còn nhiều, không cần gấp gáp.”
Khương Bồng Cơ chống cằm nói: “Không gấp không được, không giải quyết xong chuyện này thì trong lòng ta khó chịu.”
Nếu không lo liệu xong trước vụ xuân năm sau thì thu hoạch của năm sau sẽ bị ảnh hưởng, cô có thể không lo lắng sao?
Cùng lúc đó, sau khi trở về phủ, Phong Giác chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.